Chương 828: Thăm U Tinh (1)
Chương 828: Thăm U Tinh (1)
Giọng nói của U Tinh vô cùng ưu nhã, tựa như một vị phu nhân quyền quý đang ngồi ngay ngắn, thong dong mở miệng.
Từng lời nói ra đều rất rõ ràng, từng từ đều mang theo sự lãnh ngạo, mỗi một câu đều hiện ra cảm giác cao cao tại thượng.
Sau khi Hứa Thanh nghe được, thần sắc vẫn như bình thường, nhưng Thanh Thu bên cạnh lại hiện ra vẻ mặt rất không tình nguyện.
Bởi vì khi bị đưa đến đây, lại khiến nàng nhớ tới những gì mà mình gặp phải vào ngày hôm ấy, rõ ràng nàng cầm được ít nhất, nhưng hết lần này tới lần khác lại phải chia đều trách nhiệm với bọn hắn.
Duy chỉ có ánh mắt của đội trưởng là sáng lên, nhanh chóng chuyển động suy nghĩ.
Bởi vì lúc trước y tự vấn chỉ được tia sáng một trượng, cho nên mấy ngày nay cứ mỗi lần đi ra ngoài liền cảm giác được ánh mắt người khác nhìn mình luôn mang theo một tia dị thường.
Nhất là khi y chú ý tới một vài Chấp Kiếm Giả nhìn mình, hình như còn có chút đề phòng.
Việc này khiến cho đội trưởng cảm thấy rất ủy khuất, đồng thời cũng rất sốt ruột, y nghĩ mình rõ ràng đã là Chấp Kiếm Giả rồi, nhưng lại cảm giác dường như tất cả mọi người đều nhìn mình giống như nhìn gian tế vậy.
"Đám trưởng lão Chấp Kiếm, nhất định đều đang chú ý tới nơi này, đây chính là một cơ hội biểu hiện khó mà có được, ta nhất định phải thay đổi ấn tượng về ánh sáng một trượng ở nơi này, khiến cho các trưởng lão nhìn thấy điểm sáng của ta."
Đội trưởng thở sâu cất bước đi về phía trước, bước chân kiên định mang theo sự cố chấp, trên người cũng tự nhiên mà dâng lên một cỗ khí thế.
Vị trung niên Chấp Kiếm Giả đi ở phía trước cũng phát hiện ra điều này, quay lại liếc mắt nhìn qua đội trưởng, nhếch miệng, không nói chuyện.
Đội trưởng nhìn thấy như thế, tín niệm trong lòng lại càng trở nên cường liệt hơn nữa.
Dưới sự dẫn dắt của vị trung niên Chấp Kiếm Giả, ba người cứ như vậy đi theo, tới chỗ sâu nhất của đọan cầu thang.
Một lồng giam màu đỏ xuất hiện ở trước mặt của bọn hắn.
Lồng giam do một số mảnh trụ huyết sắc tạo thành, ở giữa còn có từng lớp ánh sáng màu đỏ nhạt, khiến cho lồng giam trở nên cực kỳ nghiêm mật, đồng thời cũng có thể nhìn thấy bên trên những lớp ánh sáng màu đỏ nhạt kia là vô số phù văn chảy xuôi.
Theo những đạo phù văn kia lập lòe, có thể tưởng tượng được trong đó nhất định tồn tại uy áp rất kinh khủng.
Mà bên trong lồng giam, có một nữ tử đang khoanh chân ngồi.
Nữ tử này mặc một bộ hoa phục, đầu đội mũ phượng, làn da trắng nõn, tướng mạo tuyệt mỹ, khí chất càng là tuyệt hảo, vừa liếc mắt nhìn liền khiến cho người ta nhịn không được tim đập thình thịch.
Giờ phút này ả đang cầm một bát canh hạt sen, đặt vào trong miệng, tỉ mỉ nhấm nháp.
Đây chính là U Tinh Linh Tôn.
Ả bị trấp áp bên trong lồng giam, cho nên thân hình cũng không còn to lớn như lúc trước nữa, mà đã biến thành kích cỡ một người bình thường.
Nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của ả, rất khó có thể tưởng tượng ra ả chính là một trong Tam Linh Trấn Đạo Sơn, ngày thường lấy việc ăn vạn tộc làm niềm vui, trong miệng nhiễm vô số máu huyết của người phàm tục, thậm chí máu huyết này còn đủ để tạo thành biển.
Mà ba người Hứa Thanh đến, cũng dẫn tới sự chú ý của ả.
Sau khi nhìn đến thân ảnh đi tới bên ngoài, thần sắc của ả vẫn bình tĩnh như thường, không có bất kỳ biến hóa nào, vẫn bảo trì thong dong bình tĩnh như cũ, uống bát canh hạt sen, nhẹ nhàng nuốt xuống.
"U Tinh, có người tới thăm ngươi." Trung niên Chấp Kiếm Giả đi đến trước lồng giam huyết sắc, nhàn nhạt mở miệng.
U Tinh Linh Tôn khẽ cười một tiếng, chú ý đến ba người Hứa Thanh.
"Thì ra là muốn cho ba con sâu cái kiến tới để kích thích tâm tình của ta, vô dụng thôi, ba con sâu cái kiến nho nhỏ này, khi ta ra ngoài sớm muộn gì cũng sẽ bóp chết từng cái."
"Ngược lại ta còn muốn cám ơn các ngươi, để cho ta có thể nhớ rõ ràng hình dạng của bọn chúng."
U Tinh Linh Tôn vừa cười, hai con ngươi vừa đảo qua trên thân ba người Hứa Thanh, hình như thật sự muốn sâu sắc ghi nhớ ba người họ vào trong đầu.
Mặt của tu sĩ trung niên Chấp Kiếm Giả không chút cảm xúc, lui ra phía sau vài bước, nhìn ba người Hứa Thanh.
Nhiệm vụ của gã chính là dẫn người tới đây, tiếp theo có thể thành công kích thích U Tinh Linh Tôn hay không, thì phải xem xem bọn hắn làm như thế nào rồi.
Thần sắc Hứa Thanh vẫn như thường, hắn không có hứng thú kích thích U Tinh, huống hồ cũng không biết kích thích như thế nào, thiếu nữ Thanh Thu bên cạnh cũng đồng dạng như vậy, cảm thấy việc này không có liên quan gì với nàng, không cần thiết phải xuất lực làm gì.
Nhưng lúc này đội trưởng bỗng nhiên cất bước đi tới trước lồng giam màu đỏ, nhìn bát canh hạt sen trong tay U Tinh Linh Tôn, cười mở miệng.
"U Tinh bà bà, bát canh hạt sen này có ngon không?"
"Cút." U Tinh Linh Tôn nhàn nhạt mở miệng.
Đội trưởng nhướn lông mi lên, dứt khoát ngồi ở trước lồng giam, cao thấp quan sát quần áo của U Tinh Linh Tôn, nhíu mày.
"Bà bà, tại sao ta chưa từng thấy qua y phục này ở trong động phủ của ngươi vậy, ngươi đã mặc nó bao lâu rồi?"
U Tinh Linh Tôn không thèm quan tâm tới đội trưởng, uống bát canh hạt sen xong liền nhắm hai mắt lại, bắt đầu đả tọa.
Mắt thấy như thế, vị trung niên Chấp Kiếm Giả âm thầm lắc đầu, gã cảm thấy có lẽ lần này vẫn không được rồi.
Nhưng ngay khi ý nghĩ này vừa hiện ra trong đầu, đội trưởng bên kia liền ho khan một tiếng, vỗ vào túi trữ vật, lập tức có vài kiện y phục tàn phá xuất hiện, bị y cầm lấy lắc lắc trên tay.
"Bà bà, ngươi xem xem đây là cái gì."
U Tinh vẫn nhắm mắt như trước.
Đội trưởng không hề quan tâm tới sự lạnh lùng của U Tinh, túi trữ vật của y tựa như lấy hoài không hết vậy, giờ phút này y không ngừng lấy ra từng kiện từng bộ y phục tàn phá từ bên trong.
Vừa cầm ra vừa nói, dần dần những kiện y phục được lấy ra đã chồng chất vào một chỗ, thành một tòa núi nhỏ.
"Ta vẫn còn có rất nhiều, còn có cái yếm. . . . ."
Vị trung niên Chấp Kiếm Giả nhìn những kiện y phục rách nát kia một chút, lại nhìn đội trưởng, trong lòng nổi lên một chút gợn sóng, không nói chuyện.
Nội tâm Thanh Thu lại càng thêm chán ghét.
Thần sắc Hứa Thanh cổ quái, hắn nhìn ra đội trưởng đang rất cố gắng, cũng đoán được lý do vì sao mà đối phương làm như thế.
Mà lúc này U Tinh đang nhắm mắt, nhưng sau khi nghe thấy câu cái yếm liền mở mắt ra, nhìn những kiện quần áo quen thuộc, nhìn những vết tàn phá ở bên trên, ả chỉ ngóng nhìn trong chốc lát, sau đó liền nhìn về phía đội trưởng.
"Về sau ta cũng sẽ khiến ngươi giống như những kiện y phục này, trở thành từng mảnh, từng miếng nhỏ."
Đội trưởng cười hắc hắc.
"Nhưng mà sau này hãy nói chuyện này, bây giờ bà bà, ta có một cái phiền não, trong túi trữ vật của ta có quá nhiều loại y phục như thế này, ta cũng không biết để chỗ nào cho tốt, hơn nữa bên trên còn có một chút mùi vị, đại tỷ à, rốt cuộc ngươi là U Tinh hay là chồn tinh vậy, mùi ...hơi khắm đó nha."
"Tại sao trên y phục lại có mùi khắm đặc biệt như vậy chứ, cho nên vừa nãy ta mới hỏi, ngươi đã mặc bộ y phục này trên người bao lâu rồi, chúng ta có nên đổi một chút y phục hay không?"