Chương 802: Quỷ Động (2)
Chương 802: Quỷ Động (2)
Hứa Thanh cúi đầu nhìn bộ phận cắm vào lòng đất của Thái Sơ Ly U Trụ, hắn nghĩ tới lời mà đội trưởng nói, rằng hậu nhân đã từng phân tích mục đích khi Quỷ Đế ném vũ khí của mình tới nơi này.
Giờ phút này hắn đã nhìn ra, mục đích này …có lẽ chính là để trấn áp Quỷ Động.
"Vì sao Quỷ Đế phải làm như vậy? Còn có, đến cùng là trong Quỷ Động tồn tại cái gì, mới khiến cho Quỷ Đế phải dùng Thái Sơ Ly U Trụ để trấn áp?"
Hứa Thanh không biết được nguyên nhân, nhưng hắn cảm thấy Chấp Kiếm Đình nhất định là có đáp án.
Giờ phút này, giọng nói của trung niên mặc quan phục trên bầu trời vẫn không ngừng truyền ra như trước, giọng nói mang theo uy nghiêm, vang vọng tới tâm thần của tất cảm mọi người ở đây.
"Cũng chính bởi vì như vậy, cho nên một phần của Thái Sơ Ly U Trụ cắm vào quỷ động trong lòng đất, thời khắc luôn bị khí tức của quỷ động ăn mòn, khó tránh khỏi xuất hiện dấu hiệu vỡ vụn."
"Nhất là những năm gần đây, dấu hiệu bị ăn mòn và vỡ vụn càng thêm nhiều hơn, khiến cho rất nhiều mảnh vỡ của Thái Sơ Ly U Trụ rơi vào bên trong quỷ động này, có mảnh rơi vào tận dưới đáy sâu, có mảnh lại rơi ngay vách và một số nơi hẻo lánh trong Quỷ Động."
"Trước kia Chấp Kiếm Giả sẽ theo định kỳ đi vào đó để thu thập, sau đó lại dung luyện chúng vào trong Thái Sơ Ly U Trụ, hôm nay sẽ do các ngươi tới chấp hành việc này."
"Thời hạn là ba ngày, mười người thu được số lượng mảnh vỡ nhiều nhất, sẽ nhận được tư cách tham gia đợt thí luyện thứ hai."
Phần lớn vẻ mặt mọi người trở nên nghiêm túc, hiểu rõ rằng đây là quy tắc của cuộc tranh giành tư cách lần này.
“Mặt khác, bổn tọa nhắc nhở các ngươi, bên trong Quỷ Động tồn tại nguy hiểm sinh tử, cho nên giờ phút này chính là cơ hội cuối cùng để các ngươi bỏ qua, một khi tham dự, mặc dù mỗi người đều được phát cho một khối truyền tống phù đặc biệt, khi gặp phải nguy hiểm có thể dùng nó để truyền tống rời khỏi, nhưng nó cũng không phải tuyệt đối, vẫn sẽ có khả năng xuất hiện những chuyện ngoài ý muốn."
Trong lúc nói những lời này, trên bầu trời lập tức có từng khối ngọc giản bay tới, rơi xuống trước mặt của từng người tham dự ở nơi này, được mọi người một phát tiếp được.
Người có thể tới tham dự tuyển chọn Chấp Kiếm Giả, tất nhiên đều không phải là hạng người tâm chí yếu ớt, tự nhiên không có người lựa chọn rời khỏi vào lúc này, thậm chí còn có người cầm được ngọc giản truyền tống, lập tức mở miệng ra hỏi.
"Đại nhân, nếu như số lượng bằng nhau thì sẽ xử lý như thế nào?"
"Theo thứ tự Thái Sơ Ly U Trụ quyết định." Trung niên mặc quan phục nhàn nhạt mở miệng.
"Cuối cùng, ta muốn nhắc nhở các ngươi, Quỷ Động, không phải là một nơi ngoài vòng pháp luật, nó cũng nằm trong phạm vi của Chấp Kiếm Đình, có thể ra tay nhưng nghiêm cấm giết chóc lẫn nhau."
"Bây giờ, cuộc tuyển chọn tư cách tham gia thí luyện Chấp Kiếm Giả, bắt đầu!"
Theo lời nói vang vọng, Thái Sơ Ly U Trụ lập tức tràn ra ánh sáng chói mắt, không ngừng khuếch tán, tràn ra rung động lắc lư mãnh liệt.
Sau đó liền chậm rãi nhỏ đi một vòng, chậm rãi nâng lên phía trên, lộ ra bộ phận Thái Sơ Ly U Trụ vùi sâu vào trong lòng đất.
Ánh mắt toàn bộ mọi người nhìn qua, bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng bộ phận phía dưới của Thái Sơ Ly U Trụ là một mảnh đen nhánh, tràn đầy dấu vết loang lổ và tàn phá, bị ăn mòn cực kỳ nghiêm trọng.
Thậm chí bộ phận dưới cùng, thân trụ cũng đã biến thành tổ ong, tàn phá vô cùng nặng nề.
Mà theo Thái Sơ Ly U Trụ nâng lên, trên mặt đất thình lình xuất hiện một cái hố sâu ngàn trượng, từng trận hắc khí mang theo cảm giác vô cùng tà ác tràn ra, còn có từng trận gào thét không giống tiếng người từ trong hố sâu truyền ra.
Những tiếng gào thét và kêu rên kèm theo cảm giác vô cùng thê lương, ẩn chứa vô tận đau khổ và điên cuồng truyền ra, thật giống như... Cái hố sâu này liên thông với cả Minh phủ Hoàng Tuyền vậy.
Một màn này khiến cho thần sắc của mọi người tham dự nhao nhao biến hóa, còn có một chút người nguyên bản tâm chí kiên định, nhưng giờ phút này đã bị chấn nhiếp, xuất hiện một tia dao động.
"Các ngươi, còn không đi xuống!" Trên bầu trời, giọng nói của vị trung niên mặc quan phục siêu việt thiên lôi, ầm ầm nổ tung, đệ tử các tông cùng với tán tu bốn phía quanh hố sâu nhao nhao nghiến răng, riêng phần mình lao thẳng xuống hố sâu.
Thiếu nữ Thanh Thu cũng ở trong đó, nàng nằm trong nhóm người lao vào đầu tiên, Đạo Tử Thái Ti Tiên Môn, còn có thiếu niên nhân tộc kia, cùng với thiên kiêu các tông khác cũng đều lần lượt bước vào.
Hứa Thanh và đội trưởng cũng lao tới.
Rất nhanh, chín thành tu sĩ ở đây đều đã lựa chọn lao vào, còn lại một số người vẫn đang đứng tại chỗ do dự, một tiếng nổ mạnh động trời truyền đến, Thái Sơ Ly U Trụ được nâng lên bỗng nhiên hạ xuống, lại biến lại thành cây trụ kích thước ngàn trượng, trực tiếp đâm vào trong hố sâu.
Lần nữa lấp kín cái hố sâu này!
Khí tức và tiếng kêu thê lương tan biến, hết thảy khôi phục như thường.
Về phần hố sâu, bên trong là một mảnh đen nhánh.
Chớp mắt khi Hứa Thanh bước vào, hắn lập tức lao tới gần biên giới chung quanh, sau khi đụng vào lớp bùn đất, tâm thần của hắn lập tức cảnh giác, lạnh lùng quan sát bốn phía.
Nơi đây rất quái dị, dù hắn đã hội tụ tu vi pháp lực tới hai mắt, nhưng vẫn không cách nào thấy rõ hết thảy trong khoảng thời gian ngắn.
Mà vừa nãy ở bên ngoài rõ ràng còn nghe được tiếng gào thét, nhưng giờ phút này, sau khi tiến vào thì mọi âm thanh lại tan biến toàn bộ, không có bất luận tiếng kêu gào thê lương nào truyền tới, ngoại trừ tiếng hít thở thì nơi đây hoàn toàn yên tĩnh.
Trước mắt là một mảnh đen nhánh, cảm giác giống như bị giam cầm, tất cả thứ này tự nhiên tạo thành một luồng áp lực, làm cho người ta sinh ra cảm giác sợ hãi.
Chỉ có khí tức âm lãnh truyền đến từ phía dưới, mang theo một mùi tanh hôi và hư thối, như vô số sợi tóc từ bốn phía quét và trôi qua thân thể, chạm vào trên làn da, khiến cho tóc gáy theo bản năng dựng đứng lên.
Cho đến khi trôi qua một lát, khi mắt đã thích ứng với bóng tối, cũng có lẽ bởi vì tu vi mà nảy sinh cộng hưởng, trong mắt Hứa Thanh thì nơi đây chậm rãi dần trở nên rõ ràng hơn.
Đây là một cái hố sâu cực lớn, cho dù có thể thấy được bốn phía, nhưng phía dưới vẫn là một mảnh đen nhánh như trước, giống như một cái vực sâu thăm thẳm vậy.
Vách tường bốn phía có một số thực vật màu đen mọc ra, trên mỗi một lá cây đều như ẩn như hiện mặt quỷ, mỉm cười về phía mọi người đang dựa vào vách tường quan sát.
Tổng cộng có 2450 người lao xuống, lúc này có phân nửa người đang bám ở vách tường xung quanh, cảnh giác và đề phòng bốn phía.
Một nửa còn lại kia, hình như ngay khi tiến vào nơi đây, đã lao xuống nơi càng sâu hơn rồi.
Hứa Thanh nheo mắt lại quay đầu nhìn bên cạnh, đội trưởng cách hắn chưa tới ba trượng, cũng tương tự nhìn tới hắn, sau đó giơ lên ngón tay chỉ xuống phía dưới.
Hứa Thanh gật đầu, hai người vừa muốn buông tay nhảy xuống hố sâu phía dưới, nhưng vào lúc này...
Một hí khúc thê lãnh kéo dài lại linh hoạt kỳ ảo, giống như vang vọng khắp bát phương, lại giống như ở ngay bên tai, liên tục truyền tới.
m thanh tràn đầy âm nhu, lại tràn đầy bén nhọn, dung hợp vào một chỗ, tạo thành một ca khúc khó tả.
“Kiếp trước không đến, vãng sinh thường tại, cắt tương tư vẽ trần ai..."
Không phân biệt được đây là giọng nam hay là nữ, nhưng giọng hát này trong lúc bất tri bất giác liền rót vào trong đầu mọi người, khiến da đầu mọi người nhịn không được run lên, phía sau lại còn có từng trận âm lãnh.
Giống như là cơn mưa mùa thu lạnh lẽo rơi xuống mặt, rót vào toàn thân.