Chương 855: Mắt của Mộ Quang Tộc (2)
Chương 855: Mắt của Mộ Quang Tộc (2)
"Đó là Quang Quái!" Trên phi chu, Tử Huyền Thượng Tiên nhìn qua một màn này, chậm rãi mở miệng.
"Ánh sáng có linh trí sẽ biến thành Quang Quái, chúng nó phần lớn đều xuất hiện ở những nơi có ánh nắng nồng đậm, bản thân không có dấu vết nào cả, trên thực tế bọn nó chính là ánh sáng cho nên rất khó đối phó, cũng rất khó giết, chỉ có đợi đến lúc ban đêm phủ xuống chúng nó mới có thể tiêu tán."
Trong lúc lời nói của Tử Huyền Thượng Tiên truyền ra, hai vị Chấp Kiếm Giả trên mặt đất kia rõ ràng đã sắp không địch lại, hình như bọn họ đã đánh giá thấp độ khó khăn của cái nhiệm vụ này, giờ phút này cả hai đều đã bị thương.
Hứa Thanh nhìn về phía đội trưởng.
Đội trưởng cũng nhìn Hứa Thanh.
"Tiền bối, người này đã từng trợ giúp chúng ta, đệ tử muốn giúp đỡ bọn họ." Hứa Thanh cúi đầu về phía Tử Huyền Thượng Tiên.
"Cần ta hỗ trợ không?" Tử Huyền ôn nhu nói.
"Ta và đại sư huynh là được rồi, nếu như vẫn không phải đối thủ, lại làm phiền tiền bối." Hứa Thanh bình tĩnh mở miệng, sau khi Tử Huyền Thượng Tiên gật đầu, thân thể của hắn liền nhoáng một cái rời khỏi phi chu.
Đội trưởng ho khan một tiếng.
"Thật ra bây giờ tiền bối ra tay cũng. . ."
Tử Huyền Thượng Tiên liếc mắt trừng đội trưởng, đội trưởng co rụt đầu lại nhanh chóng bay ra, một trước một sau với Hứa Thanh, vọt thẳng đến đại địa.
Chú ý thấy hai người bọn họ lao đến, hai vị Chấp Kiếm Giả đang giao chiến lộ ra ánh mắt cảm kích, trong đó vị Chấp Kiếm Giả nam đã từng gặp qua Hứa Thanh ở Nghênh Hoàng Châu cũng nhanh chóng mở miệng.
"Đa tạ hai vị đạo hữu, số lượng đám Quang Quái này bỗng nhiên nhiều hơn so với lần trước chúng ta làm cùng loại nhiệm vụ này, làm phiền nhị vị giúp chúng ta bảo hộ tiểu hài tử của Mộ Quang Tộc này một chút."
Hứa Thanh gật đầu, tốc độ tăng nhanh nháy mắt đã đến, ngay khi vừa rơi xuống, hắn liền cảm nhận được trong ánh sáng trước mắt có một tia sát cơ bắn vọt tới phía hắn, tốc độ vô cùng kinh người.
Trong mắt Hứa Thanh lóe lên một tia sáng, độc đan bên trong tòa Thiên Cung thứ ba chấn động, độc cấm lập tức tràn ngập toàn thân.
Sau một khắc, một tiếng kêu thê lương thảm thiết từ trong tia sáng trước mắt hắn truyền ra, tiếp theo liền có thể nhìn thấy có một nhúm ánh sáng hóa thành đen nhánh, đang nhanh chóng tiêu tán.
Một màn này khiến cho ánh mắt của hai vị Chấp Kiếm Giả kia lập tức sáng lên, cùng lúc đó bên đội trưởng cũng xuất hiện chỗ kinh người, thân thể của y lóe lên ánh sáng màu lam, trong chốc lát, vô tận băng hàn khuếch tán ra bên ngoài.
Lực lượng băng hàn này cực kỳ đáng sợ, bốn phía bị băng hàn bao trùm liền xuất hiện địa phương không có ánh sáng, xuất hiện một địa phương đen nhánh, hình như băng hàn của y có thể đông cứng cả ánh sáng.
Ánh sáng là thứ có thể đóng băng lại được.
Sau khi bọn chúng bị đóng băng liền không cách nào chảy xuôi, không cách nào di động, cứ giống như tự nhiên mà thành, khiến cho khắp bốn phía hóa thành đen nhánh.
Không thể không nói, trong nơi này lực lượng băng hàn của đội trưởng quả thực vô cùng kinh khủng, thậm trí còn vượt qua Hứa Thanh.
Hai người bọn hắn gia nhập cũng giảm bớt gánh nặng của hai vị Chấp Kiếm Giả kia, vì vậy rất nhanh nguy cơ ở nơi đây cũng được chậm rãi hóa giải, đám Quang Quái bốn phía cũng cảm nhận được bọn họ khó chơi, nhao nhao tản đi.
"Đa tạ hai vị đạo hữu!"
Hai cái Chấp Kiếm Giả kia đều là Kim Đan ba cung, giờ phút này nhìn qua Hứa Thanh cùng đội trưởng, mặc dù cảm kích nhưng trong lòng vẫn khó tránh khỏi tồn tại một tia đề phòng.
Đây là bản năng.
Trong cái thế đạo này, nếu không có cái bản năng đó, nhất định sẽ chết rất sớm.
Mà giờ phút này, trong lòng của vị nam tử đã từng gặp qua Hứa Thanh và đội trưởng ở Nghênh Hoàng Châu đang tràn đầy chấn động.
Gã đã từng gặp qua thiên kiêu, gặp qua nhân tài kiệt xuất, nhưng gã vẫn nhớ kỹ, lúc trước hai người trước mắt này chỉ là Trúc Cơ, thế mà bây giờ đã đạt đến trình độ tương đối cùng mình rồi, vả lại nhìn bọn hắn xuất thủ, chiến lực rõ ràng lại càng mạnh hơn gã.
"Hôm ấy có ân tặng bảo, chúng ta cũng chưa nói lời cảm tạ, hôm nay cũng thuận tay làm." Hứa Thanh chắp tay đáp lễ, nghiêm túc mở miệng.
"Không sai, huống hồ ta và sư đệ cũng là Chấp Kiếm Giả, nhìn thấy tự nhiên muốn hỗ trợ." Đội trưởng cười ha ha, nói ra thân phận của mình và Hứa Thanh.
Nghe nói như thế, sắc mặt của hai vị Chấp Kiếm Giả kia liền trở nên nghiêm nghị, tự thân lấy ra Kiếm Lệnh của mình.
Hứa Thanh và đội trưởng cũng tương tự lấy ra, bốn thanh Kiếm Lệnh tỏa ra ánh sáng rực rỡ, hai vị Chấp Kiếm Giả kia nhìn thấy một màn này cũng trở nên bình tĩnh lại, sự đề phòng trong lòng cũng giảm nhiều.
"Tại hạ Trần Đình Hào, đây là nương tử của ta, Tôn Lập Oánh, lần này đa tạ các ngươi, hai người đạo lữ chúng ta quả thực đã có chút chủ quan khi tiếp nhận cái nhiệm vụ này."
Trần Đình Hào cảm khái, sau đó lấy ra một khối ngọc giản, đưa cho Hứa Thanh.
"Chúng ta sẽ phân một nửa quân công của nhiệm vụ lần này cho các ngươi, chớ có cự tuyệt, đây là phương thức kết giao của Chấp Kiếm Giả chúng ta, mọi người đều là chiến hữu, cũng là quân tử chi giao!"
Mắt thấy như thế, Hứa Thanh và đội trưởng cũng không từ chối, tiếp nhận ngọc giản, sau đó bốn người đứng chờ đợi thiếu nữ Mộ Quang Tộc hấp thu ánh nắng, trong lúc này hai bên cũng bắt chuyện với nhau.
Hai người Trần Đình Hào biết được hai người Hứa Thanh muốn đi Quận Đô để báo cáo, mà Hứa Thanh cũng biết được nhiệm vụ lần này của đối phương.
Mộ Quang Tộc là một trong những minh hữu của nhân tộc, thuộc về chủng tộc thiện ý hiếm thấy.
Thiên phú của bọn họ đó là có thể dùng con mắt của mình để hấp thu ánh nắng, sau đó đi đến khu vực không có mặt trời, bán con mắt của mình cho nơi đó.
Lần này đạo lữ hai người Trần Đình Hào nhận nhiệm vụ hộ tống tiểu cô nương này tới đây hấp thu ánh nắng, bởi vì ánh nắng ở nơi này là đậm đặc nhất.
Không lâu sau tiểu cô nương đã hoàn thành việc hấp thu, lại nhắm mắt lại rồi buộc dải lụa màu đen, sau đó cả người trở nên có chút suy yếu, được đạo lữ của Trần Đình Hạo cõng ở sau lưng.
Bởi vì bọn họ cũng phải quay về Quận Đô, thế nên dưới lời mời của Hứa Thanh cùng với đội trưởng, hai người họ đã lựa chọn cùng bọn hắn bước lên phi chu.
Trên phi chu, đạo lữ hai người Trần Đình Hào vừa tới liền bái kiến Tử Huyền Thượng Tiên, rất là cung kính.
Mà Tử Huyền cũng biểu thị rất hoan nghênh bọn họ gia nhập, nàng cũng hy vọng Hứa Thanh trước khi bước vào Quận Đô, có thể kết giao nhiều bằng hữu Chấp Kiếm Giả một chút.
Nhưng mà tu vi của nàng rất cao, đứng ở chỗ này nói chuyện cũng tạo thành áp lực rất lớn với đạo lữ hai người Trần Đình Hạo, cho nên sau khi tỏ ra hoan nghênh thì nàng liền trở lại trrong khoang thuyền, trước khi đi cũng tươi cười kêu Hứa Thanh tới làm chủ nhân tiếp đãi khách.
Hai bên đều mang theo thân thiện, ở cùng một chỗ tự nhiên rất vui vẻ.
Vì vậy trong khi phi chu bay về phía Quận Đô, Trần Đình Hào cũng gọi là có qua có lại, giới thiệu kỹ càng về Quận Đô cho Hứa Thanh cùng với đội trưởng.
"Quận Đô, là hạch tâm của Phong Hải Quận, trên cơ bản thế lực lớn của mỗi một châu đều thành lập phân tông ở trong Quận Đô, nhưng bọn họ chỉ là tầng dưới chót nhất trong cả hệ thống của Quận Đô, coi như là có sáu thê đội đi, phía trên bọn họ chính là thê đội thứ năm, là từng cái hệ thống nha môn do Quận chế tạo.
Phía trên nữa, là thế lực ba đại tông môn trong Phong Hải Quận cùng với một số gia tộc, bọn họ theo thứ tự là Thái Hư Hóa Yêu Tông, Thái Cổ Lôi Mạch, Huyết Hàn Môn, cùng với Diêu Hầu Đạo Phủ!"
"Trong đó Diêu Hầu Đạo Phủ là đặc thù nhất, lão tổ sáng lập gia tộc này chính là nhân tộc chúng ta, cũng đã từng là một trong 36 vị Thiên Hậu, được Huyền U Cổ Hoàng ban cho chữ ‘đạo’, do đó mới giúp cái gia tộc kia có thể tiếp tục kéo dài, dùng xưng hô đạo phủ."
Theo phi chu bay nhanh, giọng nói của Trần Đình Hạo cũng dần dần trở nên vang vọng.
Bọn họ cũng cách Quận Đô, càng ngày càng gần.