Chương 568: Ta xuống tay trước (1)
Chương 568: Ta xuống tay trước (1)
Tuy trên đại lục Vọng Cổ đang phát sinh một việc lớn động trời, nhưng lúc này Hứa Thanh vừa vào phế tích và hoàn toàn không biết gì cả.
Nhưng hắn mơ hồ cảm giác bầu trời sau giờ ngọ hình như nhiều hơn một chút màu đỏ nhàn nhạt.
Trừ cái này ra, không có gì dị thường nữa.
Vả lại tuy nhiều thêm một chút màu đỏ rất nhẹ, cũng rất khó khiến cho người ta có thể liên tưởng tới cái gì.
Cho nên hắn chỉ ngẩng đầu quét mắt nhìn qua liền thu hồi ánh mắt, tiếp tục xem xét từng bức tường đổ bên trong phế tích.
Tòa phế tích này khác với những tòa thành phế tích mà Hứa Thanh từng đi tới, phong cách khá khác biệt, kết cấu nóc nhà nơi đây lấy hình giếng là chủ yếu, lớn nhỏ cao thấp thoạt nhìn tất cả đều rất là chỉnh tề, đồng thời hình như cũng ẩn chứa một loại quy tắc nào đó.
Đồng thời toàn bộ tòa thành trì mặc dù đã trải qua năm tháng hao mòn, nhưng vẫn có thể nhìn thấy sự xa hoa và tinh xảo của nó như cũ.
Mỗi một viên gạch trên mặt đất đều có hoa văn, mỗi một căn nhà đều mang theo linh vận, mỗi một con phố đều được trải bằng bạch ngọc, mỗi một cây cầu đều được thiếp vàng khảm bạc.
Chẳng qua hiện nay những vật xa hoa này đã bị dị chất ăn mòn, mất đi ánh sáng và phong hoá nghiêm trọng giá trị của chúng, duy chỉ có khi ánh mắt của hậu nhân quét tới, mới có khả năng tưởng tượng ra được sự huy hoàng giầu có trước kia của tòa thành trì này.
Nhưng sau khi tưởng tượng chấm dứt, thứ chiếu vào trước mắt chính là phân của các loại chim thú đầy trên mặt đất, còn có mảng lớn nước bùn và vô số cỏ dại có hình răng cưa sinh trưởng khắp nơi, với cả những con côn trùng thi thoảng bò qua từ trong mặt đất lầy lội.
Tất cả những thứ này khiến cho cả tòa thành trì này tràn ngập cảm giác mục nát, mà mọi chi tiết trong này cũng đã thể hiện vô cùng hoàn mỹ cái chữ ‘mục nát’ này, nhất là Hứa Thanh còn nhìn thấy hai chữ ‘Tử Thanh’ trên một tấm bia tàn phá.
"Trong địa đồ mà Tẩy Tiên Trì miêu tả, nơi này chính là phủ Thái Tử của Tử Thanh thượng quốc, là chỗ cư ngụ của Thái Tử."
Hứa Thanh đi trên đường, đạp trên nước bùn nhìn qua dấu chân lộn xộn trên mặt đất, hắn ngẩng đầu ánh mắt đảo qua bốn phương, chú ý tới trong một số kiến trúc có thân ảnh tu sĩ thoảng qua.
Tu sĩ nơi đây không nhiều lắm, nhưng hình như đều có người ở quanh năm.
Thông qua bộ phận tài liệu mà hắn tìm được ở trong tông môn, Hứa Thanh biết rõ tòa phế tích này luôn có tu sĩ qua lại.
Bọn họ đến từ các nơi khác nhau trên Nam Hoàng Châu.
Có rất nhiều tu sĩ có tông môn, cũng có rất nhiều tán tu, bởi vì Hoàng Cấm rất lớn mà vật tư lại phong phú, cho nên mặc dù hung hiểm, nhưng nơi này vẫn trở thành địa phương được rất nhiều tu sĩ tới để thu hoạch tài nguyên.
Dẫu sao sống ở loạn thế thì vạn vật đều phải tranh giành, nhất là những tiểu tông tiểu thế lực cùng với tán tu lại càng phải như vậy.
Mỗi một lần tăng lên tu vi, mỗi một lần đề cao chiến lực, bọn họ phần lớn đều phải thông qua từng trận chém giết máu tanh cùng với lần lượt tìm được đường sống trong chỗ chết.
Loại khổ này các tu sĩ đại tông cũng phải trải qua, nhưng cấp độ cả hai có chỗ bất đồng, cho nên hung hiểm cũng tương đối cao hơn.
Mà tòa phế tích này vẫn thủy chung tồn tại trong nhiều năm qua, cho nên có thể thấy được tính an toàn của nó, bởi vậy nên nơi này đã biến thành nơi nghỉ chân của rất nhiều tu sĩ tới Hoàng Cấm thu hoạch tài nguyên.
Hứa Thanh đến liền dẫn tới rất nhiều người chú ý, nhưng bọn họ cũng chỉ liếc mắt nhìn liền nhanh chóng thu hồi, tính cách người nơi đây phần lớn rất cẩn thận, thực tế là cảnh giác đối với người bên ngoài.
Mà tính cách của Hứa Thanh cũng tương tự như thế.
Trong lúc đi về phía trước thì ánh mắt của Hứa Thanh lướt qua hai bên, cảnh giác với nguy hiểm và ác ý sẽ tới, nhưng tốc độ của hắn cũng không hề giảm mà càng lúc càng nhanh, vội vã đi về phía trung tâm của tòa phế tích này.
Không lâu sau, phía trước tầm mắt của Hứa Thanh xuất hiện một tòa miếu thờ với tạo hình quen thuộc.
Không giống với kiến trúc của những tòa nhà bên trong phế tích, đỉnh của đạo miếu Thái Thương là hình tròn.
Nếu nhìn bao quát từ trên cao, có thể thấy bên trong toàn bộ tòa phế tích, chỉ có chỗ này mới có một cái kiến trúc hình tròn như vậy, mà vị trí còn thuộc về chính giữa.
Bố trí như thế có thể tưởng tượng vào thời điểm nơi đây vẫn còn hưng thịnh, địa vị của tòa miếu này nhất định cực kỳ cao.
Hứa Thanh lặng lẽ nhìn qua, sau đó liền giơ chân lên bước tới gần.
Từ xa nhìn đến, bên ngoài miếu thờ có hơn mười tu sĩ quần áo khác nhau đang ngồi tản mát ở bốn phía, nam có nữ có.
Trong những người này có hai ba người tạo thành một nhóm, có người một mình một chỗ, vị trí đều là nơi có thể trông thấy cửa lớn của miếu thờ, mặc dù đều đang khoanh chân nhưng vẫn thi thoảng ngẩng đầu nhìn ra cánh cửa bên trong miếu thờ.
Về phần tu vi, phần lớn đều là Ngưng Khí đại viên mãn, cũng có Trúc Cơ chuẩn bị có mệnh hỏa, duy chỉ có hai vị lão giả tóc hoa râm với vẻ mặt đầy nếp nhăn là tu vi đạt đến trình độ một đoàn mệnh hỏa.
Hai lão giả Trúc Cơ một đoàn mệnh hỏa, cùng với ba đến năm người Trúc Cơ chưa mở mệnh hỏa, bọn họ ở chỗ này coi như hợp lý, dẫu sao cũng không phải là không thể cảm ngộ thành công, một khi cảm ngộ thành công một đao Thái Thương, đối với bọn họ mà nói chẳng khác gì là một bước lên trời.
Nhưng những Ngưng Khí đại viên mãn tồn tại ở đây thì lại khiến cho người ta vừa nhìn liền cảm thấy có chút kỳ quái.
Nhưng sau khi Hứa Thanh đảo qua, đáy lòng liền mơ hồ có một đáp án.
Bởi vì một cái chớp mắt khi hắn đi tới, liền cảm nhận được từ trong đám người tản ra từng cảm giác tham lam và ác ý, nhưng sau khi phát hiện khí tức của hắn lại tựa như chim sợ cành cong, nhanh chóng thu hồi.
Đồng thời trong những bụi cỏ ở bốn phía còn có một vào thứ không ai để ý tới, bên trong đó dĩ nhiên là những bộ xương khô đã hư thối.
Nơi đây là đạo miếu Thái Thương, là nơi cảm ngộ một đao Thái Thương.
Nhưng nơi đây, cũng là một nơi mà thể hiện cái gọi là mạnh được yếu thua của tu sĩ trong Hoàng Cấm, là một nơi cùng hung cực ác.
Mượn nhờ danh khí của đạo miếu Thái Thương, nơi đây thỉnh thoảng sẽ có tu sĩ mộ danh mà đến, nếu là cường giả tự nhiên sẽ không sao cả, nhưng nếu như người tu vi chưa đủ đến đây, nhất định sẽ chết thảm ở nơi này và mất đi hết thảy những thứ vốn có của mình.
Mà hơn mười người ở ngoài miếu thờ này, trong phán đoán của Hứa Thanh, cho dù bọn họ cố ý chia thành ba phe, nhưng lại không cải biến được sự thật rằng bọn họ vốn là một đội.
Mắt thấy một màn này Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, bước từng bước một đi tới.
Hơn mười người ngoài đạo miếu này mịt mờ đưa mắt ra ý lẫn nhau một cái, cuối cùng vẫn không dám ra tay đối với Hứa Thanh.