Chương 666: Một khúc hồng trần (2)
Chương 666: Một khúc hồng trần (2)
Hứa Thanh tránh ánh mắt đó theo bản năng.
Mắt thấy như thế thì Tử Huyền Thượng Tiên nhẹ nhàng cười một cái, cũng không nói gì mà đi vào khoang thuyền.
Hứa Thanh nhẹ nhàng thở ra, đồng thời cũng thầm than một tiếng, hắn cảm thấy sau khi mình rời khỏi tông môn, hình như thời gian đang trôi qua rất chậm, bây giờ hắn chỉ có thể toàn lực ứng phó, dung nhập tu vi vào trong Pháp Thuyền, còn kích phát Thần Tính của Pháp Thuyền để khiến cho tốc độ của nó tăng vọt, bay nhanh đi xa.
Ban ngày trôi đi rất nhanh, ban đêm lại lần nữa phủ xuống.
Một đêm này Tử Huyền Thượng Tiên vẫn ngồi trên mạn thuyền như cũ, thỉnh thoảng hớp một ngụm rượu và sau đó tiếng sáo lại gia tăng thêm khí tức giang hồ, tiếng sáo ung dung rơi vào trong tai Hứa Thanh, dù đêm qua đã nghe thật lâu, nhưng tối nay nghe lại hắn vẫn cảm thấy thích như trước.
Cho đến canh ba nửa đêm, bầu trời tràn ngập mây đen, trăng sáng bị che phủ, bên trên mơ hồ có tiếng sấm sét truyền đến, hình như nước mưa muốn hạ xuống nhân gian, một khắc khi tiếng sáo của Tử Huyền Thượng Tiên tiêu tán, một khắc nàng uống rượu thì Hứa Thanh nhịn không được hỏi một câu.
"Tiền bối, khúc này có tên không?"
"Ngươi thích sao?" Tử Huyền Thượng Tiên bỏ bầu rượu xuống, trong con ngươi mang theo một tia thần vận nhìn Hứa Thanh.
Hứa Thanh gật đầu.
"Ngươi biết thổi sáo không?"
Hứa Thanh lắc đầu.
"Ta dạy cho ngươi." Trong lúc nói lời này Tử Huyền Thượng Tiên đã cất bước đi tới, không đợi Hứa Thanh thấy rõ, nàng đã đến bên người Hứa Thanh, đặt cây sáo trong tay ở trước mặt hắn.
Trong khi Hứa Thanh do dự tiếp nhận, Tử Huyền Thượng Tiên đã đến phía sau của hắn, duỗi hai tay qua hai bên hắn và đặt tay trên hai tay của hắn, một khắc khi da thịt hai người chạm vào nhau, thân thể Hứa Thanh chấn động.
Lúc này hai người tiếp xúc vô cùng thân cận, gần như là dán cùng một chỗ, nhất là sau lưng hắn còn truyền ra một mùi hương thơm, tất cả điều này làm cho trán Hứa Thanh lập tức xuất hiện mồ hôi, hắn bỗng nhiên có chút hối hận vì đã hỏi tên của khúc sáo này.
"Sáo có 12 lỗ, dùng hai tay trái phải của ngươi cầm bên trái sáo."
Bên trong âm thanh ngọt ngào của Tử Huyền Thượng Tiên lộ ra một tia hấp dẫn, sau khi truyền vào tâm thần liền biến thành rung động, nàng thổ khí như lan, cầm lấy hai ta Hứa Thanh đặt lên một đầu của cây sáo.
Toàn bộ quá trình đều là dùng tay cầm tay dạy hắn, cuối cùng trong khi thân thể Hứa Thanh đang …cứng ngắc, Tử Huyền Thượng Tiên giơ hai tay Hứa Thanh lên, chỉnh tư thế chính xác đặt cây sáo ở trước môi của hắn.
"Tiểu bằng hữu, phải tập trung học tập, không được thất thần, giống như bây giờ vậy…Thổi ra một hơi." Bên tai Hứa Thanh truyền đến một cỗ khí nóng, âm thanh rủ rỉ của Tử Huyền Thượng Tiên truyền vào lỗ tai của hắn.
Thân thể Hứa Thanh càng lúc càng cứng hơn, căng thẳng cao độ khiến tim hắn gia tốc đập nhanh, hắn trầm mặc thời gian mấy cái hô hấp sau đó mới miễn cưỡng điều chỉnh tốt tâm tính, dựa theo phương pháp mà Tử Huyền Thượng Tiên dạy, nhẹ nhàng thổi.
Tiếng sáo chói tai phá không dựng lên.
Tử Huyền Thượng Tiên lập tức nở nụ cười, từ sau lưng Hứa Thanh đi đến trước mặt của hắn, giơ lên ngón tay như ngọc với tư thế ưu nhã đặt vào trên cây sáo trước mặt Hứa Thanh, che phủ một lỗ sáo.
"Thế này thì sao?"
Trong lúc nói nàng nhìn thẳng vào khuôn mặt Hứa Thanh, cặp môi đỏ mọng bởi vì đang cười mà khẽ nhếch, đôi mắt sâu thẳm, nhất là gương mặt vô cùng mịn màng hoàn mỹ không tỳ vết, mà khoảng cách gần như thế, khiến cho trong mắt Hứa Thanh lần đầu tiên xuất hiện vẻ mờ mịt như sắp bị cuốn mất hồn bởi cái đẹp.
Cho đến trong nháy mắt tiếp theo, trên bầu trời bỗng nhiêu truyền đến một tiếng sấm sét, theo tiếng sét nổ vang thì nước mưa cũng ầm ầm phủ xuống đại địa, rơi vào trên lớp phòng hộ của Pháp Thuyền, âm thanh đùng đùng đoàng đoàng truyền đến khiến cho thân thể Hứa Thanh chấn động, hắn hơi giật mình lui ra phía sau vài bước.
"Đa tạ tiền bối, vãn bối đã học xong, tiếp theo ta sẽ tự mình tìm tòi là được."
Tử Huyền Thượng Tiên nở nụ cười, hình như nàng đặc biệt thích dáng vẻ khẩn trương này của Hứa Thanh, sau khi nghe Hứa Thanh nói liền đảo đôi mắt đẹp qua trên mắt Hứa Thanh, sau đó chống cằm ngồi ở một bên nhìn qua Hứa Thanh.
Hứa Thanh hít sâu khoanh chân cầm lấy cây sáo, nhắm mắt nhớ lại phương pháp Tử Huyền Thượng Tiên dạy trước đó, một lát sau liền mở mắt thổi nhẹ một tiếng, lần này mặc dù tiếng sáo không còn chói tai nhưng cũng chỉ nghe được ý nức nở nghẹn ngào, không hề có bất kỳ mỹ cảm nào.
"Tiểu bằng hữu từ từ sẽ được, không cần nóng nảy." Tử Huyền Thượng Tiên ôn nhu cười nói.
Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua, một đêm lại qua đi.
Một đêm này, bên ngoài là nước mưa tung bay, mưa lạnh tràn ngập, tiếng mưa rơi không ngừng, khi thì sấm sét nổ vang.
Trên Pháp Thuyền, ánh mắt của Tử Huyền Thượng Tiên thủy chung nhìn Hứa Thanh, bên trong chậm rãi càng trở nên ôn nhu hơn nữa, thi thoảng lại mở miệng nói cho hắn biết âm luật.
Mà dần dần Hứa Thanh cũng bình tĩnh trở lại, học tập rất nghiêm túc. Cho đến lúc hừng đông, theo nước mưa dừng lại, trong khi mặt trời mọc, một khúc sáo chưa thuần thục, mang theo cảm giác đứt quãng không lưu loát vang vọng bốn phương.
Tiếng sáo phiêu đãng vọng vào trên Thái Ti Độ Ách Sơn, cũng truyền vào đến bờ sông Uẩn Tiên Vạn Cổ Hà, vọng đến những người phàm tục sau cơn mưa tới đây tẩy đi dị chất hư thối đầy người, khiến cho ánh mắt trống rỗng của bọn họ nhiều hơn một chút chấn động, nhao nhao ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Bên trong Pháp Thuyền, từ đêm qua đến hiện tại, lần đầu tiên ánh mắt của Tử Huyền Thượng Tiên dời khỏi người Hứa Thanh, nàng nhìn xuống bờ sông nhẹ giọng mở miệng.
"Chờ một chút."
Trong lúc nói Tử Huyền Thượng Tiên đứng lên, một bước đi xuống Pháp Thuyền, bước tới bên cạnh bờ.
Trong mắt của những người phàm tục bên dưới, Tử Huyền Thượng Tiên xinh đẹp tựa như thứ tốt đẹp cuối cùng của cái thiên địa này vậy, khiến cho bọn họ nhao nhao run rẩy cùng tự ti mặc cảm.
Đây không phải lần đầu tiên Huyền Thượng Tiên đi làm những việc như vậy, nàng rất rõ phải xử lý thế nào, trên mặt nàng hiện lên vẻ ôn nhu, mà nụ cười ôn nhu này cũng lập tức tiêu tán tất cả bất an của mọi người.
Nàng đi tới trước mặt một tiểu cô nương nằm hấp hối ở bên cạnh bờ.
Toàn thân tiểu cô nương này tràn đầy dị chất, đã mục nát hơn phân nửa và bốc lên mùi tanh tưởi, tuy trong mắt còn có một tia ánh sáng thuộc về cái tuổi này của tiểu cô nương, nhưng tia sáng này, theo sinh mệnh trôi qua thì cũng đang dần trở nên ảm đạm.
Nhìn tiểu cô nương, Tử Huyền Thượng Tiên một thân bạch y ngồi xổm xuống, không có bất kỳ vẻ ghét bỏ nào mà nhẹ nhàng vuốt ve cái trán tiểu cô nương, hư thối trên người tiểu cô nương dần dần bắt đầu chuyển biến tốt đẹp hơn.
"Thế gian mặc dù đau khổ, nhưng phải luôn mang theo hy vọng trong lòng." Tử Huyền Thượng Tiên nhẹ giọng mở miệng, vẻ mặt điềm đạm, lấy ra một viên kẹo đặt ở trong miệng tiểu cô nương.
Một lát sau, ánh sáng trong mắt tiểu cô nương lại trở nên sáng ngời.
Tử Huyền Thượng Tiên nở nụ cười, nhưng ánh mắt đảo qua bốn phía than nhẹ một tiếng, nàng cường hãn, nàng có thể cải biến vận mệnh của cả một tông, nhưng lại không cách nào cải biến được cái thế giới này.
Hứa Thanh đứng ở đầu thuyền, nhìn một màn này thì trầm mặc.