Chương 910: Kim Ô lạc Thiên Cung (2)
Chương 910: Kim Ô lạc Thiên Cung (2)
Hứa Thanh cố gắng bình phục lại cõi lòng, nhẹ giọng kể lại chuyện mình đã trải qua trong Hình Ngục Ti, bao gồm cả quen biết cùng Khổng Tường Long, bao gồm cả cách nhìn không cận nhân tình của Cung chủ....
Hết thảy đều rất đơn giản, nhưng vô luận là hắn hay là Tử Huyền, đều không chú ý tới bên ngoài đình nghỉ mát không xa, có một tiểu nam hài đang đứng đợi ở đó, tò mò nhìn bọn họ.
Nó nghiêng cái đầu nhỏ, trong thần sắc mang theo một chút khó hiểu, cẩn thận đánh giá Tử Huyền, giống như đang phán đoán đối phương có ác ý hay không.
Cảm giác đầu tiên của nó là đối phương không có ác ý, nhưng hết lần này tới lần khác lại cảm thấy nàng hình như có một chút ham muốn chiếm giữ, nhưng sẽ không dám tiếp xúc quá gần.
Điều này khiến cho nó có chút buồn rầu vì khó phán đoán, cuối cùng nó dứt khoát ngồi xuống, không quan tâm nữa.
Tử Huyền nhìn qua Hứa Thanh, cẩn thận nghe từng chữ hắn nói, cho đến khi mặt trăng treo lên trên cao thì Hứa Thanh mới nói xong việc từ khi mình nhậm chức, thần sắc Tử Huyền cũng mang theo nhu hòa, nhẹ giọng mở miệng.
"Ta có thể nghe ra được, ngươi có chút mờ mịt đối với Chấp Kiếm Giả ."
Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn qua Tử Huyền.
"Ngươi rất khó tiếp nhận một cái tổ chức như vậy, cũng chưa từng gặp phải việc giống như thế, cho nên tâm tư của ngươi xuất hiện sự chất vấn, nỗi hoài nghi, từ bản năng bảo vệ bản thân nên muốn rời xa, bởi vì ngươi không muốn có ràng buộc."
Tử Huyền cười điềm đạm.
"Ngươi có thể dựa theo lòng của mình mà đi, không nên nghĩ quá nhiều, cứ tiếp tục tỉnh táo quan sát, tới lúc nào ngươi cảm thấy tôn trọng đối với người ở trong cái tổ chức này, sau đó tiến tới tôn kính, thì có lẽ ngươi sẽ rõ được đáp án."
Tâm thần Hứa Thanh chấn động, giống như có điều nghĩ ra, sau đó đứng dậy cúi đầu về phía Tử Huyền.
"Tiểu bằng hữu, nhắm mắt lại."
Hứa Thanh do dự một chút, sau đó nhắm hai mắt lại.
Khi hai mắt của hắn khép kín, Tử Huyền lập tức nhẹ nhàng tới gần Hứa Thanh.
Hô hấp Hứa Thanh có chút dồn dập, hắn cảm nhận được mùi hương có chút nồng nặc hơn, tựa như có hơi thở phả vào trên mặt.
Ngay khi hắn muốn mở đôi mắt ra, ngón tay Tử Huyền lập tức nhẹ nhàng điểm vào mi tâm của hắn.
Giọng nói linh động ẩn chứa hấp dẫn vang vọng vào lỗ tai của hắn.
"Tiểu bằng hữu, tâm phải yên tĩnh, tưởng tượng tòa Thiên cung thứ năm của ngươi biến thành nó, có lẽ ngươi đã thấy qua nó, nhưng ta không biết ngươi có nhìn thấy rõ ràng như vậy hay không. . . . ."
Theo giọng nói của Tử Huyền, một bức tranh chiếu vào trong mắt Hứa Thanh, đó là một cỗ long liễn!
Chính là cỗ long liễn mà người khổng lồ kéo trong biển sâu.
Đồng thời cũng là tọa giá của mặt trời.
"Đây, chính là phương thức dung nhập công pháp Hoàng cấp, phương pháp dung nhập từng công pháp Hoàng cấp vào Thiên Cung đều không giống nhau, mà Kim Ô Luyện Vạn Linh cần…Chính là long liễn."
Tâm thần Hứa Thanh chấn động, lập tức hiểu ra, mặc dù long liễn hiện ra trong đầu óc của hắn do Tử Huyền truyền vào cũng rất rõ ràng, nhưng cuối cùng vẫn còn kém một chút.
Bởi vì Hứa Thanh đã chân chính bước lên cỗ long liễn kia.
Thậm chí thời gian hắn đứng ở đó cũng dài hơn so với người thường, cho nên hắn mới lấy được truyền thừa nguyên vẹn của Kim Ô Luyện Vạn Linh.
Nhưng hình ảnh này cũng có tác dụng rất trọng yếu, nó có thể kết hợp cùng với cỗ long liễn trong trí nhớ của Hứa Thanh, khiến cho long liễn bên trong hồi ức của hắn càng trở nên rõ nét hơn, cũng làm cho nó càng trở nên rõ ràng hơn trong cảm giác của hắn.
Trong nháy mắt tiếp theo thân thể Hứa Thanh chấn động mãnh liệt, ghế đá hắn ngồi hóa thành bồ đoàn, đình nghỉ mát hóa thành bảo tháp, thủ hộ hắn ở bên trong.
Bãi cỏ bốn phía biến thành vô số tiểu nhân, thần sắc từng người đều rất ngưng trọng, đưa lưng về phía Hứa Thanh, mặt hướng về xa xa, thề sống chết hộ vệ.
Mà những tòa núi lớn kia lại càng biến thành người khổng lồ, từ mặt đất đứng lên, sau đó tràn ra uy áp mênh mông.
Đại thụ cũng giống như thế.
Hết thảy mọi thứ ở đây, trong một cái nháy mắt đã trực tiếp biến thành nơi che chở tốt nhất mà Tử Huyền đã chuẩn bị cho Hứa Thanh, mặc dù khả năng việc ngoài ý muốn xuất hiện là cực kỳ bé nhỏ, nhưng nàng cũng rất lo lắng.
Cho nên nàng liền khoanh chân ngồi ở bên người Hứa Thanh, đích thân thủ hộ cho hắn.
Cứ như vậy, Hứa Thanh bắt đầu đột phá.
Tòa Thiên Cung thứ năm của hắn bắt đầu cải biến bộ dáng, dần dần hóa thành bộ dạng long liễn, thời điểm này hình vẽ mà Tử Huyền tiêu hao không ít đại giới đổi lấy trong đầu hắn, cùng với long liễn mà hắn đã từng tự thân thể nghiệm trong ký ức, đã mang lại tác dụng mấu chốt.
Tòa Thiên Cung thứ năm của hắn nhanh chóng cải biến, cuối cùng hoàn toàn hóa thành long liễn, lại còn chân thật hơn cả so với bức họa kia, tản mát ra từng trận khí tức kinh người.
Sau khi cảm giác tòa Thiên Cung thứ năm của bản thân, tâm của Hứa Thanh lập tức khẽ động, nhẹ giọng mở miệng.
"Kim Ô hồi liễn, mặt trăng lặn xuống!"
Đồ đằng phía sau lưng Hứa Thanh bỗng nhiên lập lòe ánh sáng, Kim Ô huyễn hóa ra bên ngoài, bay thẳng lên bầu trời, giương cánh phát ra tiếng kêu vui sướng, vờn quanh bát phương mấy vòng, sau đó bay thẳng về phía Hứa Thanh.
Lập tức hạ xuống, thẳng theo thiên linh trực tiếp nhảy vào trong cơ thể Hứa Thanh, bay vào trong thức hải, bay vào tòa long liễn do tòa Thiên Cung thứ năm biến thành, sau khi bay đến chỗ này, Kim Ô phát ra tia sáng lập lòe, lại hóa thành một bóng dáng thiếu niên mơ hồ.
Bộ dáng của thiếu niên này, thình lình là bộ dáng Hứa Thanh.
Hắn mặc Đế bào hắc kim, đỉnh đầu là Đế quan cùng màu, trên người tràn đầy vẻ tôn quý, ẩn chứa uy vũ, ngồi ngay ngắn ở bên trong long liễn do tòa Thiên Cung thứ năm biến thành.
Tòa Thiên Cung thứ năm, nháy mắt lập lòe tràn ra ngọn lửa bảy màu, bên ngoài biến ảo ra hư ảnh Kim Ô.
Tiếng nổ vang vọng bát phương, đồng thời uy lực của Kim Ô Luyện Vạn Linh cũng được tăng vọt, cái đuôi từ mười chín cái lúc trước, trực tiếp tăng nhiều hơn gấp đôi, trở thành bốn mươi hai cái.
Nhìn qua những cái đuôi, Hứa Thanh bỗng nhiên có loại hiểu ra.
Sau khi đạt tới trăm cái, thì Kim Ô Luyện Vạn Linh có thể tấn cấp trở thành tam giai!
Đôi mắt Hứa Thanh bỗng nhiên mở ra, hết thảy mọi thứ ở bốn phía tan biến, bảo tháp cũng tốt, tiểu nhân cũng được, còn cả người khổng lồ ở nơi xa, trong một cái chớp mắt khi hắn mở mắt ra, tất cả đều tan biến vô ảnh.
Nơi đây, vẫn là bên ngoài của tòa đình viện giáp một, Hứa Thanh khoanh chân ngồi trên mặt đất, lúc hắn ngẩng đầu thì nhìn thấy bóng lưng của Tử Huyền ở trước cửa phòng.
"Trời cũng sáng rồi, hôm nay chẳng lẽ không đi trực à!" Tử Huyền đứng ở trước cửa, quay người cười nhìn Hứa Thanh.
Bầu trời đã tờ mờ sáng, một đêm đã qua.
Hứa Thanh nhìn qua Tử Huyền, trong mắt lộ ra cảm kích, đứng dậy chắp tay, cúi đầu thật sâu.
"Đa tạ…”
"Không được gọi tiền bối, gọi tên của ta." Tử Huyền nói khẽ.
Hứa Thanh do dự.
"Đa tạ Tử Huyền."
"Tại sao lại nghe giọng điệu kỳ quái như vậy. . ." Tử Huyền bất đắc dĩ lắc đầu.
"Đến, để ta dạy cho ngươi, ngươi phải nói, Tử Huyền, cám ơn ngươi, giọng phải nhu hòa một chút." Tử Huyền nhìn Hứa Thanh, thần sắc lộ ra một chút chờ mong.
Hứa Thanh im lặng, sau đó nhẹ giọng mở miệng.
"Tử Huyền, cám ơn ngươi."
Nghe được câu này, ánh mắt Tử Huyền sáng lên, khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười xinh đẹp, khẽ gật đầu, tương tự nhẹ giọng mở miệng.
"Hứa Thanh, không cần cám ơn."
Theo hai người nói hai câu này, bầu không khí ở bên ngoài giáp một cũng trở nên có chút không giống bình thường.
Sau một lúc lâu, Hứa Thanh hít sâu lần nữa cúi đầu.
"Đệ tử cáo lui trước."
Hứa Thanh nói xong đi ra bên ngoài, cho đến khi sắp rời khỏi đình viện giáp một, phía sau hắn truyền đến giọng nói lười biếng kèm theo mị hoặc của Tử Huyền.
"Qua một đoạn thời gian ngắn, ngươi hãy cùng ta đi gặp mấy vị khuê mật của ta trong Quận Đô một lần, đây chính là chuyện thứ hai ngươi đáp ứng ta đấy."
Trong giọng nói kiều mị của Tử Huyền mang theo vài phần yêu dị, trong nhu hòa pha lẫn vài phần quyến rũ, giống như phượng hót, rồi lại dịu dàng nhu hòa.
Giống như một loại lực lượng kỳ diệu, có thể thấm vào nội tâm, hóa thành dòng nước, dần dần ấm lên…