Chương 951: Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục (1)
Chương 951: Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục (1)
"Hả?" Đội trưởng sững sờ, không hiểu Hứa Thanh đột nhiên nói như vậy là có ý gì, vì vậy kinh ngạc nói.
"Có liên quan gì tới ta, có chuyện gì? Tiểu Thanh, ngươi đang khoe khoang với ta à? Nếu không phải bức thư kia của ta. . . . ."
Hứa Thanh liếc mắt nhìn đội trưởng.
Đội trưởng ho khan một tiếng.
"Nếu không phải bức thư của ngươi. . . . ."
Sau đó liền nghiêm mặt, nghiêm nghị mở miệng.
"Nói tới cái này, ta phải phê bình ngươi, thật ra ta đã muốn nói với ngươi từ sớm rồi, đời tu sĩ chúng ta cần một thân một mình, duy chỉ như thế mới có được ý chí cứng rắn như sắt, mới có thể khiến cho tín niệm của bản thân nguyên vẹn, mới có thể thong dong đối mặt hết thảy nghi hoặc!"
"Nữ nhân ư, có ăn ngon bằng táo không?" Đội trưởng hung hăng cắn quả táo một cái, lộ ra một tia biểu cảm khinh thường.
"Đó là ngọn núi và tảng đá ngăn cản chúng ta đi về phía trước, ảnh hưởng tới chúng ta rút kiếm, ràng buộc chúng ta với địa ngục, ngươi phải thận trọng, chớ học theo lão Tam, lúc trước những khi ta khuyên ngươi và Tử Huyền Thượng Tiên, đa số đều là nói giỡn."
Hứa Thanh nghe vậy thay đổi sắc mặt, cẩn thận suy tư, hắn cảm thấy đội trưởng nói có đạo lý, giống như có điều suy nghĩ, sau đó nhận thức nhẹ gật đầu.
"Đại sư huynh nói cũng đúng, vậy ta sẽ không giới thiệu khuê mật của Tử Huyền Thượng Tiên cho ngươi nữa vậy."
Đội trưởng sững sờ, ánh mắt trợn to, táo cũng không cắn nữa.
"Ngươi nói cái gì? Giới thiệu cho ta?"
Hứa Thanh nhẹ gật đầu, vẻ mặt có chút xấu hổ.
"Đại sư huynh à, ta sai rồi, nguyên bản vị Lý tiền bối Lý Thi Đào của Phụng Hành Cung kêu ta giới thiệu bằng hữu bên cạnh cho nàng, là ta không nghĩ kỹ rồi, cái này sẽ ảnh hưởng tới ý chí và tín niệm của đại sư huynh."
"Lý Thi Đào? Nghe tên hình như cũng không tệ, người kia…Có xinh đẹp không?" Đội trưởng bỗng nhiên mở miệng.
"Coi như cũng được." Hứa Thanh kinh ngạc, nhẹ gật đầu.
Tinh thần đội trưởng chấn động, nhưng cố gắng kiềm chế, đứng lên, chắp tay sau lưng, thở dài một tiếng, tràn đầy thổn thức.
"Tiểu sư đệ…đại sư huynh của ngươi ấy mà, đã giữ thân 26 năm, có chút lâu."
Đội trưởng quay đầu, nhìn về phía Hứa Thanh.
"Nhưng đời tu sĩ chúng ta cần một thân một mình." Hứa Thanh do dự.
"Đời tu sĩ chúng ta, lữ pháp tài địa, lữ xếp thứ nhất!" Đội trưởng nghiêm túc nói.
"Nhưng nó là ngọn núi và tảng đá ngăn cản chúng ta đi về phía trước." Hứa Thanh do dự.
"Không hiểu rõ núi, làm sao có thể bước qua!" Đội trưởng đoan chính nghiêm khắc nói.
"Ảnh hưởng tới chúng ta rút kiếm, ràng buộc với địa ngục?" Hứa Thanh nhìn về phía đội trưởng.
Đội trưởng thần sắc đau buồn, nhìn qua thế giới bên ngoài cửa sổ Kiếm Các, than nhẹ một tiếng.
"Ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục?"
Hứa Thanh lặng lẽ nhìn đội trưởng, đội trưởng không chút lúng túng, mặt dày mày dạn nhìn về phía Hứa Thanh.
Sau một lúc lâu, Hứa Thanh thở dài, nhẹ gật đầu.
"Đội trưởng, lần sau vẫn nên ăn nhiều bưởi một chút."
Đội trưởng vô cùng phấn khởi, không chút ngại khi Hứa Thanh nhắc lại vụ bưởi, chạy đến bên người Hứa Thanh, tay phải giơ lên, lấy ra ba quả táo thật lớn, đưa cho Hứa Thanh, mặt mày hớn hở.
"Tiểu sư đệ, không uổng công đại sư huynh yêu thương ngươi, khục, ta chờ tin tức tốt của ngươi nhé!!!" Nói xong, đội trưởng vui vẻ rời khỏi.
Nhìn qua bóng lưng đại sư huynh rời đi, trong mắt Hứa Thanh lộ ra trầm tư, mặc dù ngôn từ của đại sư huynh trước sau không đồng nhất, nhưng Hứa Thanh vẫn cảm thấy lời nói lúc trước của đối phương, có chút đạo lý.
"Tâm yên tĩnh, mới có thể kiên định." Hứa Thanh thì thào nhắm hai mắt lại, không phân tâm, trầm niệm đả tọa.
Trong nháy mắt, bốn ngày trôi qua.
Trong bốn ngày này, Hứa Thanh tản hết thảy tạp niệm đi, bình phục tất cả gợn sóng dâng lên trong đáy lòng, khôi phục tâm cảnh ban đầu ở Nghênh Hoàng Châu, toàn tâm đắm chìm vào việc thích ứng quy tắc tiểu thế giới phủ xuống.
Rốt cuộc vào đêm ngày thứ tư, hắn đã thành công ma luyện thời gian thừa nhận quy tắc đến 2000 hơi thở.
"Có thể thử rồi."
Sau khi tạm thời nghỉ ngơi, trong mắt Hứa Thanh lộ ra tinh mang, nhưng không lập tức đi trực, mà là lần nữa bước vào thế giới bích họa ở trong tầng 90.
Đi vào trong hư vô, Hứa Thanh quen việc dễ làm, đi đến màn sáng như vỏ trứng bên ngoài, tiến về phía trước và đi xuống phía dưới, xuyên thẳng mà qua, xuất hiện ở trong mây mù của mảnh tiểu thế giới kia.
Uy áp cực lớn lập tức phủ xuống, tựa như có một dãy núi ập xuống, cảm giác ràng buộc vô hình quấn quanh cứ thế hiện lên.
Thân thể Hứa Thanh chấn động, thân hình truyền ra âm thanh ken két, nhưng thần sắc không có bất kỳ biến hóa nào.
Nơi đây, chính là nơi hắn ma luyện bản thân hàng ngày.
Mà loại quy tắc này phủ xuống, cảm giác dãy núi trấn áp, hắn đã vô cùng quen thuộc.
Trước kia hắn đều dừng lại ở đây, nhưng hôm nay hắn không hề lưu lại chút nào, thân thể lập tức tiến về phía trước, một bước đi đến.
Như gánh cả ngọn núi đi về phía trước.
Mỗi một bước hạ xuống, giữa thiên địa đều truyền đến tiếng nổ vang rất mạnh, tựa như núi đá rơi xuống đất, thanh thế to lớn, thiên địa cũng biến sắc, gió giục mây vần.
Một màn này nhìn như kinh người, nhưng trên thực tế là bởi vì Hứa Thanh không cách nào thể hiện ra cử trọng nhược khinh, hắn thừa nhận quy tắc thế giới, cho nên mỗi khi đi ra một bước, đều sẽ khiến thiên địa kịch biến.
Những nơi đi qua, sấm sét vang dội, mây mù bốn phía cuộn mình, thoạt nhìn cực kỳ kinh người.
Theo Hứa Thanh tiêu sái đi tới, những tên dị tộc ẩn nấp trên cả vùng đất, từng kẻ khi nhìn đến Hứa Thanh thì thần sắc đều biến hóa.
Mặc dù cũng biết biểu hiện của Hứa Thanh đúng là chưa đạt tới trạng thái cử trọng nhược khinh, nhưng bọn họ hiểu rõ, càng như vậy, liền đại biểu càng nguy hiểm.
Bởi vì không cách nào hoàn toàn khống chế thừa nhận quy tắc, như vậy khó tránh khỏi tản ra bên ngoài...
Sự thật đúng là như thế, thân thể Hứa Thanh vừa mới phủ xuống không trung, chung quanh hắn liền xuất hiện bảy tám loại khí hậu, khi thì mưa a xít, khi thì lôi bạo, khi thì cuồng phong...
Đại địa dưới chân cũng bị ảnh hưởng, bình nguyên cải biến thành dãy núi, dãy núi biến thành hồ nước, không ngừng biến hóa, không cách nào ổn định, chỉ có sau khi hắn rời đi, mới có thể ổn định lại.
Mà trong quá trình này, phạm nhân tồn tại trong đó …cực kỳ hỏng bét.
Cho nên lúc Hứa Thanh cúi đầu, lần đầu tiên nhìn thấy đúng là rất nhiều phạm nhân giấu kín khắp chỗ trên mặt đất lao ra, từng người mang theo vẻ hoảng sợ, chạy trối chết.
Đương nhiên cũng có một vài tên phạm nhân đã chết nhiều lần, sắp hoàn toàn mất đi ký ức, trong ánh mắt lại mang theo tia sáng, lao thẳng đến Hứa Thanh, muốn nhờ quy tắc hắn tản ra ngoài để tự sát.
Sau khi tự sát, bọn họ sẽ không bị trọng sinh nữa, đây cũng coi như là một loại giải thoát.
Hứa Thanh nhíu mày, giơ tay phải lên nhấn một cái về phía dưới, trong miệng nhàn nhạt truyền ra lời nói.
"Ta khống chế bốn phía thế giới này, cấm bay cấm gần!"
Lời hắn vừa ra, quy tắc vô hình của tiểu thế giới mà hắn vác trên người bỗng nhiên rung động lắc lư, trong nháy mắt tiếp theo thiên địa truyền đến âm thanh ken két, từng sợi tơ vô hình từ phía trên vạn vật chúng sinh tràn ra, lan tràn từ bên trong hết thảy mọi vật trong thiên địa, cuối cùng hội tụ tới bên người Hứa Thanh.
Quy tắc mới đã được lập ra.
Thân hình những phạm nhân muốn tự sát vừa muốn tới gần, liền lập tức bị bài xích ra ngoài, không thể tiếp cận chút nào, càng không thể phi hành.
Phải đợi sau khi Hứa Thanh rời đi, mới có thể khôi phục lại.