Quảng Cáo Tìm Vợ Yêu

Chương 360


Hàn Văn Hạo vừa nhìn cô, vừa đóng cửa lại
Hạ Tuyết giật mình, cầm lược soi gương chải tóc, ánh mắt nhưnghông cách ào tập rung, không hịn được hìn vào rong gương hấy Hàn ăn Hạo đứng sau ưng cô, đưa tay hấn khóa ửa một ái, sắc ặt của ô lập tức ửng hồng, ó chút căng hẳng, có hút sợ ãi, cầm ây lược, hẽ chải óc, đột hiên da đầu đau nhói, ô "ôi" ột tiếng, úi đầu, hìn cây ược quấn hặt đầu óc, kéo hông được, ô có chút ức giận, ầu bầu: "Tại ao lại rối hành một ục thế này? Ghét!"
Hàn Văn Hạo nghe xong, đi đến trước mặt của Hạ Tuyết, cúi đầu vừa nhìn Hạ Tuyết đang cố gắng kéo tóc của mình, hiển nhiên có chút sốt ruột, hắn vươn tay, nắm nhẹ tay của cô nói: "Để cho tôi …… rối thì rối, từ từ gỡ ra là được, không cần phải gấp …….." Bạn đang đọc chuyện tại TRÙM Truyện
Hạ Tuyết nghe xong, liền buông tay ra, ngẩng đầu nhìn sắc mặtHàn Văn Hạo rất bình tĩnh, gỡ ra sợi tóc mềm mại của cô, giốngnhư ngày hôm qua không có chuyện gì xảy ra, cô vội vàng cúiđầu, nhắm mắt, để cho hắn gỡ tóc rối cho cô, nhẹ vuốt vuốt cái hộp gỗ nhỏ nói: "Lúc nảy anh thật sự chỉ đi hái táo sao?
Hàn Văn Hạo đột nhiên khẽ mỉm cười, nói: "Xem ra, cô có chút hiểu tôi rồi"
"Đó là bởi vì tôi biết rõ anh không phải có lòng tốt đặc biệt đi hái táo cho tôi ……" Hạ Tuyết xăm soi mở cái hộp gỗ, bên trong không có cái gì …….
Hàn Văn Hạo nheo mắt, liếc nhìn Hạ Tuyết trong gương, nói: "Sáng sớm tôi dậy, đi xem địa hình ………"
Hạ Tuyết ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Văn Hạo trong gương, nói: "Thật sao? Như thế nào?
"Nếu như hai người chúng ta cùng đi, ít nhất phải đi ba ngày bađêm cũng không được ……..


Trần gia gia nói, bản thân ông đi haingày hai đêm, là bởi vì ông quen thuộc địa hình, chúng ta khẳngđịnh không đi nhanh như ông, bởi vì địa hình quá phức tạp, khắpnơi là rừng rậm nguyên thủy, hơn nữa rất có khả năng có dã thú lui tới …….

rất nguy hiểm ……." Rốt cuộc, Hàn Văn Hạo đã gỡ xong tóc rối trên đầu Hạ Tuyết, hắn thuận tay cầm lược, chải tóc tóc cho cô, nhìn sợi tóc trơn mềm, thoảng mùi thơm cỏ lau đêmqua cô tắm gội, hắn cười khẽ.
"Vậy làm sao bây giờ?" Hạ Tuyết lo lắng nhìn hắn nói: "Theo như anh nói, lúc chúng ta đi rất có thể gặp nguy hiểm, thậm chí khôngsống được? Chẳng lẽ chúng ta phải cả đời sống ở chỗ này sao?
"Sẽ không …….." Hàn Văn Hạo nhẹ giọng nói.
"Anh có cách?" Hạ Tuyết nghe trong giọng nói của hắn dườngnhư đã có dự tính trước và rất bình tĩnh.
"Ừ" Hàn Văn Hạo đáp lời.
"Cách gì?" Hạ Tuyết có chút căng thẳng nhìn Hàn Văn Hạo.
Hàn Văn Hạo vừa chải mái tóc mềm mại của cô, vừa nói: "Haichúng ta cùng đi, mặc dù chúng ta mang đủ lương thực, đi tầmmấy ngày mấy đêm, đi được ra ngoài thì may, nhưng đi ra khôngđược, rất có thể chúng ta sẽ chết đói ở trong rừng rậm, quá nguy hiểm …….

cho nên lúc nảy tôi hái táo cho cô, suy nghĩ thật lâu, tôi quyết định tốt nhất cô ở lại đây nghỉ ngơi, một mình tôi rời núi ……"
Hạ Tuyết giật mình, nghe lạnh lẽo sau lưng, cô lập tức kéo cây lược, sau đó quay đầu nhìn Hàn Văn Hạo, không tin được, kêu lên: "Anh muốn bỏ tôi lại? Anh muốn bỏ tôi lại? Anh muốn bỏtôi lại?"
Hàn Văn Hạo nhìn thấy Hạ Tuyết kích động như vậy, hắn muốngiải thích ……
"Đừng nói nữa! Tôi biết tôi sẽ liên lụy anh rời núi! Anh muốn đi,thì đi đi, một mình tôi ở lại cùng với gia gia cũng được!!" Lý trí Hạ Tuyết hoàn toàn biến mất, cả người cũng rối loạn, thở phìphò, đứng lên, muốn xoay người đi ra ngoài, Hàn Văn Hạo lậptức đưa hai tay, ôm Hạ Tuyết ngồi trở lại trước bàn trang điểm, đè nhẹ vai của cô, nhìn bộ dáng Hạ Tuyết tức giận trong gương, nói: "Tôi không muốn bỏ lại cô, nhưng chúng ta cùng đi, quá nguy hiểm, thân thể của cô cũng không tốt, chịu không được mấyngày mấy đêm dằn vặt, lỡ như cô gặp chuyện không may thì làmthế nào? Dù sao thể lực phụ nữ không thể so với đàn ông được,không bằng một mình tôi đi ra ngoài, sau đó phái người tới đón cô.

Cô còn có thể thừa dịp này, nghỉ ngơi cho khôi phục sức lực …….

có cái gì không tốt?"

Hạ Tuyết cúi đầu, không lên tiếng.
Hàn Văn Hạo nhìn cô, nắm nhẹ vai của cô nói: "Nhìn cô xem, tốihôm qua lúc ôm cô, cũng không có mấy lạng thịt, chịu nổi dằnvặt sao? Ngày hôm qua chúng ta mới đói bụng một buổi chiều, cô cũng đã không chịu nổi, cô biết bị đói mấy ngày vài đêm, đó là khái niệm gì không?"
Đôi mắt đẫm lệ Hạ Tuyết đột nhiên nhìn chằm chằm Hàn VănHạo, nghẹn ngào nói: "Lúc tôi rơi xuống núi, tốt nhất, anh khôngnên nhảy xuống, sau đó báo cảnh sát, để cho bọn họ đi tìm tôi……..

như vậy không phải nhanh hơn sao? Tại sao anh muốnnhảy xuống?"
Hàn Văn Hạo nhìn cô …….
Nước mắt Hạ Tuyết lăn xuống, cô cúi đầu, hít hít mũi, lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Tôi không biết cái gì là đúng hay sai? Nhưng anh vì tôi mà nhảy xuống núi, tôi nhớ loại cảm giác đó, ít nhất không còn cô đơn.

Tôi sẽ không để cho anh một mình rờinúi …… sẽ không …… nếu như đi ra ngoài, có gì nguy hiểm, hai người cùng nhau gánh vác! Không tốt sao? Ít nhất, cùng nhaugánh vác …… anh muốn tôi ở lại đây …….

tôi làm sao yên tâm? Tôi sẽ nhớ anh, nghĩ tới anh, nghĩ anh có gặp chuyện không may hay không, có thể bị đói chết, bị lạnh chết, bị mệt mỏi chết hay không?…….


tôi không muốn như vậy, tôi chết cũng khôngmuốn như vậy! Tôi tình nguyện cùng đi với anh!"
Hàn Văn Hạo đột nhiên cười, ánh mắt lóe lên cảm động, dịudàng hỏi: "Thật muốn đi cùng tôi sao? Sẽ đói, sẽ lạnh, sẽ bị vâykhốn, sẽ mệt mỏi, sẽ khó chịu, thậm chí sẽ chết ………."
"Cùng đi!" Nước mắt Hạ Tuyết từng giọt, từng giọt rơi xuống.
Hàn Văn Hạo cười, nắm chặt vai Hạ Tuyết, thở dài nói: "Đứangốc …… tại sao cô ngốc như vậy?"
Hạ Tuyết hít hít mũi, lau nước mắt nói: "Có nạn cùng chịu thôi……"
Hàn Văn Hạo bật cười, lại nhớ tới lời Hạ Tuyết, sau đó cúi đầu xuống, ôm vai của cô, cùng với cô nhìn vào mặt gương, nói: "Cômới vừa nói cái gì? Cô nói một mình tôi đi, cô sẽ nhớ tới tôi?Nghĩ đến tôi? Có phải nói vậy không?"
Khuôn mặt của Hạ Tuyết đỏ bừng, lầu bầu nói: "Tôi …… tôi…… tôi nói cái gì? Tôi cái gì cũng không có nói! Tôi đi ra ngoàirửa mặt ….." cô vừa nói xong, liền đứng dậy, đi tới bên cửa, vừanắm khóa cửa ……
Hàn Văn Hạo lập tức nắm cánh tay Hạ Tuyết, nhẹ kéo cô lại, cúi đầu, giọng khàn khàn, ở bên tai của cô nói: "Đi ra ngoài nhanh như vậy làm gì ……"
Hạ Tuyết dừng lại, đầu óc đột nhiên rối loạn, hai mắt mê ly không có chủ ý..

Bình Luận (0)
Comment