Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 883 - Chương 883: Đệ Nhất Ngục Của Phong Hải Quận (1)

Chương 883: Đệ nhất ngục của Phong Hải Quận (1) Chương 883: Đệ nhất ngục của Phong Hải Quận (1)

Tòa ngục giam đệ nhất Phong Hải Quận, một phần của Chấp Kiếm Cung, thanh danh vang xa, chấn nhiếp bát phương.

Bên trong giam giữ tu sĩ tội ác tày trời của vạn tộc, vô luận là Thánh Ma tộc hay là Cận Tiên tộc, tất cả đều có ở trong này, thậm chí Thánh Lan tộc cũng có, về phần bản thân nhân tộc phạm vào trọng đại hình luật, cũng sẽ bị giam giữ vào bên trong.

Mà từ xưa đến nay, ngoại trừ Thánh Ma tộc và Cận Tiên tộc có ước định cùng với nhân tộc ra, bất luận tội phạm tộc nào đi vào bên trong tòa ngục giam này, không có một người nào có thể sống đi ra bên ngoài.

Sở dĩ trấn áp mà không phải trực tiếp chém giết, là bởi vì có chỗ dùng tới, muốn nhờ tu vi của bọn họ, hóa thành nguồn động lực cho pháp bảo Cấm Kỵ của Quận Đô.

Cho nên chỉ cần không phải một hơi giết sạch, chỉ cần còn có bổ sung, vậy chết mấy nghìn mấy vạn cũng không ảnh hưởng quá lớn, trên trình độ nhất định, tội phạm nơi đây có thể bị Hình Ngục Ti tùy ý xử trí.

Kể từ đó, tòa ngục giam này lại càng tràn đầy một mùi tử vong, âm u đến cực hạn, có thể nghĩ, binh sĩ nhậm chức ở trong này, lại kinh khủng và hung tàn như thế nào.

Giống như Quỷ Thủ dạy khóa học cho Hứa Thanh lúc trước, chính là một trong những binh sĩ, sát khí rất mạnh, Hứa Thanh có thể cảm giác rất rõ ràng.

Mặt khác, dựa theo mật huấn bảy ngày này, Hứa Thanh hiểu rất rõ, tòa ngục giam đệ nhất Phong Hải Quận này đã được hình thành trong thời gian cực kỳ lâu, nó được xây dựng cùng một thời đại với Phong Hải Quận.

Là do Cung chủ đời đầu tiên của Chấp Kiếm Cung trong Phong Hải Quận đích thân giám sát xây dựng.

Trong đó tổng cộng có 177 tầng, mỗi tầng đều ẩn chứa thủ đoạn không gian, có vô tận cấm chế, vô số trận pháp, phòng hộ vô cùng kinh người.

Coi như là cường giả Quy Hư bị giam vào trong, cũng mơ tưởng trốn thoát ra ngoài.

Bởi vì ngoại trừ sức phòng hộ kinh khủng ra, bản thân tòa ngục giam này còn được Cung chủ các thời kỳ của Chấp Kiếm Cung trấn thủ quanh năm.

Loại việc Cung chủ trấn thủ ngục giam này, từ một khắc khi ngục giam xây dựng đã bắt đầu tồn tại, do Cung chủ Chấp Kiếm đời đầu tiên đưa ra, từ đó về sau, mỗi đời Cung chủ Chấp Kiếm Cung trong Phong Hải Quận đều thay nhau đảm nhiệm, nhiều đời đều tuân thủ cái truyền thống này, chuyển văn phòng và phòng của mình vào trong ngục giam, đích thân trấn thủ ngục giam.

Cho nên mỗi một vị Cung chủ nhậm chức, cũng đều nhất định nhậm chức chủ của Hình Ngục Ti.

Mà tòa ngục giam này ngoại trừ giam giữ nguồn động lực cung cấp cho pháp bảo Cấm Kỵ ra, còn có một hiệu dụng nữa, đó chính là chấn nhiếp.

Đây chính là một trong thủ đoạn chấn nhiếp ngoại tộc bên ngoài Phong Hải Quận của nhân tộc.

Vô số năm qua, trong ngục giam đến cùng nhốt bao nhiêu tu sĩ, con số này là một bí mật, chỉ có bản thân Hình Ngục Ti biết được.

Dưới người ở bên ngoài thống kê sơ lược, con số này giống như sao dày đặc trên trời vậy.

Lúc những tin tức này hiện ra trong đầu Hứa Thanh, hắn đã rời khỏi Chấp Kiếm Cung, giờ phút này đang bay nhanh ở trên trời, bay về phía Hình Ngục Ti dưới mặt đất.

Nhìn từ bầu trời, cửa vào ngục giam dưới mặt đất trong suốt, tầm nhìn không chút trở ngại, xuyên thấu qua bích chướng, nhìn vào nơi sâu trong ngục giam.

Nhưng ngoại trừ hơn mười tầng ngục giam phía trước còn hiện ra rõ ràng bên ngoài, phía dưới là một mảnh đen nhánh, giống như một tòa thâm uyên vô tận, lại âm lãnh như Quỷ Động, vẻ âm u dày đặc đặc biệt rõ ràng.

Càng tới gần, lại càng cảm nhận loại âm u này mãnh liệt hơn, cho đến khi Hứa Thanh đi đến mặt đất, hắn đứng bên ngoài nhìn Hình Ngục Ti như hố sâu, tự mình cảm nhận uy áp từ tòa ngục giam như vực sâu này.

Dưới chân còn có một cỗ cảm giác chấn động truyền đến, dường như trong lòng đất đang có một con thú lớn đang vùng vẫy.

Đồng thời cũng một luồng khí tức hung ác vô cùng không ngừng bốc lên từ trong hố sâu phía trước, theo sau là từng trận gào thét thê lương.

Hứa Thanh thở sâu, xuất ra lệnh nhậm chức của mình rồi đi thẳng về phía trước.

Theo hắn tới gần, một tầng ngăn cách vô hình xuất hiện ở trong cảm giác Hứa Thanh, tiếp theo chính là một đạo thần niệm kinh khủng giống như sóng dữ từ bát phương trấn áp đến.

Trong đó ẩn chứa một cỗ cảm giác bạo ngược, ẩn chứa một cỗ xua đuổi.

Phảng phất như có một người khổng lồ không nhìn thấy đang vung vẩy đại thủ đánh tới phía hắn.

Tâm thần Hứa Thanh chấn động, nhưng không có lui ra phía sau, mà giơ cao lệnh nhậm chức trong tay lên, trong miệng truyền ra giọng nói bình tĩnh.

"Chấp Kiếm Giả Hứa Thanh, đến đây trình diện."

Lời này vừa ra, thần niệm kinh khủng lập tức hội tụ vào lệnh nhậm chức trong tay Hứa Thanh.

Một lát sau, cỗ thần niệm này chậm rãi tản đi, luồng ngăn cách vô hình cũng lập lòe hiện ra tia sáng màu đỏ, biến thành hữu hình, phía trước Hứa Thanh huyễn hóa ra một cái cửa lớn vẫn còn chảy xuôi máu tươi.

Một cánh cửa hiện ra phong cách cổ xưa tang thương, tràn ngập cảm giác năm tháng trôi qua, ở trên trồi lên vô số phù văn, từng cái đều tràn đầy sự cường hãn, phối hợp lẫn nhau tạo thành một cái đầu thú thật lớn, đang trợn mắt nhìn Hứa Thanh.

Thần sắc Hứa Thanh bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn qua.

Hồi lâu sau, một tiếng cọt kẹt..t..tttt vang lên, cửa lớn chậm rãi mở ra, bên trong có một tu sĩ trung niên dung mạo xấu xí đi ra.

Gã mặc đạo bào Chấp Kiếm Giả, tạo hình đại khái tương tự với đạo bào trên người Hứa Thanh, khác biệt chính là thứ ẩn chứa bên trên không phải là ám văn màu đỏ hình thành hỏa diễm, mà là màu đen.

Trên mặt của gã còn có một đạo vết sẹo, hiển nhiên là do pháp thuật nào đó tạo thành, cho nên không cách nào tiêu tán, làn da chỗ đó héo rũ, khiến cho người này thoạt nhìn cực kỳ dữ tợn.

Gã có một cặp mắt hình tam giác, giờ phút này mí mắt khẽ nâng, nhìn lướt qua Hứa Thanh, nhất là còn chú ý nhìn trên mặt Hứa Thanh một chút, bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, âm u mở miệng.

"Hoan nghênh đến Hình Ngục Ti."

Nói xong, gã quay người đi vào bên trong cánh cửa.

Hứa Thanh đưa mắt nhìn, cất bước đi theo, một khắc khi bước vào cánh cửa lớn màu đỏ, xuyên thấu bích chướng, xuất hiện ở sau bích chướng.

Trước mặt ngoại trừ Hình Ngục Ti cực lớn như hố sâu, còn có một dãy bậc thang dọc theo biên giới hố sâu, từng vòng vờn quanh xuống dưới.

Nhìn theo bậc thang, Hứa Thanh đi theo lính canh ngục phía trước, đi vào trong Hình Ngục Ti.

Một cỗ khí tức âm lãnh từ phía dưới đập thẳng vào mặt, từng trận âm thanh gào thét thê lương không ngừng vang vọng, cũng có thể cảm nhận càng mãnh liệt hơn về sự rung động lắc lư tựa như thú lớn cuộn mình tạo thành kia khi đi vào bên trong.

Đồng thời, khi ở trong này, không khí chung quanh lấy màu đen là chủ đạo, một màu u ám chiếm cứ tất cả.

Dù ánh mặt trời bên trên vẫn chiếu xuống, nhưng vẫn không cách nào xóa tan được sự mù mịt ở nơi này.

Nhưng những thứ này cũng không phải là trọng điểm Hứa Thanh chú ý, khi hắn đi theo bậc thang tới tầng thứ nhất của tòa ngục giam này, hắn nhìn thấy bên trong vách tường bốn phía của hố sâu thình lình tồn tại từng cái nhà tù.

Từng cái nhà tù, đều là một cái khu vực thật lớn.

Bên trong mỗi một khu vực lại tồn tại vô số lồng giam.

Mơ hồ có thể thấy được vô số tội phạm vạn tộc đang gào thét ở bên trong.

Không chỉ như thế, còn có một mùi máu tanh nồng đậm từ bốn phía tràn ngập bùn đất, hóa thành một mùi tanh hôi.

Hứa Thanh giữ im lặng, sắc mặt như thường, tiếp tục đi về phía trước.

Người lính canh ngục phía trước thỉnh thoảng quay lại nhìn Hứa Thanh, sau khi chú ý thấy Hứa Thanh thong dong, trong thần sắc cũng dần dần nhiều hơn một chút hứng thú.

Đồng thời theo hai người không ngừng đi về nơi sâu hơn, Hứa Thanh cũng nhìn thấy càng nhiều lính canh ngục hơn nữa.

Tuổi của những lính canh ngục nơi đây cũng không nhỏ, vả lại quanh năm ở trong địa phương âm u, cho nên trên thân từng người đều mang theo một loại sát khí và âm lãnh khó có thể tản ra, một vài người thậm chí còn cầm theo thi thể tàn phế trong tay, máu tươi vẫn còn nhỏ xuống.

Cái loại hung ác bạo ngược lộ ra từ thực chất bên trong này, khiến cho ánh mắt Hứa Thanh nheo lại.

Mặt khác, hắn phát hiện khi lính canh ngục nơi đây đang nhìn đến mình, có người lạnh lùng không quan tâm, có người mang theo suy nghĩ tàn nhẫn, có người nhíu mày nhìn kỹ.
Bình Luận (0)
Comment