Chương 507: Âm hồn bất tán (2)
Chương 507: Âm hồn bất tán (2)
"Bởi vì số lượng nhu cầu đối với Dưỡng Bảo Nhân rất lớn, cho nên mới không giết hết sao?" Hứa Thanh lạnh lùng nhìn đoàn xe phía dưới, hỏi đội trưởng một câu.
"Không sai, nhu cầu của Nam Hoàng Châu đối với Dưỡng Bảo Nhân rất lớn, chủ yếu là Tử Thổ và Ly Đồ Giáo, nhưng đối với hải ngoại, nhất là đại lục Vọng Cổ thì nhu cầu của bọn họ đối với Dưỡng Bảo Nhân lại càng lớn hơn nữa."
"Dẫu sao ...không chỉ mỗi pháp bảo cần Dưỡng Bảo Nhân để hấp thu dị chất, một vài mảnh vỡ pháp bảo cùng với pháp khí đẳng cấp cao cũng cần dùng sinh mệnh của con người để rửa sạch dị chất, ví dụ như liên minh bảy tông, một số người gọi là thiên kiêu ở trong đó, trên thực tế đều bí mật thực hiện rất nhiều loại giao dịch này."
"Vả lại thông thường, lấy càng nhiều tính mạng Dưỡng Bảo Nhân để dưỡng luyện thì hiệu quả lại càng tốt, vì vậy các tộc đều sẽ mua bán loại hàng này, mà bởi vì trong cơ thể của nhân tộc Nam Hoàng Châu hoặc nhiều hoặc ít đều có một chút dòng máu của thượng quốc Tử Thanh, cho nên hiệu quả dưỡng bảo lại càng đặc biệt ưu dị."
"Vì vậy Dạ Cưu hoạt động cực kỳ mạnh ở trên Nam Hoàng Châu." Đội trưởng âm trầm mở miệng.
Hứa Thanh trầm mặc nhìn qua đoàn xe phía dưới, trong nháy mắt tiếp theo, que sắt màu đen từ bên trong cái bóng sau lưng lập tức gào thét bay ra với tốc độ cực nhanh, phi thẳng đến mặt đất phía dưới.
Sấm sét cuồn cuộn, thiên địa nổ vang, trong khi đoàn xe của Dạ Cưu ở dưới sững sờ, que sắt màu đen giống như một đạo tia chớp màu đen bỗng nhiên phủ xuống, như con thoi lướt qua trên cổ từng tên thành viên Dạ Cưu mặc hắc bào.
Những nơi đi qua thì những tên Dạ Cưu tu vi Ngưng Khí này căn bản là không cách nào né tránh, thậm chí còn không thấy rõ vật bay đến thì thân thể liền lập tức nhao nhao không chịu nổi, ngay khi que sắt màu đen xuyên thấu qua là lập tức bạo thể mà chết.
Từ xa nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy một đạo hắc tuyến chạy xuyên qua đoàn xe rồi vô số cỗ thi thể lập tức nổ tung thành từng đóa hoa máu, coi như là lão giả Trúc Cơ kia cũng không hề phản ứng kịp, tức khắc bị que sắt đâm xuyên qua.
Nhưng lão tổ Kim Cương Tông không hề giết chết đối phương, mà kéo theo thân hình kia bay thẳng đến trên không trung, để lão trôi lơ lửng ở trước mặt Hứa Thanh.
Tên Trúc Cơ của Dạ Cưu này run rẩy, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ trước đó chưa từng có, thân thể run rẩy đến mức muốn hồn phi phách tán.
Bởi vì ở trong mắt của lão, Hứa Thanh và đội trưởng tuy đã cải biến hình dáng, nhưng cao thấp trên thân tràn ra chấn động vô cùng kinh khủng ảnh hưởng tới cả bốn phương, bóp méo tầm mắt của lão, trong cảm giác của lão thì hai vị trước mặt này chỉ cần dùng một ngón tay đã có thể khiến cho lão hình thần câu diệt.
Dẫu sao, mặc dù đều là Trúc Cơ …nhưng chênh lệch quá xa.
"Hai vị tiền bối, ta..."
"Đoàn xe của các ngươi chuẩn bị đi về nơi nào?" Giọng Hứa Thanh lạnh như băng nói ra.
Lão giả Trúc Cơ kia chần chờ một chút, Hứa Thanh lập tức hiện ra thần sắc không kiên nhẫn, vừa muốn động thủ tra hỏi thì đội trưởng liền nở nụ cười.
"Ta tới." Nói xong, đội trưởng liền giơ lên phải lên trảo một cái về hư không, vô số khí lạnh lập tức hội tụ thành một cây châm, trong sự hoảng sợ của lão giả Trúc Cơ thì từng cây châm đâm thẳng vào bên trong thân thể của lão, sau đó chậm rãi chạy trong cơ thể.
Loại đau khổ khi có đồ vật chạy trong cơ thể khiến cho không cần duy trì quá lâu, tâm thần của lão giả Trúc Cơ này liền gần như hỏng mất, lập tức khai báo hết thảy những thứ mình biết cho bọn hắn.
Lần này Dạ Cưu không chỉ xuất động bọn họ, mà toàn bộ thành viên Dạ Cưu của Nam Hoàng Châu đều nhận được cấp trên truyền lệnh, kêu bọn họ cầm hàng trong tay sau đó bí mật đưa đi Thất Huyết Đồng.
Thậm chí cấp trên còn bảo đám bọn họ, không lâu về sau bên Thất Huyết Đồng sẽ có khách hàng lớn đi đường xa đến, đối phương còn muốn thu mua số lượng hàng lớn hơn nữa.
Cho nên mới có đoàn xe Dạ Cưu mà Hứa Thanh nhìn thấy này, trên thực tế lúc này ở toàn bộ Nam Hoàng Châu thì đoàn xe như vậy có rất nhiều, phân bố ở rất nhiều khu vực và tất cả đều đang nghĩ biện pháp đưa đến Thất Huyết Đồng.
Hứa Thanh nghe tin tức này, vẻ hung ác trong mắt bỗng lóe lên.
Hắn vô cùng chán ghét Dạ Cưu, đội trưởng cũng đồng dạng nheo mắt lại rồi phất tay, thân thể lão giả Trúc Cơ này lập tức chấn động, trực tiếp nổ tung hóa thành từng đống băng vụn rơi xuống đất, hình thần câu diệt.
"Xem ra tiếp theo Bộ Hung ti có việc để làm rồi, nhưng ta rất muốn biết, khách hàng lớn theo như lời tên này nói đến cùng là ai? Kẻ này nói đường xa mà đến, là người đến từ bên ngoài sao." Đội trưởng trầm ngâm, nhìn về phía Hứa Thanh.
Hứa Thanh không nói chuyện, nhưng vẻ hung ác trong mắt vô cùng nồng đậm, lúc này hắn phất tay và toàn bộ lao lồng ở đoàn xe phía dưới mở ra, mọi người bên trong thức tỉnh và lần nữa có được tự do.
Hứa Thanh không có để ý quá nhiều, vốn là bèo nước gặp nhau nên cứ dựa theo thiên mệnh, lúc trước hắn ra tay chỉ là do chán ghét đối với Dạ Cưu, cho nên lúc này sau khi làm xong việc, hắn liền nhoáng người một cái cùng đội trưởng bay tới thành Lộc Giác, hai người rất nhanh liền biến mất trong truyền tống trận đi đến thành Lăng U.
Thành Lăng U nằm ở biên giới phạm vi thế lực của Ly Đồ Giáo, trái ngược với hoàn cảnh hoang vu ở bốn phía, bên trong tòa tiểu thành không lớn này lại có phần náo nhiệt, cũng bởi vậy địa phương này không hề có trật tự gì, cho nên nơi này thường là chỗ tội phạm truy nã và đám người vong mệnh tới vui đùa.
Điều này khiến cho tòa thành này vô cùng hỗn loạn, mà tu sĩ Trúc Cơ trong này cũng không hề ít, thỉnh thoảng thậm chí còn có tu sĩ Kim Đan xuất hiện, phần lớn là tới đây giao dịch một chút vật phẩm không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Cho nên nói như thế này cho đơn giản, người dám tới nơi này giao dịch thường thường đều người có chút tự tin đối với bản thân, mặt khác dù tòa thành này hỗn loạn nhưng cũng không phải là không ngừng chém giết lung tung, chỉ cần ngươi xử lý tốt không để lộ tiền tài ra ngoài thì vẫn có thể thuận lợi qua lại.
Mà loại phồn vinh dị loại này, cũng khiến cho thành Lăng U có danh khí không nhỏ ở Nam Hoàng Châu, các thế lực trong này cũng khá hỗn tạp.
Mạnh được yếu thua, chính là pháp tắc duy nhất ở chỗ này.
Cho nên sau khi Hứa Thanh và đội trưởng từ trong Truyền Tống Trận đi ra, thứ nghênh đón bọn hắn chính là từng đạo ánh mắt ác ý thủ sẵn ở chỗ này, quan sát thực lực và giá trị của từng tu sĩ tới lui.
Trong đó còn có một vài tiểu hài sinh hoạt ở trong thành Lăng U, bọn nó cũng đang quan sát về phía này để chờ đợi những người lần đầu tiên tới đây, chờ những tu sĩ không hề quen thuộc hoàn cảnh thành Lăng U, vì thông thường khi loại người đó tới sẽ cần người địa phương để làm người dẫn đường.