Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 831 - Chương 831: Thiên Mệnh Giảm Một Nửa (2)

Chương 831: Thiên mệnh giảm một nửa (2) Chương 831: Thiên mệnh giảm một nửa (2)

"Không phải." Vẻ mặt đội trưởng bi phẫn nói.

"Ta hối hận tại sao muộn như vậy mới gia nhập Chấp Kiếm Giả, nếu ta gia nhập sớm hơn, đã có thể ngộ ra Đế Kiếm từ sớm rồi, rồi uẩn dưỡng từ đó đến bây giờ, vậy lúc này Quy Hư trông thấy ta cũng phải khách khí."

"Đầu tiên ngươi phải đạt tới Nguyên Anh đỉnh phong, tiếp theo ngươi phải có thể sống 2000 năm nữa." Hứa Thanh nhắc nhở.

"Ta. . . . ." Đội trưởng nhướn lông mi lên, đang định phản bác, nhưng hình như nhớ tới cái gì, thở dài.

"Nguyên Anh đỉnh phong, đây là cực hạn cả đời của tuyệt đại đa số tu sĩ ở đại lục Vọng Cổ, có rất nhiều người kẹt ở cảnh giới này cho đến khi thọ nguyên đoạn tuyệt vẫn không thể đột phá..."

"Dẫu sao nếu đặt cấp độ này ở trong tiểu thế giới, vậy coi như cũng đã đạt tới đỉnh cao nhất của thế giới đó rồi, người trong tiểu thế giới tu đến cảnh giới đỉnh phong của thế giới, bước tiếp theo chính là phá toái hư không, phi thăng tìm đến bí mật cao hơn.”

“Nếu cứ như vậy còn dễ nói, nhưng thời gian 2000 năm thì rất khó đấy."

"Thời đại bây giờ không giống với khi Thần Linh còn chưa phủ xuống, khi đó đại lục không có dị chất, Nguyên Anh trong đại lục Vọng Cổ được xưng là thiên mệnh, một Cung tạo thành một Anh, một Anh có thọ nguyên lục giáp. Nhưng bây giờ tuổi thọ đã giảm một nửa, trừ phi có thiên tài địa bảo, nếu không Nguyên Anh đỉnh phong cũng không thể uẩn dưỡng ra một kiếm có thể trảm Quy Hư nhất giai."

Đội trưởng phiền muộn.

Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, đây là lần đầu tiên hắn nghe kiến giải về cảnh giới Nguyên Anh.

"Không nói những thứ này nữa, tiểu sư đệ, ta nghĩ một chút, bằng không sau khi quay về ngươi liền đi tìm Tử Huyền Thượng Tiên đi, không có chuyện gì đâu, chỉ nhắm mắt lại một cái là xong rồi. Nếu không, đoán chừng đại sư huynh không thể cùng ngươi đi tới Phong Hải Quận rồi, ta sợ rằng Tử Huyền Thượng Tiên sẽ vả một cái chết toi ta."

Hứa Thanh suy nghĩ một chút, xuất ra một cái túi đưa cho đội trưởng.

"Đồ vật bên trong, có lẽ có thể giúp đỡ đại sư huynh vượt qua kiếp nạn này."

"Bên trong là cái gì?" Ánh mắt đội trưởng sáng lên, vừa tiếp nhận liền muốn mở ra, nhưng giọng nói bình tĩnh của Hứa Thanh đã truyền ra.

"Thuốc chữa thương."

Động tác của đội trưởng dừng lại, u oán nhìn Hứa Thanh.

Hứa Thanh bất vi sở động, hắn sẽ không tin đội trưởng sẽ lo lắng tính mạng của mình, tối đa cũng chỉ chịu chút đau khổ, mà đối với người ưa thích mạo hiểm và ưa thích liều mạng như đội trưởng mà nói, thứ mà y ăn nhiều nhất đời này, đoán chừng chính là đau khổ, vậy thì có ăn thêm nhiều một chút, Hứa Thanh cũng cảm thấy không có vấn đề gì.

Dẫu sao cho dù thân thể đội trưởng có tàn phế, chỉ cần qua mấy ngày là có thể mọc lại, lúc trước chỉ còn lại cái đầu cũng chỉ mất một tháng liền khôi phục.

Mà đường đi đến Phong Hải Quận lại rất xa xôi, cùng lắm thì khi đi hắn sẽ …cầm theo cái đầu của đội trưởng là được.

Nghĩ đến Phong Hải Quận, đội trưởng liền vui vẻ trở lại.

Đội trưởng thở dài, nhưng vẫn thu thuốc chữa thương vào, lấy ra quả táo rồi cạp một cái.

Y cảm thấy đan dược cũng có thể bán lấy tiền, bây giờ túi của y quá nghèo, hơn phân nửa tích góp từ trước đều đã hao phí để mua các vấn đề mà Đại Đế hỏi rồi, vừa nghĩ tới mình tiêu nhiều linh thạch như vậy nhưng lại chỉ đổi lấy đạo ánh sáng một trượng, y lại nhịn không được, lòng hiếu kỳ lần nữa trở nên mãnh liệt.

"Ngươi không giúp ta nói tốt cùng Tử Huyền Thượng Tiên cũng được, nhưng ngươi có thể nói cho ta biết một vấn đề hay không, lúc ngươi tự vấn lương tâm, đã trả lời Đại Đế thế nào?"

"Ta đã suy nghĩ vấn đề này thật lâu rồi, mỗi ngày đều cân nhắc, đêm đêm đều suy tư, ngươi xem đầu ta cũng bạc trắng mất rồi."

Đội trưởng trừng mắt nhìn qua Hứa Thanh, trên thực tế lúc trước y nói nhiều như vậy, tất cả chỉ là để làm nền, chỉ để hỏi ra đáp án của Hứa Thanh.

Y cảm thấy sách lược khi ở trên mặt tuyết lúc trước không đúng, không thể trực tiếp mở miệng liền hỏi, cần làm nền một chút, nói những thứ khác một chút, ví dụ như thiên mệnh của Nguyên Anh, dùng cái này dời đi lực chú ý của Hứa Thanh, sau đó lại thuận thế hỏi ra, như vậy xác suất thành công sẽ cao hơn.

Mà ngay khi y hỏi ra vấn đề này, trong mật thất trên phi chu, Huyết Luyện Tử đang khoanh chân đả tọa cũng lập tức giật giật lỗ tai, ngưng thần lắng nghe, Đông U thượng nhân ngồi bên cạnh trong mật thất cũng đưa mắt nhìn về phía Hứa Thanh đang đứng.

Thậm chí ở phía xa, trên Thái Sơ Ly U Trụ không nhìn thấy tung tích, vị Đại Trưởng Lão Chấp Kiếm kia cũng ngẩng đầu lên, nhìn qua phương hướng mà phi chu của Liên Minh Bát Tông rời đi.

Trong khi mấy lão già này đang cẩn thận lắng nghe và chú ý, Hứa Thanh đưa mắt nhìn đội trưởng.

Đội trưởng trơ mắt nhìn Hứa Thanh.

"Đại sư huynh, ngày đó trên mặt tuyết ta đã nói cho ngươi biết rồi." Hứa Thanh nói khẽ.

Đội trưởng sững sờ, cẩn thận nhớ lại, mà Huyết Luyện Tử cũng nhíu mày bắt đầu nhớ lại, thần sắc của Đại Trưởng Lão Chấp Kiếm thì lại hiện ra vẻ ngoài ý muốn.

Đội trưởng rất nhanh liền nhớ lại cảnh lúc mình hỏi hôm ấy, mặc dù Hứa Thanh không nói chuyện, nhưng lại phun ra một ngụm nước bọt.

“Ngươi. . . . . nhổ nước bọt?"

Nghĩ tới đây, đội trưởng chần chờ hỏi.

Hứa Thanh gật đầu.

"Ta nhổ một ngụm đờm về phía Thần Linh."

Đội trường có chút không rõ.

"Sau đó thì sao, nhổ ngụm nước bọt liền được vạn trượng hả?"

"Ta còn mắng nó là thằng chó đẻ." Hứa Thanh chỉ chỉ nửa khuôn mặt Thần Linh trên bầu trời.

Huyết Luyện Tử sửng sốt, Đại Trưởng Lão Chấp Kiếm Đình thì lộ ra thần sắc cổ quái, về phần đội trưởng đứng bên người Hứa Thanh thì chỉ biết thì thào.

"Ngươi... Ngươi mắng nửa khuôn mặt Thần Linh một câu thằng chó đẻ?"

"Không phải một câu." Hứa Thanh uốn nắn, mở miệng rất nghiêm túc.

"Ta mắng mấy câu, ngoại trừ thằng chó đẻ ra, ta còn mắng nó là đồ cẩu tạp chủng, còn mắng nó là heo tạp chủng."

"Cuối cùng ta còn nói một câu đồ Thần Linh chó hoang."

Hứa Thanh nói xong liền nhổ một ngụm nước bọt ra ngoài phi chu, đội trưởng nhìn Hứa Thanh, trong thời khắc này ánh mắt của y toát ra ánh sáng mãnh liệt.

Lúc này bên trong Chấp Kiếm Đình, Đại Trưởng Lão Chấp Kiếm như có điều suy nghĩ, khóe miệng lộ ra một tia vui vẻ, tia vui vẻ này không ngừng mở rộng, cuối cùng liền biến thành tiếng cười ha hả.

Tiếng cười vô cùng thoải mái, truyền khắp Chấp Kiếm Đình, khiến cho rất nhiều Chấp Kiếm Giả cũng cực kỳ ngoài ý muốn, nhao nhao nhìn lại.

Trong trí nhớ của bọn họ, Đại Trưởng Lão luôn luôn nghiêm túc, vô luận là khi ở trong Chấp Kiếm Đình hay là khi tới đạo đàn giảng giải về thảo mộc cũng đều như thế, cực kỳ ít thấy lão cười to thoải mái như ngày hôm nay vậy.

Nhất là trong khi cười cười, Đại Trưởng Lão lại mở miệng nói mắng một câu thô tục.

"Thằng chó đẻ!"

Cùng lúc đó trên phi chu của Liên Minh Bát Tông, Huyết Luyện Tử cũng tương tự cười ha hả, chỉ là trong khi cười cười, trong mắt của lão có chút đỏ lên, không biết từ thưở nào, lão cũng đã từng từng mắng như vậy, nhưng cũng không biết bắt đầu từ khi nào, lão đã không dám mắng lại nữa.

Trên thuyền, đội trưởng thở sâu, y ngẩng đầu nhìn nửa khuôn mặt Thần Linh, lớn tiếng mở miệng.

"Đồ Thần Linh chó hoang!"

Nói xong, còn dùng sức khạc mạnh một cái, phun ra một ngụm đờm lớn.

Nhổ xong, đội trưởng nở nụ cười, Hứa Thanh cũng cười.

Trên bầu trời, nửa khuôn mặt Thần Linh vẫn uy nghiêm như trước, hình như hết thảy đại địa bên dưới đều là con sâu cái kiến, không thể so sánh với nó.

Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua, phi chu lướt qua bình nguyên phương bắc, bay qua Uẩn Tiên Vạn Cổ Hà, dọc theo Thái Ti Độ Ách Sơn, một đường bay về phía nam.

Cho đến một buổi trưa nửa tháng sau, khi ánh mặt trời chói chang nhất, phía xa xa, tòa hùng thành của Liên Minh Bát Tông lại xuất hiện ở trong mắt toàn bộ mọi người trên phi chu.

Cùng lúc đó, bên trong Liên Minh Bát Tông cũng lập tức truyền ra từng trận chuông vang, vọng lên trời cao.

Đây là chuông nghênh đón.

Nghênh đón Chấp Kiếm Giả trở về.
Bình Luận (0)
Comment