Sài thúc truyền âm cho ta nói :
-Thật là đen đủi, những người này hẳn tất cả đều là những thủ hạ tinh duệ của Tát Đạt, giờ muốn thoát đi sợ rằng sẽ gặp chút khó khăn.
Ta truyền âm trả lời :
-Thật không phải, ngài không cần lo cho ta, mặc dù nếu bọn họ biết thân phận của ngài bọn họ hẳn sẽ không làm khó ngài đâu.
Sài thúc truyền âm nói tiếp:
-Hài tử ngốc, nếu ta cho chúng biết thân phận của mình, không phải là để cho bọn họ gán cho ta tội danh thông đồng với địch nhân sao?
Đột nhiên linh cơ ta nảy ra, ép giọng nói trở nên trầm xuống, nói với Tát Đạt Ma vương:
-Muốn bắt chúng ta, ngươi cứ nằm mơ đi.
Nói xong, vẫn ở trong vòng bảo vệ do đấu khí của sài thúc hình thành, nhanh chóng móc ra một cái đào vong quyển trục từ không gian đại trung, đem năng lượng dung hợp rót vào, quang mang hiện lên, nhất thời cả hai chúng ta biến mất khỏi gian thạch thất.
Tát Đạt Ma vương đầu tiên cả kinh, sau đó hô to vang như sấm:
-Các ngươi đúng là đồ phế vật, còn không mau truy cho ta, bọn họ nhất định chạy chưa xa được.
Quả thật, chúng ta không thể di chuyển đi quá xa, nhưng dù sao cũng đã ra khỏi thiên lao, tới bên ngoài muốn vây khốn ta và sài thúc cho dù tự thân Ma hoàng đến cũng không có khả năng.
Ta phát hiện, quyển trục đào vong này thật sự là rất quan trọng, tại thời khắc mấu chốt, nó lại một lần nữa cứu ta, các vị sư phụ, các ngài cho ta thật sự nhiều lắm. Ta quyết định, đợi qua khỏi kiếp nạnlần này, nhất định sẽ hảo hảo nghiên cứu cách chế tác quyển trục đào vong. < Quyển trục này là do Chấn sư phụ tạo ra đồng thời cũng truyền cho ta cách chế tác nhưng bởi vì rất phức tạp, mà ta lại không có thời gian, nên ta vẫn chưa nghiên cứu >
Quay trở lại sài phòng, ta cùng sài thúc đều thở phào nhẹ nhõm, sài thúc tựa ở trên giường nói:
-Nguy hiểm thật, nếu ngươi không có thuấn di ma pháp, sợ rằng chúng ta sẽ phải khổ chiến rồi, cho dù có thể trốn thoát, sợ rằng sẽ không còn lành lặn nữa.
Ta cau mày nói:
-Tại sao bọn họ lại biết chúng ta đi cứu người, đáng nhẽ chúng cũng đã biết ta đã chết rồi chứ, chẳng lẽ lại còn có nhân loại đến bên này nữa?
Sài thúc lắc lắc đầu, nói:
-Nếu ta đoán không nhầm thì đòn đánh của chúng ta vào tường thành đã khiến chúng chú ý, dám tấn công kinh thành Ma tộc chỉ có nhân loại, bọn họ đương nhiên sẽ hoài nghi có người muốn đi cứu tù binh. Những bằng hữu của ngươi công phu đều không kém, nếu được giải thoát, sẽ tạo thành phiền toái không nhỏ, mà tên Tát Đạt này cũng quả là âm hiểm, thiếu chút nữa ngay cả thân thúc thúc của hắn cũng cấp định bắt.
Lúc nói điều này ra chẳng những lão không có một tia bất mãn, ngược lại vẻ mặt của lão đều nộ rõ ý cười, hiển nhiên đối với cách làm của Tát Đạt Ma vương rất là hài lòng.
Ta cười khẩy nói:
-Ngài còn vui ư, nếu chúng bắt được chúng ta, đến lúc đó muốn khóc cũng không được, bây giờ làm sao đây, đều,cũng không biết chúng đem đồng bạn của ta đi đâu nữa ?
Sài thúc thở dài, nói:
-Bây giờ đã bại lộ rồi chỉ còn cách chờ một cơ hội khác thôi, ngươi nha, cũng đừng gấp quá, vội cũng vô dụng, không bằng ngươi đi bổ củi đi.
Cũng chỉ đành như thế thôi.
……
Không có biện pháp nào hơn, ta đành mỗi ngày đều cho tiểu nhu ra ngoài cung tìm hiểu Chiến Hổ đại ca bọn họ bị giam ở nơi nào, nửa tháng trôi qua, vẫn như cũ vẫn không hề tin tức gì.
Tối hôm đó, sau khi bổ củi và dọn dẹp xong ta ngơ ngác ngồi ở cửa sài phòng, sài thúc đi tới, ngồi bên cạnh ta hỏi:
-Mười tám, nghĩ gì đó, vẫn nhớ đến bằng hữu của ngươi sao?
Ta gật gật đầu, nói:
-Đã lâu như vậy rồi, một chút tin tứcđều không có, hay là ma hoàng đã đem bọn họ……
Sài thúc lắc lắc đầu, nói:
-Hẳn là không thể nào, Ma hoàng là người thế nào ta biết, hắn……
Mới nói đến đó thì ta thấy tiểu nhu đang vội chạy về, trực giác nói cho ta biết hẳn là đã có chuyện gì xảy ra.
Quả nhiên, tiểu nhu nhảy lên trên vai ta, nói:
-Chủ nhân, bất hảo rồi, Ma tộc tuyên bố, trưa mai sẽ ở giữa sân xử quyết mười một người Chiến Hổ bọn họ .
Tin tức này đến như sét đánh khiến ta nhất thời nói không ra lời.
Sài thúc cũng biến sắc nói:
-Ma hoàng tại sao lại làm như vậy? Đó không giống với tính cách của hắn, nếu hắn muốn giết chết đồng bạn của ngươi cũng không cần phải dềnh dàng như vậy, đây rõ ràng là muốn khiêu khích nhân loại mà.
Từ bối rối ta dần tỉnh lại, kiên định nói:
-Vô luận thế nào, ta nhất định phải đi cứu bọn họ.
Chiến Hổ đại ca bọn họ là vì ta mới đến Ma tộc, ta không thể trơ mắt nhìn bọn họ bị giết nơi đất khách, ta đã thành dạng này, cho dù phải đổi cả sinh mạng của mình để cứu họ, ta cũng nguyện ý.
Sài thúc kinh ngạc nói:
-Chẳng lẽ ngươi muốn đi cướp pháp trường?
Ta trầm trọng gật gật đầu.
Sài thúc nhíu mày nói :
-Ngươi có biết thủ vệ pháp trường sâm nghiêm cỡ nào không, xử trảm phạm nhân trọng yếu như thế, cho dù Ma hoàng không tự thân tới cũng sẽ phái đại lượng cao thủ bảo vệ hiện trường, hơn nữa, rất có thể đây là mưu kế của Tát Đạt Ma vương. Mặc dù ngươi là nhân loại, nhưng ta cũng không thể nhìn ngươi đi chịu chết như vậy.
Ta nói :
-Cho dù chịu chết ta cũng đi, mọi người đều tại ta mới bị như vậy.
Sài thúc giữ lấy vai ta, cả giận nói:
-Chẳng lẽ ngươi đã quên lời hữa với ta rồi sao? Nếu ngươi chết, ai sẽ hoàn thành lời hứa của ngươi.
Ta tránh khỏi tay lão rồi nói :
-Ta đáp ứng với người, nhưng phải có điều kiện tiên quyết là người phải giúp ta cứu hết bằng hữu ra mới được. Bây giờ ngay cả... điều cơ bản cũng còn chưa có làm được, người dựa vào cái gì kêu ta làm việc cho người.
Sài thúc tức đến râu mép cũng vểnh ngược. Vừa muốn lên tiếng trách hỏi ta, tiểu nhu chợt xen vào :
-Mọi người đừng loạn lên nữa, chủ nhân, sài thúc cũng là muốn tốt cho người, người tĩnh táo lại một chút.
Sắc mặt sài thúc mới hòa hoãn trở lại nói :
-Hừ, ngươi còn không hiểu chuyện bằng con tiểu hồ ly này.
Người có nhiều kinh nghiệm như lão tự nhiên đã sớm nhận ra thân phận của tiểu nhu rồi.
Ta cũng không muốn đấu võ mồm cùng lão nữa, ngửa đầu nhìn trời, nói :
-Còn có thể làm gì nữa, ngay cả bọn họ bị giam ở đâu cũng không biết, chỉ có thể thử liều một phen thôi.
Sài thúc vỗ vỗ bả vai ta, thở dài, nói :
-Trời không tuyệt đường người đâu, chắc chắn sẽ có cách mà, a, được rồi, không phải ngươi rất am hiểu không gian ma pháp sao ? Không có cách nào truyền tống bọn họ đi sao ?
Ta trừng mắt nhìn lão một cái rồi nói :
-Ta cũng không phải là thần, lão tưởng rằng không gian ma pháp thật sự có thể di sơn đảo hải sao! Đó là không có khả năng.
Sài thúc nói tiếp :
-Ngay cả thuấn di tại đoản khoảng cách cũng không được sao?
Từ không gian đại trung ta lấy ra quyển sách của Chấn sư phụ tặng, mở trang cuối cùng ra xem rồi nói với sài thúc :
-Cũng không phải tuyệt đối không được, không gian hệ ma pháp cấm chú có thể tạm thời đưa mọi người đến một thứ nguyên không gian khác, sau đó khi cần có thể triệu hồi bọn họ về giống như huyễn thú vậy.
Sài thúc vui vẻ nói :
-Vậy không phải rất đơn giản sao ? Dụng biện pháp này có thể cứu hết đồng bạn của ngươi ra.
Ta cười khổ nói :
-Đối với người căn bản không có ma lực thì miễn cưỡng truyền tống một người thì còn có thể, một lúc truyền tống hơn mười người thì chắc chắn là không có khả năng.