Chương 833: Chạy trời không khỏi nắng (2)
Chương 833: Chạy trời không khỏi nắng (2)
Trên bầu trời, một đám ánh sáng tím lóng lánh xuất hiện, ánh nắng hoàng hôn trên bầu trời cũng đều bị nó sửa đổi lại màu sắc, lúc Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn lên, đội trưởng ở xa xa đang khoác lác với Trương Tam cũng lập tức biến sắc.
Sau một khắc, ánh sáng tím trên bầu trời hội tụ vào một chỗ, tạo thành thân ảnh một nữ tử.
Một làn da vô cùng mịn màng, dáng người uyển chuyển, dung nhan đẹp như tiên nữ, khí chất thanh nhã, tu vi kinh khủng, tất cả hợp tụ lại cùng một chỗ, liền hóa thành một tuyệt đại giai nhân phảng phất đi ra từ bên trong tranh vẽ.
Chính là Tử Huyền Thượng Tiên.
Nàng không đến trong quá trình yến hội, mà chờ đợi sau khi yến hội kết thúc mới tới, chi tiết mà nói, thật ra cũng là đại biểu tôn trọng.
Mà sự xuất hiện của nàng cũng khiến Hứa Thanh theo bản năng có chút co quắp, nhớ tới những dòng chữ trong thư mà mình nhận được, tâm tình của hắn cũng thoáng nổi lên gợn sóng, giờ phút này chỉ nghĩ mau chóng rời khỏi nơi đây, vì vậy lặng lẽ lui ra phía sau.
Mà đội trưởng bên đó lại càng là như vậy, hầu như ngay khi nhìn thấy ánh sáng màu tím, thân thể của y liền nhoáng một cái, lập tức bỏ chạy.
Nhưng y không biết, từ đầu đến cuối Thất gia đều đang trông chừng y.
Hầu như ngay khi đội trưởng bỏ chạy, Thất gia nháy mắt giơ tay phải lên, cách không trảo một cái, thân ảnh của đội trưởng liền bị Thất gia một tay túm tới.
Lúc xuất hiện ở trong tay Thất gia, tứ chi của đội trưởng vẫn còn vung vẩy, muốn vùng vẫy thoát ra nhưng đều vô ích, cuối cùng chỉ có thể dùng vẻ mặt đáng thương nhìn Thất gia.
"Sư tôn. . . . ."
Thất gia không nhìn đại đệ tử của mình, dùng vẻ mặt tươi cười nhìn qua Tử Huyền Thượng Tiên vừa đến trên bầu trời.
"Tử Huyền đạo hữu, tên nghiệt đồ này của ta đã gây cho ngươi nhiều phiền toái rồi, ta thấy rằng đề nghị trừng phạt lần trước của ngươi không hề có bất cứ vấn đề gì."
Thất gia nói xong liền ném Trần Nhị Ngưu trong tay lên không trung, ném y rơi tới trước mặt Tử Huyền Thượng Tiên, Trần Nhị Ngưu bi thương kêu lên một tiếng.
Tứ chi của y bị trói chặt không thể động, nhưng cổ vẫn kêu gào được, vì vậy nhanh chóng cúi đầu, liếc mắt liền thấy được Hứa Thanh trong đám người đang lặng yên lui ra phía sau.
“Tiểu sư đệ cứu ta, ngươi nhanh nói tốt cùng với Tử Huyền Thượng Tiên, hoặc là đến bồi theo giúp ta. . . . ."
Trái tim Hứa Thanh lập tức thấy giận dữ, thầm nghĩ Trần Nhị Ngưu ngươi thật tốt, lúc này vẫn không quên kéo ta vào theo, giờ phút này hắn theo bản năng tăng tốc lui ra phía sau, nhưng vẫn đã chậm.
Sau khi lời nói của đội trưởng truyền ra, Tử Huyền Thượng Tiên với vẻ đẹp động lòng người cúi đầu, đôi mắt phượng nhìn về phía chỗ Hứa Thanh, cười nhạt một cái.
"Tiểu bằng hữu, đi cùng ta, ta có việc muốn nói với ngươi."
Tâm thần Hứa Thanh hồi hộp một tiếng, lần nữa nhớ tới bức thư kia, tâm thần rất loạn, cân nhắc phải cự tuyệt như thế nào.
Đội trưởng nghe nói như thế, ánh mắt sáng lên, vừa muốn mở miệng nhưng lại bị Tử Huyền Thượng Tiên phất tay phong ấn miệng, không cách nào nói chuyện.
Y chỉ có thể điên cuồng nháy mắt về phía Hứa Thanh, không ngừng nháy nháy.
Hứa Thanh bỏ qua, đang muốn mở miệng nhưng Thất gia lại ho khan một tiếng.
"Lão Tứ, ngươi đi đi."
Hứa Thanh lặng lẽ liếc mắt nhìn sư tôn của mình, Thất gia giả bộ như không phát hiện.
Vì vậy sau một khắc, Tử Huyền Thượng Tiên cười khẽ một tiếng, thân thể Hứa Thanh liền không tự chủ được bay lên rồi hạ xuống bên cạnh Tử Huyền Thượng Tiên.
Vừa mới tới gần, liền có một mùi hương quen thuộc đập vào mặt, càng có một âm thanh tuyệt vời giống như nước suối nhỏ giọt, thẩm thấm nội tâm người khác, vang vọng chui vào lỗ tai của hắn.
"Tiểu bằng hữu, ngươi nhận được thư của ta chưa?"
Hứa Thanh vội vàng lắc đầu.
Tử Huyền Thượng Tiên khẽ cười một tiếng, hất tay áo lên, trong khi Hứa Thanh lắc đầu, liền mang theo hắn và đội trưởng, tan biến tại ở giữa thiên địa.
Lúc xuất hiện, đã ở trong mật cảnh yêu xà của Huyền U tông.
Chiếu vào trong mắt Hứa Thanh, là một bộ xương rắn cực lớn uốn lượn giống như mạch núi.
Bên trong xương rắn chỉ có một người.
Người này, chính là Ngô Kiếm Vu.
Gã cầm trong tay một cái bàn chải thật lớn, trên miệng bị dán một tờ giấy niêm phong, đang vô cùng buồn chán cọ sạch xương rắn.
Giờ phút này Ngô Kiếm Vu bỗng nhìn thấy giữa không trung xuất hiện ba người Hứa Thanh, ánh mắt của gã lập tức phát sáng lên.
Đội trưởng cũng nhìn thấy hết thảy, đáy lòng bi thương một tiếng.
"Trần Nhị Ngưu, ngươi trộm răng của yêu xà, nếu đổi thành người khác thì bổn tọa chắc chắn sẽ rút gân bẻ xương của gã, nhưng ngươi được sư tôn của mình biện hộ cho, mặt khác, ta cũng là nhìn trên phân thượng của sư đệ ngươi, nên không so đo cùng ngươi."
"Nếu ngươi thật sự muốn dùng cái răng kia, vốn có thể tới tìm ta để mượn, hà tất đi trộm? Mà thôi, răng yêu xà có thể cho ngươi mượn sử dụng, nhưng phải phạt ngươi ở chỗ này cọ xương rắn 3 tháng, trong vòng ba tháng phải cọ sạch sẽ toàn bộ."
"Đi thôi."
Tử Huyền Thượng Tiên nhàn nhạt mở miệng, phất tay, thân thể đội trưởng liền rơi xuống bộ xương rắn phía dưới, rơi tới bên cạnh Ngô Kiếm Vu.
Ngô Kiếm Vu vẻ mặt đắc ý, trong mắt lại càng hưng phấn, nhanh chóng đưa cho đội trưởng một cái bàn chải thật lớn, sau đó chỉ một ngón tay ra xa xa.
Có thể trông thấy bộ xương rắn ở nơi đây đã có non nửa được gã cọ rửa sạch sẽ rồi, chỉ còn lại hơn phân nửa, tựa hồ Ngô Kiếm Vu cố ý không cọ rửa, một mực chờ đợi ai đó thì phải.
Bây giờ cuối cùng gã cũng chờ được đồng bạn, chỉ ngón tay về phía đó như đang nói với đội trưởng, một nửa kia, ta đã lưu lại cho ngươi từ rất lâu rồi.
Đội trưởng thở dài nhưng cũng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, bởi vì cái trừng phạt này, căn bản không khác gì gãi ngứa vậy, nhỏ không thể nhỏ hơn.
"Xem ra thư mà ta viết đã có tác dụng, về sau phải viết nhiều hơn nữa!"
Đội trưởng trừng mắt nhìn, bày ra biểu cảm ủy khuất, cúi đầu cọ rửa bộ xương rắn, nhưng sau khi cọ một chút thần sắc của y liền thay đổi, bởi vì xương con rắn này rất đặc thù, rất khó tẩy trừ, dù vận hành tu vi cũng rất khó khăn.
Mà khi nhìn tới bộ xương dài như một cái sơn mạch trước mắt, biểu cảm của đội trưởng dần dần trở nên đau khổ.
Hứa Thanh nhìn qua đây hết thảy, đáy lòng thoải mái.
Giờ khắc này sau khi ném Trần Nhị Ngưu xuống, Tử Huyền Thượng Tiên liền mang theo Hứa Thanh tiến về phía trước một bước, xuất hiện ở chỗ cao nhất của cái mật cảnh này, cũng chính là vị trí trên đầu lâu của con rắn đang ngẩng đầu như muốn gào thét với bầu trời.
Sau khi tới đây nàng liền ngồi xuống, nghiêng đầu cười tủm tỉm nhìn qua Hứa Thanh.
"Ngồi xuống đi."
Hứa Thanh cứng ngắc ngồi xuống, khi ngồi xuống vị trí này, hắn lại càng có thể nhìn thấy rõ đội trưởng đang làm việc phía dưới hơn, cũng tự nhiên cảm thấy thoải mái nhiều hơn, nhưng khi bị Tử Huyền cứ nhìn như vậy, hắn cũng cảm giác càng lúc càng căng thẳng mãnh liệt hơn.
Nhất là Tử Huyền Thượng Tiên còn nhẹ giọng mở miệng nói ra một câu.
"Tiểu bằng hữu, trong thư ngươi viết cho ta, ngươi đã hứa hẹn với ta ba việc, bây giờ, ngươi có thể đã bắt đầu việc hứa hẹn thứ nhất."
Tâm thần Hứa Thanh đại loạn, biểu cảm lộ ra vẻ mờ mịt.