Quảng Cáo Tìm Vợ Yêu

Chương 159



“Không tìm được?” Hồ Điệp xong việc, đứng trước cửa sổ, cầm điện thoại.
Nhìn tuyết trắng xóa rơi ngoài cửa sổ, ánh mắt lạnh lùng đắc ý cười, sau đó nói: “Không tìm được, cũng không thể phớt lờ, các người lập tức phái người đến dưới chân núi Tuyết, nếu phát hiện cô ta còn sống …….
Vậy thì để cho cô ta sống, tôi chỉ muốn cô ta vĩnh viễn không thể đứng dậy được ………….”

“Được!” Một giọng nói lạnh lẽo lập tức đáp lời.

“Từ từ.
.
.
.
.
.” Hồ Điệp lạnh lùng nhìn hoa văn trên móng tay mình, nhớ tới ánh mắt sắc bén như con báo nhỏ của Hàn Văn Hạo, cô ta nói: “Trước sau tôi không thích khuôn mặt như hoa của cô ta, tôi nhìn thấy đã tức giận! Lần này đừng làm hư chuyện, tôi muốn khuôn mặt cô ta biến thành mạng nhện, cô ta muốn làm diễn viên, vậy thì để cho cô ta diễn, để cho cô ta làm nhân vật chính đi………..
cô ta sẽ nổi tiếng ………..
Ha ha ha ha.
.
.
.
.
.”

Hồ Điệp thật sự cảm thấy quá buồn cười, tựa người vào cửa sổ bên cạnh, sắc mặt lạnh lùng nói: “Hàn Văn Hạo, anh bỏ rơi tôi, để bây giờ, ai tôi cũng có thể làm chồng, đều là do anh!! Hễ là phụ nữ mà tiếp xúc với anh, tôi đều phải hủy diệt! Dạ Thiên Thiên!! Tôi xem cô chạy trốn được hay không!!”

*****************

Cửa thang máy “đinh” một tiếng mở ra!

Dạ Thiên Thiên kéo rương hành lí LV đi tới, sau đó ngạc nhiên, mừng rỡ nhìn thấy Hàn Văn Hạo ngồi trên sofa, cầm hộp điều khiển xem tin tức, hình ảnh Hạ Tuyết trên TV, trong bộ phim “Vương triều hiện đại” lúc bấm máy, đã biến mất kỳ lạ, ánh mắt của hắn nhìn màn hình, sắc mặt trở nên âm trầm sâu thẫm.
.
.
.
.
.

Dạ Thiên Thiên đi tới phía sau lưng Hàn Văn Hạo, ôm cổ của hắn, hôn lên mặt của hắn, cùng hắn xem tin tức kia, cô cũng thở dài nói: “Nghe nói cô ấy đã xảy ra chuyện! Em ở trong giới giải trí, nhìn thấy không ít chuyện, nhưng em cảm thấy chuyện này, có chút kỳ lạ.
.
.
.
.
.”

“Kỳ lạ thế nào?” Hàn Văn Hạo lạnh lùng hỏi.

“Không biết.

.
.
.
.
.
Đây là một loại trực giác.
.
.
.
.
.
“Vương triều hiện đại” đầu tư 1,3 tỷ, là bộ phim nổi tiếng nhất, còn chưa bấm máy, đã dẫn tới chấn động trong nước, mà nhân vật Minh Cơ này, nhìn như không có đất diễn nhiều, nhưng có sức ảnh hưởng vô cùng, dễ dàng đi vào lòng người, cho nên đại bộ phận diễn viên nữ, ngoại trừ vai nữ chính, đều cố gắng giành lấy nhân vật này.
.
.
.
.
.
Trên đường trở về, em và người đại diện có nói chuyện này, cô ấy nói trong giới giải trí, nhớ kỹ phải làm người khiêm tốn, đừng làm việc phách lối! Hạ Tuyết là một người mới, tại buổi lễ nghi thức ghi hình, đã cùng đạo diễn đứng phía trước như nhân vật chính để tế bái, anh nghĩ xem, những năm gần đây, có bao nhiêu diễn viên nữ có vinh hạnh đặc biệt này? Tự nhiên sẽ đã chọc cho người ta ghen ghét rồi.
.
.
.
.
.
Lần trước không phải em đã nhắc nhỡ anh sao? Muốn anh nói chuyện này với Văn Vũ, bảo hắn không nên để cho Hạ Tuyết đi quá gần, chuyện này đối Hạ Tuyết mà nói, là một nữ minh tinh mới, tuyệt đối không phải là một chuyện tốt! Ngược lại, rước lấy họa sát thân!”

Ánh mắt Hàn Văn Hạo hơi lóe sáng, trầm giọng hỏi: “Ý của em là.
.
.
.
.
.
Có người vì ghen ghét, mượn cơ hội trả thù?”

Dạ Thiên Thiên do dự một lát, mới nói: “Hi vọng em suy đoán sai !”

Hàn Văn Hạo không lên tiếng, suy nghĩ về vấn đề này.
.
.
.
.
.

Dạ Thiên Thiên nhìn thoáng qua Hàn Văn Hạo, cảm kích hôn lên mặt của hắn, nói: “Em còn không biết.
.
.
.
.
.
năm đó anh đã cứu em phải không? Tuy em có chút bướng bỉnh, tranh cãi với anh một chút, nhưng em vẫn nghe lời anh, đúng không? Vì em rất cảm kích anh !”

Hàn Văn Hạo im lặng suy nghĩ chuyện của Hạ Tuyết.
.
.
.
.
.

“Em lên lầu trước, hi vọng cô ấy không có việc gì, đêm nay em trai của anh chắc rất mệt mỏi!” Dạ Thiên Thiên thở dài nói.

Điện thoại vang lên!

Hàn Văn Hạo nhanh chóng tiếp điện thoại.
.
.
.
.
.”Ừ!”

“Chúng tôi đã cùng cảnh sát tìm khắp núi rừng, vẫn không tìm được người! Phiền toái nhất chính là cô ấy mặc y phục màu trắng rơi xuống vách núi …… cái này vào buổi tối mà nói, rất khó nhìn thấy.
.
.
.
.
.
Huống chi, bây giờ tuyết rơi rất nhiều, sợ rằng cô ấy ngất đi, tuyết rơi xuống, lấp luôn thân thể của cô ấy, vậy thì rất phiền toái.
.
.
.
.

.” Người bảo an thân tín trầm trọng nói.

Hàn Văn Hạo khẽ cắn răng.
.
.
.
.
.

“Cậu hai còn đang ở dưới chân núi tìm kiếm.
.
.
.
.
.
Cậu ba cũng đã đến đây.
.
.
.
.
.
Chúng tôi nghe cậu căn dặn, đã phái mấy người bảo vệ cho bọn hắn rồi!” Bảo an lại nói.

Hàn Văn Hạo chậm rãi nói: “Mặc kệ là vì nguyên nhân gì, nếu cô ấy gặp chuyện không may, Văn Vũ nhất định vô cùng đau lòng! Điều động mọi người ra tay, thậm chí làm áp lực với Cục Trưởng cục cảnh sát! Tôi sống phải thấy người, chết phải thấy xác! Không thể nói là biến mất kỳ lạ! Cũng không được nói biến mất không nguyên nhân! !”

“Vâng! !” Bảo an nói.

“Còn có.
.
.
.
.
.” Hàn Văn Hạo lạnh lùng nói: “Anh điều tra cho tôi, người có quan hệ đến việc ứng tuyển vai diễn Minh Cơ trong bộ phim “Vương triều hiện đại”! Tổng cộng có bao nhiêu người! Đem danh sách đến đây cho tôi !”

“Vâng!”

Hàn Văn Hạo cúp điện thoại, bình tĩnh ngồi trên sofa, nhìn Hạ Tuyết trong màn ảnh TV dưới chân núi, để lại một hình ảnh, trẻ trung xinh đẹp hoạt bát động lòng người.
.
.
.
.
.

******

Dưới chân núi, gió lớn vẫn gầm thét, tuyết vẫn rơi nhiều, bay tán loạn, khắp trời đất là một mảng trắng xoá.
.
.
.
.
.

Xung quanh vô cùng yên tĩnh.
.
.
.

.
.

Có tiếng tiếng hát nho nhỏ, sâu kín nhẹ nhàng vang lên.
.
.
.
.
.
“Ngày hôm qua khi nước chảy về Đông, tôi đi xa không thể quay trở lại, hôm nay lòng tôi rất ưu phiền, rút đao chém xuống nước, nước càng chảy xiết, nâng chén tiêu sầu, sầu càng sầu thêm, Chốn Minh triều bốn bề phiêu bạt, chỉ còn lại nụ cười của người, có ai nghe được tiếng người xưa khóc, hai chữ tình yêu thật đau khổ, muốn hỏi rõ người, hay muốn giả vờ không biết, tri âm tri kỷ khó tìm gặp.
.
.
.
.
.Giống như một đôi uyên ương hồ điệp, không có tuổi, nhưng ai có thể thoát khỏi nổi bi ai của cuộc đời, giấc mộng trăm năm, uyên ương hồ điệp, người thế gian đã điên loạn, vì sao muốn lên bay lên tận trời xanh, không bằng mãi mãi bên nhau.
.
.
.
.
.”

Hạ Tuyết nằm trên đống cỏ khô, nhìn tuyết bay đầy trời, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt vẫn lóe lên ý chí sống còn, nhẹ nhàng hát bài hát mà ba, mẹ nàng thích nhất, nàng biết, chỉ cần nàng không ngừng hát, nhất định sẽ có người tới cứu mình.
.
.
.
.
.

Một loạt tiếng bước chân nặng nề chậm rãi truyền đến.
.
.
.
.
.

Ánh mắt Hạ Tuyết chớp lóe, máu trong người bắt đầu nóng lên, nàng thở phì phò, vô cùng kích động, cười, chống lại thân thể đã cứng ngắc, cõi lòng đầy hi vọng, quay đầu lại, trừng mắt đẫm lệ vừa định cảm ơn trời đất, kêu to cứu mạng, thì nhìn thấy ba người đàn ông, vẻ mặt lạnh lùng đứng cách đó không xa, đang nhìn nàng, trong tay là con dao nhỏ bén nhọn, trong lòng nàng lạnh lẽo, tuyệt vọng nhìn ba người đàn ông kia.
.
.
.
.
.

.

Bình Luận (0)
Comment