Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 824 - Chương 824: Đế Kiếm (1)

Chương 824: Đế Kiếm (1) Chương 824: Đế Kiếm (1)

Trong khi dư âm của đạo chuông trong Chấp Kiếm Cung ở Phong Hải Quận vẫn đang vang vọng thật lâu, trên không trung Thái Sơ Ly U Thành ở Nghênh Hoàng Châu, trên cầu thang thật cao, sắc mặt của Trương Ti Vận rất âm trầm, trong đáy lòng có một ngọn lửa nóng không cách nào hình dung đang không ngừng thiêu đốt.

Thân là đệ nhất nhân trẻ tuổi nhất trong thế hệ này, là người được cả Nghênh Hoàng Châu công nhận, gã đã sớm có thói quen được vạn chúng chú mục, thế nhưng hôm nay lại là một lần cực kỳ ít thấy trong đời của gã, gã chỉ có thể đứng bên cạnh để làm phụ gia, nhìn người khác tỏa ra tia sáng vạn trượng.

Còn có một điều khiến cho cõi lòng của gã tràn đầy ngũ vị tạp trần, đó là nghĩ đến mẫu thân cùng với sư tổ của mình vẫn còn đang ở bên Phong Hải Quận chờ đợi tin tức tốt của mình, thì gã càng hận Hứa Thanh thấu xương, chính hắn là người đã phá hủy chuyện tốt của gã.

Bởi vì nếu Hứa Thanh không ra tay âm gã một phát, thì gã có nắm chắc đạt được mong muốn trong lần này, mục tiêu của gã không phải là mệnh đăng trong căn nhà gỗ kia, mà là một vật phẩm khác tương tự bên trong căn nhà gỗ.

Nhưng bây giờ hết thảy đều hóa thành hư ảo, muốn đợi Chấp Kiếm Đình lần nữa nâng lên Thái Sơ Ly U Trụ, không biết phải chờ đến năm nào tháng nào.

"Làm cho mẫu thân thất vọng rồi."

Trương Ti Vận thì thào trong lòng, gã không thèm quan tâm lắm về bên sư tổ, gã chỉ để ý cảm thụ của mẫu thân.

Bởi vì phụ thân của gã mất sớm, mà mẫu thân rất nghiêm khắc với gã, cho nên từ nhỏ tới lớn gã đều rất kính sợ đối với mẫu thân.

Gã luôn một mực cố gắng tu hành, không dám khiến cho đối phương thất vọng, nội tâm của gã lại càng khát vọng mẫu thân có thể lấy mình làm kiêu ngạo, mà giờ phút này luồng ý nghĩ này đã hóa thành một ngọn lửa ở trong nội tâm của gã, đốt cháy lục phủ ngũ tạng của gã, khiến gã ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Hứa Thanh.

Hứa Thanh không có quan tâm tới ánh mắt của Trương Ti Vận, lúc này hắn đang ngẩng đầu nhìn lên bức tượng thần Đại Đế phía trước, hồi lâu sau hắn cúi đầu một cái thật sâu về phía tượng thần Đại Đế.

Toàn bộ Chấp Kiếm Giả trên bầu trời đều nhao nhao ngóng nhìn, cả toàn bộ tu sĩ trên mặt đất cũng nhìn rất chăm chú.

Trong lòng tất cả mọi người, ngoài sự chấn động mà Hứa Thanh mang lại ra, còn có một cảm giác hiếu kỳ mãnh liệt, bọn họ rất muốn biết Đại Đế đã hỏi cái gì, lại càng muốn biết Hứa Thanh đã trả lời ra sao.

Nhất là đội trưởng, lúc này đáy lòng của y lại càng giống như có vô số con mèo đang cào, một phương diện cảm thấy ủy khuất, một phương diện khác lại vắt hết óc cân nhắc xem làm như thế nào để Hứa Thanh nói ra, cứ thế, trong khi tất cả mọi người tràn đầy cảm xúc chấn động và tò mò phức tạp về đáp án của Hứa Thanh, trận tuyển chọn Chấp Kiếm Giả lần này của Nghênh Hoàng Châu, đến đây là kết thúc.

Theo tượng thần Đại Đế tiêu tán, theo cầu thang bảy màu mơ hồ, theo hào quang đầy trời tan biến, hết thảy …lại khôi phục như thường.

Mà đám người Hứa Thanh cũng nhận được thông báo, trong vòng một năm, bọn họ phải đi đến Chấp Kiếm Cung trong Phong Hải Quận.

Tại đó, bọn họ sẽ nhận được truyền thừa của Chấp Kiếm Giả cùng với phân phối chức vụ, càng có cơ duyên vô cùng lớn khác.

Đối với từng Chấp Kiếm Giả mới mà nói, đây đều là những điều vô cùng trọng yếu, truyền thừa thì có thể khiến cho chiến lực của bọn họ tăng lên không ít, còn phân phối chức vị thì lại đại biểu bọn họ đã thành nhân tộc chính thống.

Mặt khác, Quận Đô của Phong Hải Quận cũng giống như hạch tâm một Quận, chỗ đó hội tụ rất nhiều thiên kiêu và nhân tài kiệt xuất đến từ các châu trong Phong Hải Quận.

Cũng có không ít tộc quần trong đó, phần lớn thiên kiêu của các tộc quần, cũng sẽ ở chỗ đó khuấy động phong vân.

Nếu là có thể quật khởi ở trong Quận, mới chính thức coi như là vang danh, đi tới đỉnh của một quận.

Đây cũng là ý nghĩ của không ít thiên kiêu các tông, bọn họ muốn có một cái tương lai, muốn trở thành Cổ Hoàng Chúa Tể, vậy thì lúc còn trẻ tự nhiên phải quét ngang bát phương.

Như thế liền có thể thu được thêm càng nhiều cơ duyên, càng nhiều tạo hóa hơn nữa, từ đó một đường vượt xa, vươn lên vị trí dẫn đầu, cuối cùng hoàn toàn trấn áp một cái thời đại.

Đây là việc mà bất kỳ một vị Cổ Hoàng Chúa Tể nào đều đã từng làm qua.

So sánh với Quận, Nghênh Hoàng Châu chỉ có thể coi là một khu vực xa xôi, cách Quận quá xa, khoảng cách tận mấy cái Châu, mặc dù cũng có truyền tống cỡ lớn, nhưng Chấp Kiếm Đình sẽ không cho Chấp Kiếm Giả vừa mới gia nhập sử dụng.

Mặc kệ thân phận gì, chỉ cần không hơn được Chấp Kiếm Đình, vậy thì Chấp Kiếm Giả mới nhất định phải tự bay đi trên đường.

Bởi vì Chấp Kiếm Đình không phải là nơi làm vườn, đi đường cũng là một loại ma luyện.

"Cho nên phải tính toán thời gian thật sớm, căn cứ đại sư huynh của ngươi tính toán, trên đường chúng ta có thể mượn nhờ những điểm truyền tống trận công cộng của các châu khác một chút, vậy thì vào khoảng tám tháng, có lẽ có thể miễn cưỡng đi tới được Phong Hải Quận."

"Lộ trình và quy hoạch cụ thể thì chúng ta không cần quan tâm, Liên Minh Bát Tông nhiều năm như vậy cũng có một ít người trở thành Chấp Kiếm Giả, cho nên liên minh cũng có bố trí phân tông trong Phong Hải Quận, coi như là một nơi dừng chân ở trong Quận."

"Sau khi chúng ta quay trở lại liên minh, tự nhiên sẽ có người an bài giúp chúng ta, dẫu sao thì bây giờ thân phận của chúng ta không giống trước kia nữa."

Sau khi tuyển chọn Chấp Kiếm Giả kết thúc, trong nơi cư trú của Liên Minh Bát Tông, Huyết Luyện Tử đã cử hành một bữa tiệc chúc mừng cho Hứa Thanh cùng với đội trưởng, trong khi yến tiệc đang vô cùng náo nhiệt, đội trưởng lôi kéo Hứa Thanh ra bên ngoài, ho khan một tiếng rồi thấp giọng mở miệng.

"Tiểu Thanh à, ngươi nói xem, từ khi bắt đầu con đường Thông Thiên Chi Lộ này, chính đại sư huynh của ngươi đã mang theo ngươi đi tới tận nơi đây, bây giờ ngươi có phải nên biểu đạt một chút cảm tạ với ta hay không, giữa huynh đệ ta sẽ không nói tới chuyện linh thạch, sẽ làm tổn thương tình cảm của đôi bên, ngươi chỉ cần nói đáp án của ngươi cho ta biết là được."

Hứa Thanh uống một chút rượu bên trong yến tiệc, giờ phút này hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm.

Theo gió tuyết cuốn tới, thổi vào trên người, hắn cảm thấy rất thoải mái, vì vậy quay đầu nhìn về phía đội trưởng.

"Đại sư huynh, con mắt và lỗ tai của ngươi lại mọc ra rồi."

Thần sắc của đội trưởng rất là đắc ý.

"Đó là đương nhiên, cái đồ chơi này ta muốn mọc liền mọc, cực lợi hại, đúng rồi, tiểu Thanh, ngươi. . . . ."

Hứa Thanh xuất ra một quả táo, đưa cho đội trưởng.

"Đội trưởng, chúc mừng ngươi đã trở thành Chấp Kiếm Giả."
Bình Luận (0)
Comment