Chương 766: Nhân sinh khó khăn (1)
Chương 766: Nhân sinh khó khăn (1)
Ngay khi bước lên Pháp Hạm, Hứa Thanh và đội trưởng lập tức hiệp lực cùng điều khiển Pháp Hạm nhanh chóng bay về phía xa.
Hai người đều hãi hùng khiếp vía, thỉnh thoảng lại nhìn về cấm địa đằng sau.
Bọn họ vẫn có thể nhìn thấy người khổng lồ bên trong cấm địa phía sau vẫn đang vùng vẫy kịch liệt, khiến thiên địa biến sắc và mây đen cuộn mình, còn có từng đạo sấm sét nổ vang, mà bất kể người khổng lồ này gào thét vùng vẫy như thế nào, tấm lưới lớn tràn ra từ cấm địa đều cứng rắn hạn chế nó.
Nhìn qua một màn này, trong lòng Hứa Thanh còn vẫn sợ hãi.
Mà đội trưởng ở một bên thì cũng thở ra một hơi, cảm khái.
"Quả nhiên đúng như ta suy đoán, Kiếm Cấm chính là một địa phương giam cầm, trước kia cấm địa này còn đã từng có tên là Linh Âm, về sau bị vạn tộc Phong Hải Quận toàn lực trấn áp, Linh Âm đã thành nơi giam cầm."
Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, nguyên bản lúc đầu hắn cũng có chút kỳ quái trong lòng, bởi vì lúc trước Thất gia đã từng nói cái cấm địa này tên là Linh Âm, nhưng trong miệng đội trưởng lại biến thành Kiếm Cấm.
Giờ phút này theo Pháp Hạm xé gió bay nhanh, Ngôn Ngôn nhìn qua bộ dáng chật vật của Hứa Thanh và đội trưởng, chần chờ một chút mới hỏi.
"Hứa Thanh ca ca, không phải ngươi đi vào trong để khôi phục sinh cơ sao?"
"Còn có đại sư huynh, không phải ngươi đi vào để bảo hộ Hứa Thanh ca ca sao?"
"Tại sao... lại tạo ra động tĩnh lớn như vậy?" Lúc này tim của Ngôn Ngôn vẫn còn đang đập rất nhanh, ngay khi nàng nhìn thấy người khổng lồ xuất hiện ở xa xa, tâm thần của nàng và thậm chí là cả thân thể, đều bị cảm giác áp bách kinh khủng của người khổng lồ mang đến làm cho chấn động.
Hứa Thanh nghe vậy, mặt không cảm xúc nhìn về phía đội trưởng, ánh mắt cũng rơi vào trên mũi đội trưởng.
Đội trưởng trừng mắt nhìn lại, không có bất kỳ cảm giác lúng túng nào, phất tay ném một trái cây bị gặm một nửa tới phía Hứa Thanh.
"Tiểu sư đệ, đây là đồ tốt sư huynh lưu lại cho ngươi, ta phải cưỡng ép nhịn xuống xúc động không ăn tươi toàn bộ, haiz, con người của ta chính là như vậy đấy, gặp được thứ tốt là trước tiên liền nhớ đến tiểu sư đệ ngươi."
Hứa Thanh một tay tiếp nhận, vừa cầm ở trong tay thì thần sắc lập tức biến hóa, cúi đầu nhìn xuống.
Hắn có thể cảm nhận được, bên trong trái cây bị ăn hơn phân nửa này ẩn chứa một cỗ khí tức rất là kỳ lạ.
Cỗ khí tức này không gây ảnh hưởng lớn đối với thân thể, nhưng sau khi ngửi một hơi là Hứa Thanh liền cảm thấy tinh thần của mình chấn động, hắn lập tức liền hiểu, vật này có tác dụng đối không nhỏ đối với việc bồi dưỡng thần hồn.
"Ta cũng không biết cái đồ chơi này là gì, chưa từng thấy qua, ta chỉ nhìn thấy một đám người khổng lồ ngốc nghếch đang cúng bái nó, vì vậy liền đoạt lấy, sau đó ăn một miếng thì phát hiện loại quả này có trợ giúp rất lớn đối với thần hồn." Nghĩ đến việc kích thích và thu hoạch của mình lần này, đội trưởng mặt mày hớn hở nói.
Hứa Thanh cũng không ghét bỏ cái quả bị đội trưởng gặm hơn nửa này, trực tiếp đưa vào trong miệng nuốt xuống, đối với người từ nhỏ lớn lên ở khu bình dân như hắn mà nói, một nửa thức ăn mà chó ăn hắn cũng đã từng tranh giành qua, lại càng không cần phải nói tới đồ bị Nhị Ngưu ăn qua.
Giờ phút này sau khi Hứa Thanh nuốt xuống, rất nhanh một cảm giác mát lạnh chảy xuôi toàn thân hắn, cuối cùng dung nhập vào thức hải, khiến cho thức hải của hắn rung động lắc lư, trong đó mơ hồ như được gia cố thêm rất nhiều, cũng lớn ra một chút.
Đây hết thảy, đều là biểu hiện thần hồn trở nên mạnh hơn, vì vậy Hứa Thanh liếm liếm bờ môi, nhìn về phía đội trưởng, đang muốn hỏi một chút về việc của người khổng lồ trong cấm địa.
"Đội trưởng. . ."
"Không còn!" Không đợi Hứa Thanh nói xong, đội trưởng lập tức cảnh giác, nhưng ngay khi y nói xong liền phát hiện hình như mình đã phản ứng hơi thái qua, vì vậy trừng mắt nhìn, ho khan một tiếng.
"Tiểu Thanh à, tiếp theo chúng ta sẽ đi tới Chấp Kiếm Đình, ta nói cho ngươi biết, Chấp Kiếm Đình là một nơi rất tốt."
Hứa Thanh hồ nghi, cẩn thận đánh giá đội trưởng.
Biểu hiện vừa xong của đối phương khiến Hứa Thanh cảm thấy rất có vấn đề, vì vậy hắn nheo mắt lại, nhẹ giọng mở miệng.
“Đại sư huynh, thật ra nếu không cho ngươi ba thành đạo huyết, lần này ta tấn cấp có thể sẽ an toàn hơn, nhưng ngươi là đại sư huynh của ta. . .”
Đội trưởng nghe vậy liền thở dài một tiếng, vung tay lên, lại một trái cây bay về phía Hứa Thanh.
Hứa Thanh giơ tay lên tiếp được, sau đó lại nhẹ giọng mở miệng.
"Nhân sinh thật là khó khăn."
"Đại sư huynh, thế sự vô thường, nói không chừng có một ngày, có lẽ ngươi sẽ không còn người tiểu sư đệ như ta nữa rồi, nếu như ta không thể đồng hành cùng ngươi kiếp này, vậy ta hy vọng khi ngươi đứng ở trên đỉnh phong của bầu trời, ngươi hãy giúp ta liếc mắt nhìn cái thế giới này."
Đội trưởng phiền muộn, lầm bầm mấy câu và thầm nghĩ tiểu Thanh này thế mà học nhanh như vậy, vì thế lần nữa thở dài, từ trong túi trữ vật xuất ra một cái chạc cây, ném cho Hứa Thanh.
Trên cái chạc cây kia có tới tám chín trái cây.
Mắt thấy một màn này, Hứa Thanh hít vào một hơi, hắn vốn tưởng rằng đội trưởng tối đa cũng chỉ lấy được sáu bảy trái, nhưng không nghĩ tới tên này rõ ràng tiện tay liền vứt cho hắn cả một cái chạc cây.
"Đại sư huynh, không phải là ngươi đã bứng cả cây ăn quả của tộc người ta đi rồi đấy chứ?"
Đội trưởng ho khan một tiếng, nhanh chóng lắc đầu biểu thị mình không hề làm như vậy.
Ngôn Ngôn ở bên trừng mắt nhìn, bỗng nhiên mở miệng.
"Nhân sinh khó khăn. . . . . cho nên các vị đạo hữu vui lòng đừng sao chép bản dịch này ở VIP-BNS nhé!"
"Ngừng ngừng ngừng!" Đội trưởng vẻ mặt bất đắc dĩ, lại lấy ra ba trái cây đưa cho Ngôn Ngôn.
Ngôn Ngôn mặt mày hớn hở, bay nhanh đến bên người Hứa Thanh, đưa trái cây cho Hứa Thanh.
"Hứa Thanh ca ca, cho ngươi."
Một màn này khiến cho đội trưởng sửng sốt một chút, càng cảm thấy phiền muộn.
Nhưng Hứa Thanh không lấy trái cây của Ngôn Ngôn.
Về phần đội trưởng đến cùng còn có bao nhiêu, Hứa Thanh cũng không quan tâm, sau khi hắn ăn bảy tám trái cây này, hắn đã cảm thụ được thức hải xuất hiện biến hóa cực lớn, càng lúc càng cứng cỏi hơn trước, đồng thời linh hồn cũng lớn mạnh gấp đôi so với trước kia.
Mà lúc này trong lòng của hắn cũng xuất hiện một loại cảm giác no đủ.
Hứa Thanh hiểu rõ, cảm giác này có nghĩa là hắn đã chạm đến cực hạn của giai đoạn linh hồn hiện tại, vì vậy dọc đường tiếp theo, Hứa Thanh khoanh chân ngồi xuống bắt đầu củng cố lại tu vi bản thân sau khi đột phá.