Chương 672: Vật quỷ dị (1)
Chương 672: Vật quỷ dị (1)
Sáng sớm, bên trong Liên Minh Bát Tông, Hứa Thanh điều khiển Pháp Thuyền đã được che lấp bộ dáng bay vọt ra bên ngoài.
Tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã rời khỏi chủ thành.
Lộ tuyến ban đầu của Pháp Thuyền vẫn là Uẩn Tiên Vạn Cổ Hà, nhưng một hồi sau Pháp Thuyền lại thay đổi phương hướng, rời xa Thái Ti Độ Ách Sơn, cấp tốc phóng về phía Thái Ti Tiên Môn.
"Hứa Thanh ca ca, sau khi đến Nghênh Hoàng Châu, đây là lần đầu tiên ta đi ra ngoài, nếu có chỗ nào không hiểu chuyện, ngươi cứ nói với ta, ta sẽ sửa." Trên Pháp Thuyền, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Đinh Tuyết hiện lên rặng mây đỏ, dưới cặp lông mi vểnh lên là một đôi mắt to đẹp nhẹ nhàng chớp chớp, giọng nói giòn vang mở miệng.
Sau khi nói xong nàng liền lấy ra một cuộn linh phiếu trị giá 100 linh thạch, thoạt nhìn phải có chừng 20-30 tờ, rất tự nhiên đưa cho Hứa Thanh.
Hứa Thanh theo bản năng tiếp nhận, đưa mắt nhìn Đinh Tuyết trước mặt.
Đinh Tuyết bất động thanh sắc, hơi nhếch …bộ ngực lên.
Hôm nay Đinh Tuyết mặc một bộ đồ màu tím kèm thêm lụa mỏng, bên hông thắt một dải lụa lưu vân màu đỏ, tóc dài xõa qua vai, sau lưng đeo một thanh cổ kiếm, mặc dù thoạt nhìn không có mị lực kinh tâm động phách bằng Tử Huyền Thượng Tiên, nhưng khí tức thanh xuân cùng với khuôn mặt ửng đỏ, khiến cho từ trong tới ngoài của nàng tràn đầy một vẻ thanh lệ và hoạt bát.
Nhất là vòng eo của nàng vốn đã mảnh khảnh, bây giờ lại buộc thêm dải lụa lưu vân, làm cho người ta càng thêm cảm giác mềm mỏng nhỏ nhắn, mà vẻ mặt nhu thuận cùng với hành động đưa linh thạch để bày tỏ sự tôn trọng đối với tri thức cho Hứa Thanh, tất cả đều không hề khác gì trong quá khứ, cũng là điều khiến cho Hứa Thanh có thể tiếp nhận việc cho Đinh Tuyết theo mình ra ngoài.
Lần xuất hành này, Thất gia chưa từng lên thuyền.
Nếu như đã là câu cá, vậy tự nhiên phải nấp ở đằng sau, như thế mới có thể khiến cho con cá mắc câu, mà để cho việc này càng trở nên chân thật hơn, hoặc có lẽ là Đinh Tuyết đã được dì nhỏ của mình tiết lộ, vì vậy…lần xuất hành này liền biến thành Đinh Tuyết và Hứa Thanh cùng nhau ra ngoài.
Nhiệm vụ của bọn họ là điều tra một cái tiểu quốc lựa chọn phụ thuộc Thất Huyết Đồng, mấy ngày gần đây, cái tiểu quốc này bỗng nhiên xuất hiện một việc quỷ dị.
Hứa Thanh cũng hiểu rõ, Thất gia an bài như thế này cũng có ý để mình mang theo Đinh Tuyết ra ngoài, dẫu sao trong thời buổi loạn thế này, mặc dù tu vi của Đinh Tuyết cũng đã đột phá đến Trúc Cơ, nhưng vẫn còn chưa đạt tới một đoàn mệnh hỏa.
Nhất là tính cách, còn cần phải tôi luyện một chút.
Mà cách tôi luyện tốt nhất, chính là để nàng tận mắt nhìn thấy đau khổ của thế gian.
Nhưng cũng có một việc khiến cho Hứa Thanh có chút kinh ngạc, đó là Triệu Trung Hằng vậy mà lại không có đi theo.
Nhưng hắn cũng không hỏi, thu hồi ánh mắt quan sát Đinh Tuyết và bình tĩnh mở miệng.
"Nghênh Hoàng Châu khác với Nam Hoàng, bên ngoài có rất nhiều nguy hiểm, ngươi phải cẩn thận một chút, mặt khác, không nên chạm lung tung đồ đạc trên thuyền, có độc."
Hứa Thanh vô cùng thong dong nói cho Đinh Tuyết biết, nói xong liền nhắm mắt lại khoanh chân đả tọa, gương mặt và khí tức của hắn đều đã được cải trang qua.
Mặc dù Thất gia muốn câu cá, nhưng nếu như không cải trang, vậy thì hành động lần này cũng quá giả rồi.
Đinh Tuyết vội vàng gật đầu, đáy lòng tràn đầy phấn khởi và đắc ý, vì cuộc xuất hành lần này mà nàng đã nịnh nọt dì nhỏ thật lâu, cuối cùng mới lấy được cơ hội này.
Bây giờ Hứa Thanh tu hành, nàng nhu thuận không tới quấy rầy hắn, khoanh chân ngồi ở một bên nhìn phong cảnh bốn phía, thỉnh thoảng lại đảo đôi mắt đẹp qua Hứa Thanh.
Dù là Hứa Thanh đã cải trang, nhưng gương mặt của Hứa Thanh vẫn có thể tự động hiện ra từ trong trí nhớ của nàng, nhớ tới gương mặt vô cùng thanh tú, một gương mặt đẹp tới mức gần như yêu dị kia, khuôn mặt của nàng lập tức trở nên đỏ ửng.
Cho dù đã đến chủ thành Liên Minh Bát Tông, cho dù trong khoảng thời gian này nàng đã nhìn thấy rất nhiều người, nhưng nàng cảm thấy không có một ai có thể so sánh được với dung mạo của Hứa Thanh.
Điều này khiến cho ý niệm muốn bắt lại Hứa Thanh ở trong đầu nàng càng mãnh liệt hơn, cũng càng kiên định hơn.
Thời gian cứ thế trôi qua, ba ngày qua đi.
Trong ba ngày này, đa số thời gian Hứa Thanh và Đinh Tuyết ở chung đều rất im lặng, hắn ngồi và Đinh Tuyết nhìn hắn, mà mỗi một lần Hứa Thanh mở mắt ra thì Đinh Tuyết đều sẽ lấy ra một chút đan dược đưa qua, cộng thêm chút linh phiếu để hỏi, bộ dáng rất hiếu học.
Hứa Thanh cũng cảm thấy loại hình thức chung sống như này rất tốt, vì vậy cũng kiểm tra đan dược, sau đó dựa theo tri thức mà mình nắm giữ, dụng tâm chỉ điểm cho Đinh Tuyết.
Mỗi lần Đinh Tuyết đều rất nghiêm túc lắng nghe, trong mắt lộ ra vẻ sùng bái, lúc nói còn mang theo sự ôn nhu, vừa lọt vào trong tai liền khiến cho người nghe vô cùng thoải mái, làm người nghe có một loại cảm giác muốn nói tiếp.
Đây cũng là thứ mà Đinh Tuyết đã chuẩn bị từ trước, mà sau khi Hứa Thanh cảm thụ cũng không khỏi nhìn Đinh Tuyết nhiều thêm vài lần.
Đinh Tuyết mừng thầm trong lòng, đây là tuyệt chiêu mà dì nhỏ dạy nàng.
Nàng cũng không ngừng quan sát sắc trời và tìm cơ hội, cứ như vậy lại bảy ngày đi qua.
Rốt cuộc, thời tiết đã biến đổi thành hoàn cảnh mà Đinh Tuyết mong muốn.
Một đêm này sấm sét nổ vang, trên trời tràn ngập tia chớp, mưa to như trút nước đổ xuống, bên ngoài là một mảnh nước mưa lạnh lẽo, trên trời sấm sét vang vọng.
Sắc mặt Đinh Tuyết có chút tái nhợt, chỗ ngồi của nàng cũng không phải cách Hứa Thanh rất xa, nhưng cũng không gần, mỗi một lần tia chớp nổ vang thì thân thể nàng cũng sẽ hơi phát run.
Hứa Thanh mở mắt ra, nhìn Đinh Tuyết.
"Hứa Thanh ca ca, từ nhỏ ta đã không có phụ thân và mẫu thân ở bên cạnh, mỗi đêm mưa dông ta đều trốn một mình trong góc phòng, thế nên tuy bây giờ ta đã là tu sĩ, nhưng trong bản năng vẫn có chút sợ hãi đối với sấm sét, nhất là cảm giác lạnh do mưa rơi vào ban đêm, nhưng không có chuyện gì đâu, ta có thể một mình vượt qua được, Hứa Thanh ca ca cứ tiếp tục tu luyện đi, không cần để ý tới ta."
Giọng nói của Đinh Tuyết rất nhẹ, câu cuối cùng, giọng của nàng gần như là yếu đuối rù rì.
"Ta đã quen rồi." Nói xong, nàng co người lại ở một góc hẻo lánh trên thuyền, bộ dáng rất là đáng thương.