Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 839 - Chương 839: Linh Nhi Ra Biển (2)

Chương 839: Linh Nhi ra biển (2) Chương 839: Linh Nhi ra biển (2)

"Câu trả lời của đại sư huynh ngươi còn cần phải đoán nữa sao, nhất định là vuốt mông ngựa lung tung, nhưng mà coi như là vuốt mông ngựa nhưng không thành công, cũng sẽ không chỉ có ánh sáng một trượng." Thất gia nhếch miệng.

"Dựa theo hiểu biết của vi sư đối với y, rất có thể y nói Đại Đế là Thần Linh, kết hợp với câu trả lời vạn trượng của ngươi, y đây là đang mắng Đại Đế."

Hứa Thanh trừng mắt nhìn, hắn cảm thấy việc này xác suất rất lớn chính là như vậy.

"Mặt khác, ba tháng sau ngươi phải xuất phát đi đến Phong Hải Quận, ở đó cũng có phân tông của liên minh."

"Quận Đô của Phong Hải Quận là trung tâm một Quận, Liên Minh Bát Tông với tư cách là thế lực đỉnh cấp bên trong Nghênh Hoàng Châu, mặc dù đặt ở một quận thì không coi vào đâu, nhưng tất nhiên vẫn có tư cách thiết lập cứ điểm trong Quận Đô."

"Vì vậy liền có cái phân tông này, mặc dù địa vị trong Quận Đô không cao, thế nhưng vẫn có thể giúp các ngươi chiếu ứng lẫn nhau."

"Cho nên lần này vi sư và lão tổ đều có chỗ quy hoạch, sau đó sẽ có một nhóm người xuất phát cùng ngươi, cùng lúc đi đến Quận Đô, bọn họ sẽ lấy tư cách tu sĩ lưu trú lại ở phân tông, đồng thời sẽ có một vị lão tổ tọa trấn, cụ thể là vị nào, trước mắt vẫn chưa có xác định."

"Mặt khác, Phong chủ đệ ngũ phong cũng sẽ đi qua đó, lần này Chấp Kiếm Giả của liên minh đều đến từ Thất Huyết Đồng chúng ta, vậy nên chúng ta cũng muốn thu lấy bộ phận quyền khống chế của trận pháp và truyền tống của phân tông này."

Hứa Thanh gật đầu, lúc trước hắn đã từng nghe đội trưởng nói qua, nhưng không kỹ càng như bây giờ, giờ phút này đã hoàn toàn hiểu rõ.

"Còn có. . . . ." Thất gia cầm lấy một con cờ, trầm ngâm một chút.

"Theo tin tức mà vi sư nắm giữ, Quận Đô của Phong Hải Quận chính là một cái pháp bảo Cấm Kỵ thượng giai biến thành."

"Thượng giai?" Hứa Thanh ánh mắt ngưng tụ.

"Pháp bảo Cấm Kỵ cũng chia cấp độ, pháp bảo Cấm Kỵ bên trong Nghênh Hoàng Châu phần lớn là hạ cấp, uy lực chênh lệch với pháp bảo Cấm Kỵ thượng giai cực lớn, nhưng mà phương thức vận hành của chúng nó cơ bản là giống nhau." Thất gia nhàn nhạt mở miệng.

"Nếu như ngươi không biết quy luật vận hành của pháp bảo Cấm Kỵ, cứ thế đi qua Quận Đô thì khó tránh sẽ có chút thiếu sót trên phương diện kiến thức."

"Lão Tứ ngươi phải nhớ kỹ, bất kỳ một cái chi tiết nào đều có thể ảnh hưởng tới biến hóa tương lai, không thể xem nhẹ, chỉ có tính toán trước mọi việc trong lòng mới có thể ẩn nấp bản thân, không bị những người khác phát hiện ra khuyết điểm, cũng chỉ có như thế mới có thể càng ẩn tàng sâu hơn, mới có thể vào thời khắc mấu chốt, cho địch nhân một kích trí mạng."

"Chớ quên tinh thần của đệ thất phong."

Thần sắc của Hứa Thanh trở nên nghiêm nghị, trùng trùng điệp điệp gật đầu.

"Cho nên nếu như ba tháng sau ngươi mới xuất phát, vậy trong ba tháng này ngươi cũng đừng có ở lại tông môn lãng phí thời gian nữa, ngươi đi một chuyến tới nơi đặt pháp bảo Cấm Kỵ của Thất Huyết Đồng, dùng tư cách chưởng bảo để làm quen cách pháp bảo Cấm Kỵ vận hành."

"Kể từ đó, sau khi ngươi đến Quận Đô cũng sẽ không có quá nhiều thiếu sót kiến thức về pháp bảo Cấm Kỵ, cũng thuận tiện hành động, mặt khác bên phía đại sư huynh của ngươi, lấy quan hệ của các ngươi thì vi sư sẽ không nói nhiều, tự nhiên ngươi sẽ chiếu cố cho nó."

Hứa Thanh đứng dậy, cung kính vâng dạ.

"Nhưng ta cũng phải nhắc nhở ngươi, lúc chưởng bảo thì không thể dùng pháp bảo Cấm Kỵ nhìn nửa khuôn mặt Thần Linh, mặt trăng và mặt trời cũng không thể nhìn, cũng không thể ngó mấy thế lực lớn bên trong Nghênh Hoàng Châu, không thể nhìn hạch tâm của cấm địa, còn trên biển cấm thì nhìn ít chút, cấm khu thì tùy ý nhìn, còn chỗ khác là tùy tâm của ngươi."

Hứa Thanh u mê, hắn nghĩ đến bộ dạng pháp bảo Cấm Kỵ của Thất Huyết Đồng, sinh ra một chút liên tưởng.

"Bây giờ ngươi không cần suy nghĩ nhiều, sau khi đi tới tự nhiên sẽ hiểu." Thất gia hạ xuống một quân cờ, kết thúc ván cờ, thong dong cười một cái.

“Lão Tứ, trình độ đánh cờ của ngươi đề cao không ít, nhưng vẫn không bằng vi sư."

Hứa Thanh nghe vậy, nhìn bàn cờ, trên mặt hiện ra vẻ bội phục.

"Vẫn là sư tôn lợi hại."

Thất gia cười ha ha.

Mà trong khi Thất gia vui vẻ vì đánh thắng ván cờ, bên ngoài, phía xa Nghênh Hoàng Châu, ở một nơi trên biển cấm, trên bầu trời đang có một con lệ quỷ mặt xanh nanh vàng đang đằng vân giá vũ mà đi.

Thân thể con lệ quỷ này cao tới ngàn trượng, vô cùng khổng lồ, hai mắt đỏ thẫm, trên người mọc đầy lân phiến, còn có từng sợi xiềng xích quấn quanh, giờ phút này nó vừa bay nhanh vừa gào thét.

Những nơi nó lướt qua thì biển cấm phía dưới dấy lên sóng lớn, dạt ra khắp bốn phương.

Mà trên đỉnh đầu của con lệ quỷ kia có hai người đang ngồi.

Một người là lão giả mặc trường bào màu xám, lưng lão hơi còng xuống, da mặt có những đốm mồi, màu da vàng như nến, bộ dạng rất ốm yếu.

Bên cạnh chính là một thiếu nữ mặc một bộ váy thuần trắng, ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, thanh tân đạm nhã, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, như minh châu sáng ngời, tựa mỹ ngọc huỳnh quang, giữa lông mày còn ẩn một tia ngây thơ thuần khiết.

Trong hai mắt ẩn chứa vẻ hồn nhiên, không có mảy may tạp chất, như dòng nước trong, khiến người ta vừa nhìn liền không khỏi sinh ra sự trìu mến, không đành lòng tổn thương.

Giờ phút này lão nhân kia đang khuyên bảo nàng, nhưng trên mặt thiếu nữ dần dần có chút không vui, rất là ủy khuất nói.

"A đa, ta vẫn muốn đi tới Nghênh Hoàng Châu."

(A đa: nghĩa tựa như nghĩa phụ)

"Ta cũng không nói là không đi Nghênh Hoàng Châu, nha đầu, chúng ta đi tới Quận Đô trước, ngươi đi vào trong đó tiếp nhận truyền thừa, sau đó chúng ta lại đi Nghênh Hoàng Châu, như vậy cái tên Hứa... Hứa Thanh ca ca của ngươi trông thấy ngươi, nhất định sẽ càng thích ngươi hơn, dẫu sao sau khi ngươi đã tiếp nhận truyền thừa, sẽ càng trở nên lợi hại hơn."

Lão đầu đường Bản Tuyền ho khan một tiếng, thay đổi phương thức khuyên bảo khác.

"Có thật không?" Linh Nhi sững sờ, nghe thấy Hứa Thanh ca ca sẽ càng thích mình, nàng có chút động tâm.

"Đương nhiên, a đa không gạt người!" Lão đầu đường Bản Tuyền một vỗ ngực.

Linh Nhi do dự, nhìn qua phương hướng Nghênh Hoàng Châu, sau khi suy nghĩ một chút, dùng sức gật nhẹ đầu.

Lão đầu đường Bản Tuyền nhìn thấy như thế, đáy lòng nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ nha đầu, a đa cũng vì ngươi mà thôi, giúp ngươi cắt đứt liên hệ với bên ngoài, chỉ sợ có người mật báo hành tung, ta không thể để cho ngươi đi Nghênh Hoàng Châu được, ta nhất định phải để cho ngươi từ nay về sau tránh xa tên tiểu tử vương bát đản kia!

A đa đã dốc hết tâm huyết vì ngươi, về sau ngươi sẽ hiểu rõ, tất cả cũng đều vì tốt cho ngươi.

"Còn tên tiểu tử vương bát đản kia, về sau nơi có ngươi thì lão tử ta tuyệt đối không đi, ta cũng không tin tên khốn khiếp ngươi còn có thể chạy đến được Quận Đô."

"Hừ, không thể trêu vào, vậy ta còn không trốn được sao!"
Bình Luận (0)
Comment