Quang Chi Tử

Chương 90 - Vô Danh

Vừa ăn ta vừa hỏi nàng: "Mộc Tử, muội mỗi ngày đều ăn nhiều như vậy, vì sao không tăng cân a?"

Mộc Tử liếc ta một cái thật dài: "Sao lại không, so với trước kia ta tăng mấy cân rồi."

"Phải không? Sao huynh không thấy gì, huynh thấy muội tăng cân thêm một chút cũng tốt chứ."

Đúng lúc này, một thanh âm mềm mại truyền tới "Trường cung, huynh ăn tối ở chỗ này a." Ta quay đầu lại nhìn, là Hải Thủy tới.

Ta kỳ quái: "Không phải buổi tối muội về nhà ăn cơm sao? Tại sao lại tới phòng ăn chung này?"

Hải Thủy đi tới bên người ta, không có trả lời câu hỏi của ta mà nhíu mày nhìn Mộc Tử nghi vấn: "Trường Cung, tại sao huynh và Mộc Tử lại ở cùng một chỗ a. Mộc Tử, tỷ hảo."

Mộc Tử khách khí cười cười, nói: "Hải Thủy, là muội à, lại đây cùng ăn cơm đi?" Ta thầm thắc mắc trong lòng, vì sao nàng không lạ khi thấy Hải Thủy quen ta sao?

Hải Thủy cười nói với Mộc Tử: "Tỷ và Trường Cung rất xứng đôi nha. Cùng kết đôi tới nơi này ăn cơm."

Mộc Tử lạnh nhạt: "Ai thèm xứng đôi cùng hắn, chúng ta chỉ là bạn đồng học mà."

Ta cau mày lại, tức giận kêu lên: "Mộc Tử, sao muội lại nói vậy, sáng nay không phải muội đã đáp ứng làm bạn gái huynh rồi hay sao?"

Mộc Tử cười nói: " Sao lại nóng nhanh như vậy, chỉ là bạn gái tạm thời thôi. Ta còn phải thử ngươi nữa."

Hải Thủy nghe xong chúng ta nói, không biết vì cái gì, sắc mặt nàng chợt tái đi, thân thể lảo đảo, hình như sắp ngất mất, ta vội tiến lên đỡ lấy nàng: "Hải Thủy, muội mệt hay sao vậy? Mau ngồi xuống." Ta liền lấy một cái ghế đặt bên cạnh chỗ Mộc Tử.

Hải Thủy sau khi ngồi xuống, miễn cưỡng cười cười, nói: "Không sao, Trường Cung, chúc mừng huynh nha, đã có được Mộc Tử tỷ tỷ."

Ta kiêu hãnh nói: "Cám ơn, đó là do huynh không ngừng cố gắng đó, chắc muội chưa biết trước đây muội ý vô cùng lãnh đạm với huynh đó."

Hải Thủy sắc mặt càng tái đi, ta lo lắng nói: "Hải thủy, sắc mặt của muội hơi tái rồi, huynh giúp muội về nghỉ ngơi nhé."

Hải Thủy đứng lên, chào: "Không cần, hôm nay muội thấy hơi mệt, mọi người ăn sau nhé. Muội về trước."

Ta hỏi lại: "Muội tự đi về được không?"

Hải Thủy buồn bã cười: "Không có sao, muội tự đi về được, tái kiến."

Thấy Hải Thủy rời đi, ta mới nói với Mộc Tử: "Hải Thủy, sao lại thế nhỉ, ma pháp lực của chúng ta đã đến trình độ này rất không dễ dàng sinh bệnh ."

Mộc Tử cười ngất: "Ngươi ngốc thật hay giả vờ ngốc vậy, ngay cả người mù đều thấy là do ngươi nên nàng mới như vậy. Những hành động của nàng vừa rồi đối với ngươi không giống với bạn bè bình thường."

Ta kinh ngạc hỏi: "Bởi vì huynh, tại sao lại là tại huynh a? Sao lại không giống bằng hữu bình thường?"

Mộc Tử cau mày nói: "Nàng ta thích ngươi a, thấy ngươi và ta ở cùng một chỗ còn nói ta là bạn gái của ngươi thì đương nhiên là khó chịu."

Ta vội giải thích: "Mộc Tử, muội đừng hiểu lầm, huynh cùng Hải Thủy chỉ là đồng học tại trung cấp ma pháp học viện mà thôi, là quan hệ bằng hữu, huynh vẫn chỉ coi nàng ý như muội muội của mình mà thôi."

"Ta không có hiểu lầm mà, ngươi tùy tiện tìm ai hỏi cũng được, Hải Thủy rất có cảm tình với ngươi mà, kỳ thật, Hải Thủy cũng rất được, so với ta nàng xinh đẹp hơn, gia tộc lại hiển hách, càng thích hợp với ngươi."

Ta trầm mặt xuống, nói: "Muội nói cái gì vậy, nếu huynh thích nàng ý thì ta đã sớm theo đuổi rồi, huynh là thật lòng yêu muội mà." Nói ra những lời này, trong lòng ta rung lên, những lời ta vừa nói phảng phất như là nội tâm của chính mình, chẳng lẽ ta đã thật sự yêu Mộc Tử sao?

Mộc Tử nghe xong ta nói, mặt đỏ lên, cúi đầu, nói: "Ngươi nhỏ giọng chút, hảo, không nói chuyện này nữa, mau ăn cơm đi."

Ăn xong, ta và Mộc Tử ra ngoài đi dạo rất lâu, chúng ta rất ít nói chuyện, ta nhận thấy có nàng ở cùng bên cạnh phi thường thoải mái, trong lòng cũng phi thường hạnh phúc. Bất tri bất giác ta đưa ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, nàng chỉ là ra vẻ phản kháng một chút. Hảo cảm giác a, tay nàng thon dài trắng trẻo, nắm trong tay mềm mại như không xương vậy. Cứ như vậy chúng ta đi chơi khắp nơi thẳng đến trời tối mịt ta mới đưa nàng trở về. Ta hiểu được, ta đã không thể không quý nàng, ý niệm trả thù hồi trước đã bay đi đâu mất rồi. Đưa Mộc Tử xong ta cũng về túc xá của mình, Mã Khắc đã ở trong phòng chờ ta, vừa thấy ta, hắn đã gào lên: "Lão Đại, ngươi đi đâu đấy, ta chờ ngươi cả nửa ngày."

"Vừa rồi ta đi dạo một lúc thôi. Hôm nay đàm phán thế nào rồi."

Mã Khắc nói: "Bây giờ song phương đều có cơ hội."

Ta hỏi: "Chẳng lẽ bằng thực lực của chúng ta mà không thể làm cho bọn họ khuất phục sao?"

"Khuất phục? Làm cì có chuyền dễ như vậy, bên kia cũng có bốn ma đạo sư, đương nhiên sẽ không dễ dàng khuất phục như vậy, tranh đấu cả nửa ngày, cuối cùng quyết định thông qua tỷ thí để quyết định quyền khống chế Ngải Hạ vương quốc ."

Ta nhíu mày hỏi: "Tỷ thí ? Không phải là chuyện đùa chứ, quốc gia kế thừa là vấn đề trọng yếu biết chừng nào, làm sao thông qua tỷ thí mà quyết định được."

Mã Khắc thở dài: "Kỳ thật, đây đã là kết quả tốt nhất rồi. Ngải Hạ là quốc gia ma pháp, chỉ có nhân tài ma pháp cao cường mới được mọi người tôn trọng, địa vị cũng sẽ theo trình độ ma pháp mà đề cao. Nếu hai bên thật sự khởi chiến, cũng chính là bên nào có nhiều ma pháp sư hơn sẽ lấy được thắng lợi cuối cùng, dù sao cũng là ma pháp sư chủ trì, tốt nhất nên do song phương ma pháp sư cao tầng ra tỷ thí, như vậy để tránh thương vong vô ích."

Ta nghĩ như vậy quả thật có thể tránh được rất nhiều thương vong không cần thiết, từ một trường chiến tranh thu nhỏ lại thành tỷ thí cục bộ: " Nói như vậy còn có lý chút."

Mã Khắc cười nói: "Đương nhiên có lý, biện pháp này do Địch sư phụ đề ra được Chấn viện trường cực lực ủng hộ, thảo luận nửa ngày cuối cùng đã quyết định. Người chiến thắng trong trận đấu có quyền khống chế quốc gia, nhưng bất luận thắng thua đều không thể có thêm hành động bất lợi đối với đối phương. Nói cách khác, nếu chúng ta thắng thì phụ thân ta sẽ được kế thừa vương vị, nếu bọn họ thắng thì sẽ để bọn họ tạo thành nghị hội cùng quản lý quốc gia."

Nguyên lai là chủ ý của Địch sư phụ thì ta có thể an tâm, Địch sư phụ là một người rất cẩn thận. Ta hỏi Mã Khắc : "Tại sao lại như thế?"

Mã Khắc nói: "Vốn, chúng ta định ba trận thắng hai là quyết định, nhưng bọn họ nói không công bình, bởi vì chúng ta có Địch sư phụ và Chấn sư phụ bài danh mạnh hơn so với bọn họ, nên bọn họ đề nghị đấu năm trận thắng ba, cho nên tỷ thí cách nào chỉ có thể nghe theo bọn họ. Ba ngày sau ở hoàng gia luận võ tràng bí mật tỷ thí. Địch sư phụ kêu ta bảo ngươi, ngày mai đến học viện , sau đó đi tìm lão, cho ngươi tập huấn một chút, để còn tham gia trận đấu."

Ta hỏi: "Ta cũng phải tham gia sao ? Bọn họ quái vật như vậy làm gì đến lượt ta."

Mã Khắc cười gian manh: "Lão Đại, ngươi sai rồi, ngươi chính là vũ khí bí mật của chúng ta, ngoại trừ vài người, ai biết ngươi bây giờ đã là ma đạo sư ? Ngươi chính là đệ ngũ tràng nhân tuyển, bất luận bên kia có phái ai đến tỷ thí cùng ngươi, ngươi đều có thể chiếm phần thắng tương đối mà. Đây là ý tưởng năm trận thắng ba mà chúng ta đã đồng ý mà."

Ta vỗ vỗ bả vai Mã Khắc: "Yên tâm đi, ta sẽ đem hết toàn lực, nhất định giành lấy vương vị cho phụ thân ngươi."

Mã Khắc cảm kích nắm lấy tay ta nói: "Lão Đại, ta cam đoan với ngươi, phụ thân ta nhất định sẽ là một quốc vương tốt."

Ta cười nói: "Nhớ kỹ cam đoan của ngươi nha, [bọn ta sẽ chờ xem."

Mã Khắc khẳng định: "Ta sẽ nhớ."

Trận đấu quyết định vận mệnh của Ngải Hạ đã sắp bắt đầu, ta thật sự hy vọng bốn tràng là có thể quyết định thắng bại, như vậy sẽ không cần ta xuất tràng

Hôm sau, ta đi tới học viện tìm chủ nhiệm xin nghỉ vài ngày, có thể đã được Chấn viện trường nói trước nên Ti Vũ sư phụ rất mau đáp ứng.

Ta đi tới phòng học, có lẽ còn tương đối sớm nên các học sinh vẫn chưa có tới, Mộc Tử đã tới rồi, ta liền nói với Mộc Tử : "Sớm a, huynh có chút việc muốn nói với muội."

Mộc Tử mỉm cười nói: "Ngươi hôm nay tại sao ngươi lại đi học sớm như vậy, bình thường ngươi đều hết chuông mới tới cơ mà, có chuyện gì thì nói đi."

Ta gãi gãi đầu: "Bình thường ta đâu có đi muộn dự vậy? Có lẽ hai ngày nữa ta sẽ không đi học, có chút việc quan trọng huynh phải đi giải quyết."

Mộc Tử nhíu mày: "Việc gì trọng yếu như vậy, mà ngươi phải nghỉ cả học?."

Ta cười hắc hắc, hỏi: "Có phải là không xa được huynh?."

Mộc Tử mặt đỏ lên, nói: "Ai không xa được ngươi, đáng ghét. Rốt cuộc là chuyện gì vậy ?"

Ta ngắm mãi vẻ thẹn thùng của nàng: " Đây là chuyện rất quan trọng, bây giờ chưa thể nói với muội được, chờ ta trở lại nhé, sẽ không có nguy hiểm đâu, muội yên tâm đi."

"Không sao, ngươi phải đi bây giờ sao?"

Ta nói: "Đúng vậy, bây giờ huynh phải đi, ba ngày sau nhất định trở về, không được đi chơi với tiểu nam sanh khác, hắc hắc."

Mộc Tử gõ một cái lên đầu ta, nói: "Chán ghét, ta định ước hẹn cùng tiểu nam sinh khác đó, thế nào? Nếu sợ thì nhờ người giám sát ta đi ." Từ thần sắc của nàng ta thấy ra một tia lưu luyến.

Ta nói rất nghiêm túc với Mộc Tử: "Mộc Tử, kỳ thật ta cũng không đừng được phải đi, chuyện này thật sự quá trọng yếu, ngươi chờ ta nhé, bây giờ huynh chưa nói với muội được, huynh đang vội, tái kiến." Nói xong, ta đứng lên.

Mộc Tử trầm mặc một lúc rồi mới nói: "Chú ý an toàn, bình an trở về." Nghe nàng nói ta đoán nàng hình như biết ta đi làm chuyện nguy hiểm.

Ta gật gật đầu không nói gì, bởi vì ta sợ không rời đi được, xoay người đi ra khỏi phòng học, lượn về túc xá tìm Mã Khắc, sau đó cùng nhau về hoàng gia trung cấp ma pháp học viện.

Đi tới phía ngoài phòng làm việc của Địch sư phụ, ta hô: "Địch sư phụ, con đã về."

Thanh âm hiền lành của Địch sư phụ từ trong phòng truyền đến: "Trường Cung à, mau đến đây đi."

Đi vào phòng làm việc của Địch sư phụ, trong phòng có bốn người, ngoại trừ Địch sư phụ và Long sư phụ, còn có hai vị lão ma pháp sư. Có lẽ là viện trường và phó viện trường của hoàng gia cao cấp ma pháp học viện nơi ta đang học.

Ta cùng Mã Khắc vừa bái chào vừa nói: "Các vị sư phụ hảo."

Địch sư phụ còn chưa kịp nói thì một lão ma pháp sư mặc hắc sắc ma pháp bào đã lên tiếng: "Các ngươi không cần đa lễ, đây là Trường Cung chứ, lao luân ngươi thu nhận thật là hảo đồ đệ a."

Ta nhìn nhìn Địch sư phụ, Địch sư phụ mỉm cười giới thiệu: "Trường Cung, đây là viện trưởng hoàng gia cao cấp ma pháp học viện không gian hệ ma đạo sư Truyền Tùng • Chấn sư phụ, trước ta cho ngươi quyển sách về ma pháp trận chính là do lão ý viết đó . Vị này là phó viện trưởng hoàng gia cao cấp ma pháp học viện hỏa hệ ma đạo sư Tư Địch • Liệt."

Ta trọng tân kiến lễ nói: "Nhị vị sư phụ hảo."

Chấn sư phụ lên tiếng hỏi: "Trường Cung, bây giờ ngươi học ở ban của Ti Vũ sư phụ đúng không?"

Ta trả lời: "Vâng."

Chấn sư phụ nói: "Trường Cung, trong hai ngày này, chúng ta muốn tiến hành đặc huấn đối với ngươi , để ứng phó trận đấu 2 hôm nữa, ngươi cũng biết việc này quan hệ đến tương lai, vận mệnh Ngải Hạ vương quốc chúng ta , cho nên chúng ta hy vọng ngươi có thể cố gắng chú tâm dụng hai ngày thời gian cố gắng đề thăng thực lực của mình, Mã Khắc sẽ cùng nhận đặc huấn cùng ngươi, hắn sẽ là người dự bị trong trận đấu. Các ngươi đều là lương đống của quốc gia, chúng ta đều già rồi, từ nay về sau đều chờ các ngươi." Chấn sư phụ hiển nhiên là người đại biểu cho mấy vị sư phụ, dù sao 50 năm nay lão vẫn chiếm giữ vị trí đại lục đệ nhất ma pháp sư.

Ta và Mã Khắc đồng thời trả lời: "Vâng, cám ơn các vị sư phụ chỉ điểm."

Địch sư phụ nói: "Tẩu, chúng ta vào nội viện thôi."

Đi tới ngoài sân tập huấn, Chấn sư phụ phân công: "Ta cùng Lao Luân phụ trách đặc huấn Trường Cung, Tinh ngươi và Tư Địch đều là hỏa hệ ma đạo sư các ngươi phụ trách Mã Khắc, chúng ta bây giờ bắt đầu đi. Mã Khắc, Trường Cung, các ngươi bây giờ dụng huyễn thú gì, lần đấu có cho phép dụng huyễn thú."

Ta trả lời: "Con dụng là tiểu kim, là một con rồng."

Mã Khắc trả lời: "Con dụng là bát cấp hỏa sư."

Chấn sư phụ kinh hãi, nói: "Trường Cung, ngươi nói cái gì, huyễn thú của ngươi là rồng? Mau gọi đến ta xem, Lao Luân, hảo oa, ngươi cư nhiên gạt ta mà tặng rồng cho đồ đệ."

Ta và Địch sư phụ xấu hổ liếc mắt nhìn nhau:"Tiểu kim, đến đây." Kim quang chợt lóe, tiểu kim thân hình dài đến vài chục trượng xuất hiện trên sân huấn luyện, đã rất lâu rồi không có gọi nó ra chơi, nó vừa nhìn nhiều người như vậy, cao hứng phát ra một tiếng rồng ngâm thật dài. Vừa lúc Mã Khắc triệu hồi hỏa sư về, bị tiếng long ngâm của tiểu kim làm cho phát run sợ đến nằm co lại một chỗ.

Tiểu kim long giác đã hoàn toàn phát dục, trên mỗi long giác đều có tam phân xoa, một thân kim lân là khải giáp vững chắc nhất của nó, dưới bụng là ngũ trảo vờn trên mặt đất thành những rãnh nhỏ, đẹp nhất là một đôi long dực trên lưng, kim quang trải khắp toàn thân nó. Nó truyền cho ta một câu hỏi muốn công kích ai. Ta vội kêu nó đợi sư phụ không cho phép lộn xộn.

Ngoại trừ ta, bọn họ đều kinh ngạc đén ngây người, ngay cả Địch sư phụ cũng không ngoại lệ, ông lên tiếng: "Hai năm không thấy, tiểu kim không ngờ lớn nhanh như vậy."

Mã Khắc tấm tắc hâm mộ: "Oa, lão Đại, tiểu kim thật xinh đẹp a."

Chấn sư phụ sững sờ: "Đây là rồng sao? Nó phát ra hơi thở cường đại như vậy, hình như là rồng bình thường thôi."

Liệt sư phụ vẫn chưa nói gì chợt lên tiếng: "Khẳng định không phải là rồng bình thường, chỉ có long vương mới có màu vàng lân phiến, con rồng này ít nhất cũng phải vượt qua 1000 tuổi, đã là trưởng thành long."

Ta cười khổ nói: "Không, nó khoảng bảy tuổi mà thôi."

Liệt sư phụ kinh ngạc nói: "Không có khả năng a, bảy tuổi nên mới là ấu sanh kỳ mới đúng, nó rơ ràng đã ……"

Địch sư phụ từ kinh ngạc tỉnh ra liền giải thích: "Con rồng này vốn đã chết, là do Trường Cung hy sinh một nửa tánh mạng lực của mình mới cứu sống được nó, cho nên hiện tại con rồng mới 7 tuổi tương đương rồng 1000 tuổi, đương nhiên sẽ tới kỳ trưởng thành

Chấn sư phụ nói: "Trường Cung vì nó hy sinh một nửa tánh mạng lực của mình sao?"

Ta gật gật đầu, cảm động nói: "Tiểu kim đồng bạn thân thiết nhất của con, con làm sao có thể trơ mắt nhìn thấy nó chết." Cảm thấy tâm tình của ta ba động, tiểu kim cúi cái đầu to của nó thấp xuống, ngửi lấy ta một chút. Ta cũng thân thiết vỗ vỗ cái đầu to của nó.

Chấn sư phụ lắc lắc đầu, nói: "Thật sự là không thể tưởng tượng, xem ra huyễn thú của Trường Cung không cần tập huấn, cho dù là ta cũng vị tất có thể chiến thắng Trường Cung cùng tiểu kim liên thủ, lần này chúng ta thắng lợi hy vọng sẽ lớn hơn." Lão nhận ra cường đại hơi thở của tiểu kim đã đánh giá được cường độ của nó.

Địch sư phụ nói: "Mặc dù nói là như thế , thế nhưng chúng ta cũng không biết đệ ngũ tràng bọn họ sẽ phái ai đến, cho nên, Trường Cung, Mã Khắc, hai người các ngươi phải tại hai ngày tranh thủ có chút đột phá, bởi vì ma pháp lực cũng không phải trong thời gian ngắn có thể tăng lên, cho nên, hai ngày này chúng ta chủ yếu chính là luyện tập phản xạ cho các ngươi cùng ma pháp kỹ xảo. Hảo, Mã Khắc ngươi cùng Tinh, Tư Địch đến bên kia, Trường Cung, ngươi lưu tại đây, chúng ta bắt đầu."

Mã Khắc cùng hai vị sư phụ mới vừa đi tới một bên sân thao luyện, Chấn sư phụ đã phát ra một đạo tiểu thứ nguyên trảm, thật không hổ là đại lục đệ nhất ma pháp sư, lão phát ra tiểu thứ nguyên trảm cùng cường đại hấp lực, thế nhưng so với ta phát ra mạnh hơn rất nhiều. Một cái khe không gian xuất hiện tại bên người ta, cường đại hấp lực nhất thời xông tới.

Bởi vì ta căn bản không có chuẩn bị, nhất thời bị tiểu thứ nguyên trảm chấn tới. Ta vừa muốn phản kích, một thân ảnh thật lớn chắn ở trước mặt ta, là tiểu kim, nó dùng cánh phải ra sức vung lên, oanh, một tiếng, đánh tan tiểu thứ nguyên trảm. Trừng mắt nhìn Chấn sư phụ, làm bộ dọa dẫm.

Chấn sư phụ lộ ra vẻ mặt khóc cười không được, nói: "Trường Cung, mau thu huyễn thú của ngươi trở về trước đi."

Ta vội nói cho tiểu kim biết Chấn sư phụ không có ác ý, sau đó mang nó thu về trong cơ thể. Chấn sư phụ nói: "Ta sẽ cùng Lao Luân đối với ngươi tiến hành công kích, ngươi phải cẩn thận phòng ngự cùng phản kích, chúng ta sẽ không lưu thủ, chỉ có tại loại tình huống này ngươi mới có thể tiến bộ." Nguyên lai là như vậy, trách không được lão đột nhiên tiến công ta.

Ta vội tự bỏ thêm hai vòng quang hệ cao cấp ma pháp phòng ngự. Một tầng kim quang nhàn nhạt bao phủ ta tại bên trong, Địch sư phụ hét lớn một tiếng: "Cẩn thận ." Một đạo quang nhận chém tới phía ta . Ta cũng huy khởi một đạo quang nhận đón lấy. "Oanh" một tiếng hai đạo quang nhận tại không trung va chạm, hình thành đầy trời trăng sao. Ta bị chấn lui ba bước, mà Địch sư phụ vẫn không di động chút nào. Địch sư phụ nhíu mày giải thích: "Quang nguyên tố năng lượng của ngươi không đủ tập trung."

Nguyên lai là như vậy, vẫn còn không tha ta, Chấn sư phụ phát ra thứ nguyên trảm cùng Địch sư phụ phát ra quang trảm kiếm đã kinh thiên công tới.

Phân tán lực lượng không được, ta thử dùng tập trung xem, ta mang ma pháp lực của kim đan phân ra một nửa, ngưng tụ thành một thật thể tiểu cầu xuất hiện trong tay trái. Sau đó nhanh chóng dụng thuấn di tránh khỏi đòn tiến công của Địch sư phụ, đem tiểu quang cầu nhưng hướng Chấn sư phụ phát ra tiểu thứ nguyên trảm.

Chấn lão lấy làm kinh hãi, vội thu hồi thứ nguyên trảm, hiển nhiên là không thể cùng ta cao độ tập trung năng lượng cầu chống lại, Địch sư phụ ha ha cười, nói: "Đúng, phải là như thế này."

Nghe được Địch sư phụ ca ngợi ta trong lòng vui vẻ, tay trái thu hồi năng lượng cầu, tay phải phát ra một đạo kiếm quang chém về phía Chấn sư phụ. Kiếm quang cư nhiên thuận lợi bổ trúng, nhìn kỹ, mới phát hiện nguyên lai là tàn ảnh mà thôi. Chấn sư phụ đã sớm di động đến sau lưng ta, hét lớn một tiếng: "Cuồng bạo không gian." Ta phảng phất thấy không gian chung quanh đều vặn vẹo hỗn loạn, thân thể dần không thể khống chế, phát ra đau đớn như bị xé rách, đây là không gian hệ cao cấp ma pháp sao? Ta kêu lớn một tiếng, đem năng lượng cầu phản hồi trở lại cơ thể, nhanh chóng hình thành một màn hào quang phối hợp với phòng ngự ma pháp biến thành vòng phòng ngự cực kỳ chắc chắn. Cảm giác vặn vẹo mặc dù đã biến mất, nhưng bốn phương tám hướng truyền đến cường đại áp lực làm ta không thở nổi.

Chẳng lẽ ta thua nhanh như vậy sao? Ta còn có thừa lực, ta sẽ không thua, ta cũng là ma đạo sư. Ta một bên liều mạng chống cự áp lực chung quanh mang ma pháp lực cuồn cuộn không dứt bổ sung cho vòng phòng ngự, một bên niệm chú ngữ "Quang nguyên tố vĩ đại , bằng hữu của ta, ta thỉnh cầu, mang lực lượng của ngài chuyển hóa thành vô tận quang mang, hóa thành nhiều điểm tinh thần, tiêu diệt địch nhân trước mắt - Quang tinh lấp lánh." Đây là một trong những cực mạnh ma pháp của ta, mặc dù không gian chung quanh đang vặn vẹo, nhưng cũng không thể ngăn cản quang nguyên tố nhanh chóng tụ lại phía ta, vì có quang nguyên tố hội tụ nên vòng phòng ngự của ta càng thêm vững chắc.

Chấn sư phụ nói với Địch sư phụ: "Trường Cung quả là có tài, đối kháng cuồng bạo không gian của ta mà còn có thừa lực dụng đại ma pháp, chúng ta cũng chuẩn bị một chút, đừng để bị lật thuyền nơi lạch nhỏ, ha ha." Nói xong, hai vị ma pháp sư đứng đầu đại lục ma pháp sư bắt đầu niệm chú ngữ phòng ngự.

Ma pháp của ta đã hoàn thành, bên ngoài vòng phòng ngự đều là quang nguyên tố hình thành quang tinh, ta hét lớn một tiếng: "Trùng a." Tất cả quang tinh nhanh chóng chạy ra khỏi không gian vặn vẹo, mặc dù không có phá hư ma pháp này nhưng quả thật xông được ra ngoài. Quang tinh rời đi làm cho áp lực lên ta tăng nhiều. ta chạy nhanh gia tốc đem ma pháp lực rót vào vòng phòng ngự, một bê khống chế quang tinh lao tới.

Địch sư phụ cười nói với Chấn sư phụ: "Tới a, cẩn thận một chút, đây là bát cấp quang hệ ma pháp. Không dễ đối phó đâu." Tảng lớn quang tinh vọt tới, hai vị lão ma pháp sư đều điều chỉnh vòng phòng ngự đến trạng thái tốt nhất chuẩn bị đón đòn công kích của ta, quang ting đột nhiên dừng ở giữa không trung.

.

Hai người cùng khua tay, vòng phòng ngự xuất hiện trước hai người bắt đầu ổn định. Quang tinh bay lên cao hợp thành hai đóa sen màu vàng, nhằm phía phòng ngự trận của hai người. Địch sư phụ quát to: "Hảo tiểu tử, còn có độc thủ." Quang tinh đã vọt tới trước vòng phòng ngự của bọn họ, phát ra trận trận muộn hưởng. Lần này, ta dụng tinh thần lực khống chế quang tinh hoàn toàn công kích vào một điểm trên vòng phòng ngự của hai người, mà không phải đại diện tích. Thấu điểm lực công kích phi thường cường đại, cho dù họ đã lập vòng phòng ngự cũng không có cách nào ngăn cản.

Vòng phòng ngự của hai vị sư phụ trước sau đều vỡ tan, họ cùng xuất tuyệt chiêu để chống đở sự tấn công của quang tinh, Địch sư phụ cũng dụng Quang tinh lấp lánh đối kháng cùng ta, ngay khi quang tinh tiếp xúc với vòng phòng ngự lão đã phát hiện có chút vấn đề nên đã lập tức niệm chú ngữ, mặc dù có chút chật vật nhưng cũng hoàn toàn triệt tiêu tiến công của ta.

Chấn sư phụ không có hảo vận như vậy, khi tiếp xúc với quang tinh lão đã phát giác có điểm khác thường, nhưng bởi vì lão đang khống chế cuồng bạo không gian là đại ma pháp, cho nên ma pháp lực ứng dụng đã chậm một bước, lão chỉ có thể triệt hồi công kích ta rồi nhanh chóng phát ra một cái đại thứ nguyên trảm, mặc dù hoàn toàn thu thập được quang tinh, nhưng sắc mặt hắn cũng một trận trắng bệch, hiển nhiên bị thất thế.

Chung quanh áp lực biến mất, mặc dù chỉ có ngắn ngủn vài giây nhưng đối với ma pháp lực tiêu hao phi thường kinh người, ta một bên điều khí một bên liều mạng hấp thu Quang nguyên tố, tranh thủ mau chóng khôi phục ma pháp lực.

Chấn sư phụ cười khổ nói: "Hành a, tiểu tử này, vừa rồi ma pháp khống chế quả là khéo, làm cho hai lão già chúng ta đều bị thua thiệt." Ngoài miệng nói vậy, nhưng hai tay cũng không có nhàn rỗi, lão không hề dụng đại ma pháp, chỉ là không ngừng chém ra tiểu thứ nguyên trảm, Địch sư phụ cũng phối hợp phát ra quang nhận, hình thành một lưới ma pháp hướng ta quét tới.

Khổ a, ta liều mạng đem hết toàn lực ngăn cản. Tiến công vẫn tiếp tục đến lúc toàn thân ta vô lực ngã xuống mới thôi. Khi ta nằm trên mặt đất thì phát hiện cách đó không xa Mã Khắc cũng bị đồng dạng đãi ngộ. Bốn lão già này thật là độc ác. Mới nghĩ vậy nhưng ta đã ngất đi.

Bình Luận (0)
Comment