Chương 377: Có thù tất báo (2)
Chương 377: Có thù tất báo (2)
Hô hấp của tên tu sĩ Hải Thi Tộc áo bào trắng bỗng trở nên dồn dập, hiển nhiên thời khắc kịch chiến như thế này cũng là tiêu hao cực lớn đối với gã.
Vì vậy gã gầm nhẹ một tiếng, một tay giơ lên trước người bấm niệm pháp quyết, sau đó bỗng nhiên nhấn một cái về phía Hứa Thanh.
Gã vừa nhấn một cái thì hư vô phía trước gã lập tức sụp xuống, sau đó nhanh chóng lan tràn về phía Hứa Thanh.
Sắc mặt Hứa Thanh biến hóa, lập tức né tránh.
Nhưng ngay khi hắn vừa mới tránh đi, tốc độ của tên tu sĩ Trúc Cơ áo bào trắng liền bỗng nhiên trở lên nhanh hơn, trực tiếp xuất hiện ở trước mặt của hắn, hung hăng nhấn một cái nữa.
Khóe miệng Hứa Thanh tràn ra máu tươi, thân thể lập tức lui lại 100 trượng, sau đó đồng dạng tăng tốc tới gần, trực tiếp biến ảo xuất hiện mười thanh Thiên Đao, cả mười thanh Thiên Đao đều được hắn chém xuống đồng loạt.
Hung hăng trảm phá.
Ánh mắt tên tu sĩ Hải Thi Tộc áo bào trắng lập tức co rút lại, chợt phát hiện đã không thể tránh kịp, trong tiếng nổ vang thì thân thể của gã lập tức bị đánh lui ra phía sau mấy trăm trượng, phun ra một ngụm máu tươi, đồng thời cũng lao tới Hứa Thanh lần nữa.
Hứa Thanh cũng đồng dạng vọt đến, một khắc khi thân ảnh hai người va chạm ở trên không trung, đầu gối của Hứa Thanh lập tức uốn lượn, lần nữa hung hăng đập vào nửa người dưới của đối phương.
Hình như trong nhận thức của Hứa Thanh, nửa người dưới chính là nhược điểm của đối phương.
Mà tên tu sĩ Hải Thi Tộc áo bào trắng kia cũng mắng một câu, nhưng hình như âm thanh mắng chửi này đã bị dìm tắt ở trong những tiếng nổ vang bên cạnh.
Trong mắt của gã hiện ra vẻ điên cuồng, lần này gã không có ngăn cản đầu gối của Hứa Thanh nữa, mà đồng dạng cũng sử dụng đầu gối, hung hăng đụng vào Hứa Thanh ở giữa không trung.
Đồng thời tay của Hứa Thanh rốt cuộc cũng đã túm được tóc của đối phương, hắn hung hăng nắm chặt, giật mạnh xuống một phát.
Sau đó liền có một tiếng rên đau đớn vang lên, kèm theo là một tiếng kêu thảm từ trong miệng cả hai người bọn họ truyền ra.
Tiếng rên đau đớn là của Hứa Thanh, còn tiếng kêu thảm chính là của tên tu sĩ Hải Thi Tộc mặc áo bào trắng, mặc dù thanh âm không giống nhau, nhưng hai người đều rút lui lại, đầu gối của cả hai đều mất tự nhiên mà uốn cong lại.
Nhưng mà so với Hứa Thanh, thì đầu gối của tên tu sĩ Hải Thi Tộc mặc áo bào trắng này vừa cong queo cũng đồng thời lõm vào sâu hơn, hiển nhiên là thương thế nặng hơn Hứa Thanh nhiều, đau tới mức khiến cho trên trán của gã chảy ra cả mồ hôi hột.
Trong lúc rút lui, ánh mắt Hứa Thanh liền lóe lên một tia sáng, cầm túm tóc ở trên tay phải giơ lên ở ngay trước mặt tên tu sĩ Hải Thi Tộc mặc áo bào trắng, bàn tay hơi nhoáng một cái, túm tóc liền hóa thành tro bụi, tiêu tán rơi xuống.
Một màn này giống y hệt một cảnh tượng nào đó đã từng xuất hiện, chỉ là lúc ấy là một cái cây, mà bây giờ là một túm tóc.
Sau khi túm tóc bị đốt cháy, ngay khi Hứa Thanh đang kích động muốn tiếp tục phóng tới, thì phía sau của hắn bỗng truyền đến âm thanh lo lắng.
"Sư huynh, triều tịch lần này sắp kết thúc, bây giờ đã là một lần truyền tống cuối cùng!"
Hứa Thanh nghe vậy liền nheo mắt lại, đúng vào lúc này, xa xa phía chân trời bỗng có một đoàn lửa đen ngập trời bốc lên, dường như muốn bao phủ non nửa cả bầu trời phía trước.
Bên trong ngọn lửa này có một thân ảnh tu sĩ Hải Thi Tộc, từ xa nhìn lại thì tựa hồ đối phương là một người lùn, đang chắp hai tay ra sau lưng bay về phía quần đảo Trân Châu.
Những nơi gã đi qua thì nước biển bên dưới liền tự tiến hành tách ra hai bên, tựa như tạo thành một khe hẻm thật lớn trên biển, theo người kia bay tới thì khe hẻm ở bên dưới cũng nhanh chóng lan tràn về phía trước.
Lúc này toàn bộ quần đảo Trân Châu cũng đều rung động lắc lư, uy áp kinh khủng từ trên người đối phương khiến cho thiên địa cũng phải biến sắc, gió bão cũng ầm ầm hiện ra.
Ánh mắt Hứa Thanh ngưng tụ lại, hắn không chần chờ chút nào, thân thể bỗng nhiên rút lui, nháy mắt liền lui trở về bên trong sơn cốc, mà giờ khắc này đợt truyền tống nhóm thứ hai dĩ nhiên đã kết thúc, đợt truyền tống nhóm thứ ba liền đang bắt đầu.
Vốn dĩ mọi người trong truyền tống trận đều đang rất tập trung chú ý tới trận chiến của Hứa Thanh, lo lắng chờ đợi trận pháp mở ra và cũng đang chờ đợi Hứa Thanh trở về.
Theo Hứa Thanh lập tức xuất hiện trở lại, đệ tử ngọn núi thứ năm trong đó không chút do dự nào mà lập tức mở ra trận pháp, mượn nhờ triều tịch trên bầu trời, trận pháp nháy mắt phát ra từng trận tia sáng lập lòe.
Mà tên tu sĩ Hải Thi Tộc mặc áo bào trắng ngoài sơn cốc kia giờ phút này cũng không hề đuổi theo.
Gã đứng ở nơi đó nhìn chằm chằm về phía Hứa Thanh, ánh mắt hai người cách một trận pháp mà nhìn nhau, đều thấy được một tia cổ quái ở trong mắt đối phương.
Trong nháy mắt tiếp theo thì ánh mắt của bọn họ đã bị tia sáng của trận pháp ngăn cách, truyền tống đã bắt đầu, tất cả mọi người bao gồm cả Hứa Thanh ở bên trong trong trận pháp trong sát na liền biến mất.
Cho đến khi đám người Hứa Thanh rời đi, tên tu sĩ Hải Thi Tộc mặc áo bào trắng này mới quay người lại nhìn về phía chân trời, phát hiện vị tu sĩ Kim Đan của Hải Thi Tộc đi tới những hòn đảo khác, gã không nhịn được đau đớn mà nhe răng trợn mắt, phát ra tiếng xuýt xoa.
Gã dùng tay trái ra sức nhào nặn đầu gối của mình, lại sờ lên trên đầu thiếu đi một túm tóc, đáy lòng lập tức vang lên tiếng nguyền rủa và mắng chửi.
"Chuyện gì đã xảy ra, lúc này mới không gặp bao lâu, tại sao tên tiểu tử này lại trở nên lợi hại như vậy chứ, aaa… đau quá!"