Chương 471: Kính rượu và đọc kinh trước mộ phần (1)
Chương 471: Kính rượu và đọc kinh trước mộ phần (1)
Ở Thất Huyết Đồng thì lúc này đang là cuối mùa thu, nhưng ở Tử Thổ đã là mùa đông giá rét.
Gió tuyết tung bay, bông tuyết rơi vãi khắp nơi trên mặt đất và bao trùm khắp cả tòa cổ thành cổ xưa tới vạn năm này.
Từ xa nhìn lại, từng tòa kiến trúc cung điện đỏ thẫm tựa như được khảm nạm vào trên mặt tuyết vô cùng mênh mông.
Tuyết lớn đầy trời.
Toàn bộ đại địa bị từng tầng từng lớp tuyết bao phủ, người đi đường không nhiều lắm, cả đám đều mặc quần áo dày cộm, nhưng lại không hề phủi đi những bông tuyết đang liên tục hạ xuống, khiến cho mỗi người đều giống như đội một cái mũ màu trắng.
Một cỗ khí tức suy tàn cộng thêm cảm giác đè nén, theo bông tuyết và theo biểu cảm chết lặng của người đi đường dần dần dung hợp vào trong hoàn cảnh, tạo thành bầu không khí nơi đây.
Mà trên đỉnh ngói lộ ra của những kiến trúc trong thành trì, tựa như từng hòn đảo cô độc trong biển tuyết.
Nơi đây, chính là Tử Thổ.
Nơi đây, cũng đã từng là Đế Đô của Nam Hoàng Châu.
Vạn năm trước bên trong Nam Hoàng Châu, có một cái vương quốc đã từng thống nhất Nam Hoàng Châu, tên là thượng quốc Tử Thanh. Lấy đồ đằng và biểu tượng là Viêm Hoàng, nhưng cuối cùng thì vương quốc này cũng không cách nào trường tồn ở trong cái loạn thế tàn khốc này.
Chỉ có thể tan vỡ bởi nội loạn, khiến cho thượng quốc Tử Thanh cũng bị chôn vùi trong lịch sử, đã trở thành quá khứ.
Về phần Hoàng tộc lúc trước cùng với khoản tài phú truyền thừa của họ, cũng đều bị những tặc thần loạn đảng năm đó chia cắt, huyết mạch cũng là như thế, cho đến bây giờ hầu như là đã héo rũ nhạt nhòa.
Mà sau khi đám tặc thần loạn đảng phân chia khoản tài phú này, ngược lại đã trở thành thế lực chính thống, tạo thành tám đại gia tộc chiếm cứ Tử Thổ và kéo dài đến hôm nay, bọn họ cũng cung phụng đồ đằng Viêm Hoàng, tôn Viêm Hoàng làm Thần Linh của bọn họ.
Phóng mắt nhìn đi, diện tích của toàn bộ Đế Đô Tử Thổ rộng lớn lớn chủ thành Thất Huyết Đồng rất nhiều, nơi đây không sai biệt lắm có ba địa phương lớn, trong đó được phân ra tám khu vực.
Theo thứ tự là Bát đại gia tộc, bên trong mỗi một khu vực đều có một tòa kiến trúc giống như Hoàng Cung, đây cũng là Tổ Địa của tám gia tộc này.
Có Hoàng Cung của gia tộc được một ao nước trong vắt màu xanh biếc vờn quanh, lục bình đầy đất, trên mái kiến trúc trạm trỗ long phượng và kim lân kim giáp, rất là sống động.
Còn có Hoàng Cung của một gia tộc dùng ngói lưu ly màu vàng kim óng ánh, dưới ánh mặt trời lập lòe chói mắt của mùa đông, từ xa nhìn qua thì đỉnh điện và mái hiên của tòa Hoàng Cung này đặc biệt huy hoàng.
Nếu so sánh với Thất Huyết Đồng, có thể nhìn thấy cả hai hoàn toàn không phải cùng một phong cách.
Nếu so sánh với nhau, Tử Thổ rất giống một lão nhân mặc hoa phục ngoan cố cứng nhắc, tất cả mọi việc đều phải giảng theo quy củ, tất cả đều giảng huyết mạch, tất cả đều dùng phong tục và truyền thừa của gia tộc để làm kim chỉ nam.
Đây là đạo sinh tồn của bọn họ, không giống với Thất Huyết Đồng, cũng không phân chia hay phán định xem cái nào tốt hơn.
Nhưng có thể nhìn ra, tuy Thất Huyết Đồng là chi nhánh của liên minh bảy tông, lúc vừa mới bắt đầu thì độ ổn định không bằng Tử Thổ, nhưng trải qua năm tháng phát triển thì dần dần đã đạt đến ngưỡng ngang hàng.
Bây giờ theo lão tổ Huyết Luyện Tử đột phá, một lần hành động liền siêu việt tiền nhân, thậm chí còn quyết đoán khai chiến cùng ngoại tộc.
Nhưng Tử Thổ lại không thể như vậy.
Bọn họ ưa thích tự phong bế mình, bế quan tỏa cảng không thích người khác tới quấy rầy, thậm chí bọn họ còn kính sợ nửa khuôn mặt Thần Linh trên bầu trời, đồng thời cũng khinh thường tất cả những thế lực bên ngoài, cho dù là đại lục Vọng Cổ thì bọn họ cũng chướng mắt.
Bọn họ cho rằng huyết mạch của bản thân mới tôn quý nhất, cũng không hề cho rằng mình là ếch ngồi đáy giếng.
Cho nên, người sinh sống ở chỗ này nếu không có huyết mạch truyền thừa, vậy thì phần lớn đều không có tương lai, tự nhiên cũng sẽ không có chí tiến thủ và nô tính cũng đã chậm rãi thẩm thấu đến tận trong linh hồn, đời đời kiếp kiếp đều là như thế.
Bách đại sư, là một trong những người hiếm có của Tử Thổ trong vạn năm qua.
Cũng là người đầu tiên đánh vỡ quan niệm truyền thống của gia tộc, muốn tìm kiếm nhân tộc bên ngoài cùng liên minh để phát triển.
Tư tưởng của đại sư trái ngược cùng với tư tưởng của Tử Thổ, cho nên cũng bởi vậy mà phải trả đại giới, trở thành phàm nhân.
Nhưng đại sư cũng không bỏ cuộc, dựa vào tài hoa không gì sánh kịp, đã trong năm tháng có hạn của phàm nhân mà cứng rắn đi ra một con đường khác.
Lại còn nghiên cứu ra rất nhiều đan phương, cũng dựa vào sức lực phàm nhân của bản thân, vượt qua cả những tu sĩ khác trên con đường nghiên cứu thảo dược.
Thậm chí từ trình độ nào đó mà nói, Bách đại sư đã là đan đạo đệ nhất của Nam Hoàng Châu.
Dù là Phong chủ ngọn núi thứ hai của Thất Huyết Đồng, thân là tu sĩ Nguyên Anh cũng rất là kính nể đối với Bách đại sư, nhân vật như Thất gia cũng phải kính trọng gọi Bách đại sư một tiếng đại sư.
Tất cả những điều này, có thể cho ta thấy được tạo nghệ trên đan đạo của Bách đại sư đã đạt tới đỉnh cao.
Nhưng cho dù là như thế, ở bên trong Tử Thổ thì Bách đại sư vẫn bị trùng trùng điệp điệp quy củ khóa lại, rất nhiều chuyện phải bất lực, mà tất cả cũng bởi vì huyết mạch.
Bách đại sư không phải dòng chính của Bách gia, đại sư xuất thân từ chi thứ.
Lúc này, gió tuyết càng trở nên lớn hơn.
Bông tuyết phiêu tán khắp trời, bên trong nghĩa trang công cộng của Bách gia có mười mấy người đang lặng lẽ đứng ở nơi đó, ở trước mặt của bọn họ là một cỗ quan tài thủy tinh, thi thể của Bách đại sư nằm ở bên trong, trên mi tâm có một vết thương nhưng đã bị che đi.
Tuy thân thể đã được pháp lực gia trì, thậm chí còn được dùng quan tài thủy tinh để phong bế, nhưng nếu cẩn thận vẫn có thể nhìn ra thi thể của Bách đại sư đang hư thối, cũng đang dần biến thành màu đen.
Đây là biểu hiện trúng độc, loại độc này rất là bá đạo, có thể tăng tốc độ hư thối của thi thể.
Cho nên không cách nào bảo tồn thi thể quá lâu, chỉ có thể hạ táng vào trong buổi hoàng hôn đầy tuyết của ngày hôm nay.
Huyết mạch của Bách đại sư rất mỏng manh, cho nên sau khi chết thì Bách đại sư cũng không có tư cách được an táng trong hoàng lăng của gia tộc, mà Bách đại sư khi còn sống cũng khinh thường cái này, nhiều năm trước đại sư đã nói rõ, sau khi mình chết thì chôn cất ở trong lăng mộ công cộng là được.
Lúc này phần lớn đám người ở đây đều trầm mặc, Bách Vân Đông cũng ở trong đó.
Những người tới chỗ này, hoặc là vãn bối của Bách đại sư, hoặc là người đã từng chi giao cùng với đại sư, số lượng không phải rất nhiều, nhưng cả một đời người có lẽ cũng không cần có quá nhiều bằng hữu, chỉ cần ba năm người tri kỷ cũng là đủ rồi.
Theo quan tài được hạ táng, bầu không khí áp lực giữa mọi người ở bốn phía trước mộ phần càng thêm ngưng trọng, cho đến khi một thiếu nữ không khống chế nổi mà truyền ra tiếng khóc, bầu không khí bị kiềm chế ở nơi này mới đánh vỡ.
Người khóc lên, là Đình Ngọc.
Trải qua hai năm thì nàng đã trưởng thành, vóc người duyên dáng yêu kiều, vốn phải là vô ưu vô lự trước sau như một, nhưng hôm nay bởi vì Bách đại sư tử vong, bầu trời của nàng cũng đã sụp xuống.
Nàng quỳ gối trước mộ phần, vô cùng bi thương, từng giọt từng giọt nước mắt chảy xuống.