Chương 629: Thế gian thê thảm (2)
Chương 629: Thế gian thê thảm (2)
Hứa Thanh không nói chuyện mà nhìn hai bên bờ xa xa, trong đầu hiện ra miêu tả bên trong hồ sơ về nhánh sông Uẩn Tiên Vạn Cổ Hà này.
Một bên là Thập Vạn Đại Sơn hình thành sơn mạch Thái Ti Độ Ách, một mảnh núi lớn rậm rạp giống như là sống lưng của một con thú lớn vậy, không nhìn thấy cuối cùng. Bên trong có đủ loại yêu tinh, ma quái, quỷ dị, tán tu, tông môn …rồng rắn lẫn lộn, một mảnh hỗn loạn tàn khốc như giữa địa ngục.
Một bên là ác thổ với vô tận những cánh đồng hoang vu, nồng đậm dị chất, cây khô thành rừng, còn tồn tại vô số tộc quần và tiểu quốc, từng tiểu quốc thường thường đều phải cung phụng hoặc là phụ thuộc vào một chút thế lực hoặc tu sĩ mới có thể tiếp tục tồn tại, cuộc sống vô cùng khó khăn.
Hứa Thanh trầm ngâm nhớ lại nội dung trong hồ sơ, đội trưởng ăn xong táo lại lấy ra một quả khác cắn một cái, vừa muốn nói chuyện tiếp nhưng bỗng nhiên lại ngẩng đầu, nhìn về phía xa xa.
Hứa Thanh cũng lập tức ngẩng đầu.
Cùng lúc đó, bên trong ngọc giản truyền âm của bọn họ bỗng nhiên có tin tức của đệ tử dò xét phía trước truyền đến.
"Có phàm nhân lưu trú ở bờ sông đằng trước."
Bởi vì cách khá xa, cho nên đệ tử phía sau trên thuyền không nhìn thấy được một màn ở phía xa, nhưng trong mắt của Hứa Thanh và đội trưởng, bọn họ có thể thảy rõ hết thấy tình huống ở phía trước.
Sau khi thấy rõ, thần sắc của bọn họ cũng trở nên phức tạp.
Hứa Thanh nhìn thấy rất nhiều phàm nhân chạy nạn, trẻ có già có, nữ có nam có, phần lớn bộ phận trên người bọn họ đều có một màu xanh đen, dị chất cực kỳ nồng đậm, đã cách dị hoá không xa.
Phần lớn đều gầy còm giống như khô lâu, con mắt vô thần, thậm chí còn có một vài người đi đường cũng đều khó khăn, phải có người thân nâng đỡ mới có thể chậm chạp đi về phía trước.
Bọn họ có khoảng mấy trăm người, bây giờ đang hội tụ ở bên cạnh bờ sông, kéo thành một tuyến người dài, đang dùng nước sông để tẩy trừ dị chất trên thân thể.
Bọn họ mượn nhờ tiên linh khí trong nước sông để áp chế trạng thái dầu hết đèn tắt của bản thân, thậm chí thân thể của một vài người cũng đã hư thối nằm ở bên cạnh bờ, được người khác dùng bát đá đựng nước sông từ từ đút cho uống.
Bên trong còn có mấy đứa trẻ, từng âm thanh thút thít nỉ non từ bên đó truyền ra, hình như sự tẩy trừ của nước sông khiến cho bọn họ nhận phải cơn đau nhức kịch liệt.
Đây đúng là một màn thê thảm của nhân gian, chúng sinh cũng chỉ là một góc nho nhỏ trong cái thế giới này.
Mà sau khi nhìn thấy thuyền lớn của liên minh, trong mắt của những người phàm nhân này lập tức lộ ra hoảng sợ và run rẩy.
Hứa Thanh nhìn qua tất cả, nhẹ giọng mở miệng.
"Lấy đan dược đưa qua một chút."
"Vâng!" Đệ tử An Phòng Đặc ti đi theo phía sau hắn lập tức dẫn người bay đi, lấy đan dược cấp thấp mà bọn họ đã chuẩn bị trước khi xuất phát, tặng cho những phàm nhân khốn khổ này.
"Chuyện mà chúng ta có thể làm không nhiều lắm, thế đạo này chính là như thế, mà nhân tộc chúng ta còn chia rẽ, nội đấu nghiêm trọng." Đội trưởng thở dài.
"Ta biết rõ." Hứa Thanh thu hồi ánh mắt, nhìn về nơi xa xăm.
"Nhìn thấy trước mắt thì giúp đỡ một chút, trong khả năng của mình."
Đội trưởng quay đầu liếc mắt nhìn Hứa Thanh thật sâu, sau đó phất tay, hơn mười con linh ngư từ trong nước sông bay ra, rơi vào trên bờ.
Linh ngư cũng như đan dược vậy, hiệu quả tiêu tán dị chất nhanh hơn so với nước sông nhiều.
"Tiểu Thanh, có lẽ đây cũng là lý do mà lão đầu tử thích ngươi, cũng là lý do mà ta nguyện ý tiếp xúc cùng ngươi." Đội trưởng vỗ vỗ bờ vai Hứa Thanh.
Hứa Thanh không nói chuyện.
Thời gian chậm rãi trôi qua, đoàn thuyền vẫn tiếp tục di chuyển, nhoáng một cái lại nửa tháng trôi qua.
Trên đường đi trong nửa tháng này, bọn họ nhìn thấy bên bờ chỗ nào cũng có những màn thê thảm như vậy, Hứa Thanh nhìn thấy phàm nhân, cũng nhìn thấy tán tu, còn nhìn thấy tộc quần hay tiểu quốc khác.
Bọn họ đều ở bên bờ sông tẩy trừ đi dị chất trên người, từng người đều rất đau khổ, bên trong đa số là người tàn tật, vả lại đa số đều là những người rõ ràng sắp tới mức dị hoá.
Tuy đường sông này bị Liên Minh Bát Tông cưỡng ép mở ra, mặc dù có thể khiến cho Liên Minh Bát Tông thu lợi, nhưng nó cũng đã thành toàn và giúp ích cho vô số tiểu quốc và tộc quần bên cạnh con đường sông này, khiến cho bọn họ có thêm một tia hy vọng trong cuộc đời thống khổ trên nhân gian tàn khốc.
Mà Liên Minh Bát Tông cũng biểu thị chấp nhận chuyện này, chỉ cần những người này không dẫn dòng nước sông đi thì bọn họ sẽ không ngăn cản, cũng ngầm đồng ý những người khó khăn dọc đường ghé qua, muốn vớt vát duy trì một chút sinh cơ.
Đồng thời, đoàn người Hứa Thanh cũng tặng những đan dược cấp thấp đã chuẩn bị sẵn trên đường, loại hành vi này cũng giống những như tông môn khác, đây cũng là lời nhắn nhủ của Thất gia trước khi xuất phát.
Hành trình cứ như vậy kéo dài, Hứa Thanh cũng bắt đầu tu hành, chỉ có đội trưởng là ngồi không yên, khi thì câu cá, khi thì lên bờ, thỉnh thoảng còn có thể bắt một số thú con trở về.
Cho đến ngày hôm nay, thuyền dò xét phía trước bỗng truyền đến tin tức, nói bọn họ gặp phải một việc không biết nên xử lý như thế nào.
Hứa Thanh ngưng tu hành thì đứng dậy, vừa đi ra khoang thuyền liền nhìn thấy đội trưởng đứng ở đầu thuyền, giờ phúc này đội trưởng đang ngóng nhìn về nơi xa xăm.
"Lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này, nếu là tu sĩ thì cứ trực tiếp trấn giết là được, nhưng tình huống thế này lại không phải."
"Một cái tiểu quốc thì không sai biệt lắm khoảng bốn năm vạn người, mà tất cả lại cùng nhau vận chuyển nước sông, còn muốn mở đường sông..."
Hứa Thanh nghe đội trưởng nói, đi đến đầu thuyền rồi nhìn qua.
Phóng tầm mắt nhìn tới, xa xa bên cạnh bờ sông có mấy vạn người đang đẩy những chiếc xe gỗ lăn bánh, chở từng thùng nước sông đi, mà những người làm chuyện này đều là những người dân nghèo xanh xao vàng vọt, bốn phía còn có một ít binh sĩ phàm tục đang quất roi quát tháo.
Càng có một vài người đang cuốc đất, muốn dẫn nước sông đi.
Rất xa, nơi những đoàn xe lăn bánh chở những thùng nước tới, có thể thấy được một cái tiểu quốc.
Sau khi Hứa Thanh đảo qua, ánh mắt bỗng nhiên ngưng tụ, lần nữa nhìn qua những người dân nghèo xanh xao vàng vọt kia.
Dưới ánh nắng chiều chiếu rọi, cái bóng dưới chân của những người dân nghèo bị kéo ra thật dài, mà những cái bóng này nhìn như bình thường, nhưng dưới sự chú ý của Hứa Thanh, hình như tất cả bọn họ đều thiếu đi một cái lỗ tai.
Là tai trái.
Ánh mắt Hứa Thanh lập tức ngưng tụ lại.