Quãng Đời Còn Lại Đều Vì Em

Chương 12

Ngay lúc Niên Tiểu Mộ đang bối rối bày ra vẻ mặt 囧, chuẩn bị đứng lên, chấm dứt màn xấu hổ này.

Giây tiếp theo, phía trên đầu cô lại xuất hiện một cái bóng nho nhỏ.

“Chị xinh đẹp, sao chị lại đè cha em vậy?” Giọng nói non nớt giống như sấm sét nổ ngay bên tai!

Niên Tiểu Mộ vừa ngẩng đầu, liền đối mặt với khuôn mặt đáng yêu của Tiểu Lục Lục.

Đôi mắt to chớp chớp, mờ mịt lại kinh ngạc nhìn bọn họ.

“Không phải đè… Tiểu Lục Lục, em nghe chị nói…”

“Bịch…”

Niên Tiểu Mộ hoảng hốt, cơ thể vừa chống dậy nên không ổn định, nháy mắt lại đè lên người Dư Việt Hàn, môi anh đào lập tức dán lên môi mỏng của anh…

Hơi thở bá đạo quen thuộc, mang theo vị bạc hà nhàn nhạt.

Hình ảnh hai người gặp nhau trong bệnh viện một lần nữa hiện lên trong đầu cô… Mang theo cả hơi thở chết chóc!

Niên Tiểu Mộ giật nảy mình, giống như bị điện giật, vội vàng đứng dậy khỏi người anh, không chút nghĩ ngợi lùi về phía sau.

Cô không dám nhìn thẳng Dư Việt Hàn…

Giờ cô nói không phải cố ý, anh có tin không?

Hoặc là, nói xin lỗi thì có lẽ sẽ không chết quá thảm?

Niên Tiểu Mộ rối rắm vài giây, cuối cùng vẫn tuân theo bản năng, lùi vào góc tường cách anh xa nhất.

“Tôi không cố ý, anh cho tôi xin lỗi!”

Dư Việt Hàn sống nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên anh bị một người phụ nữ đè xuống đất hôn…

Còn là ngay trước mặt con gái anh.

Nếu ánh mắt có thể giết người thì chắc chắn cô đã bị chém mấy ngàn mấy vạn nhát rồi!

Mới vừa đứng dậy, khóe mắt nhìn qua lại thấy trợ lý đang sững sờ đứng ở cửa, khiếp sợ tới mức hóa đá luôn, không nói được lời nào.

Tốt lắm, chuyện tốt cô làm lại có thêm một người nữa nhìn thấy!

“Cậu chủ, khóe miệng của anh…” Cuối cùng trợ lý cũng lấy lại tinh thần, giống như gặp quỷ, sợ tới mức nói cũng nói không hết lời.

“…” Dư Việt Hàn lấy ngón tay sờ lên môi, đến khi cảm thấy ươn ướt, rũ mắt xuống, trên đầu ngón tay là màu đỏ của máu.

“Hình như bị chảy máu…” Rất lâu sau trợ lý mới bổ sung.

“Câm miệng!” Dư Việt Hàn nghiến răng.

Loại chuyện mất mặt này, không cần phải nhắc nhở anh!

Niên Tiểu Mộ nghe thấy trợ lý nói, theo bản năng nhìn về phía anh.

Thấy khóe môi của Dư Việt Hàn thật sự đang rướm máu, cô thô bạo đến mức làm rách môi anh ư? Niên Tiểu Mộ cố gắng co rút người lại trong góc tường.

Hiện tại cô rất muốn có một cái hố để chui xuống…

Trong phòng, từ lúc Dư Việt Hàn nhìn thấy vết máu kia, áp suất liên tục hạ xuống.

Cả không gian như bị đóng băng, khiến người ta không rét mà run!

Ngay lúc Niên Tiểu Mộ nghĩ rằng mình không thoát khỏi cái chết, người đàn ông với khí thế mạnh mẽ kia bỗng nhiên trừng mắt nhìn cô một cái, sau đó bước đi… Rời khỏi phòng….

Thật sự đi rồi?

Niên Tiểu Mộ chạy đến cửa, nhìn anh hầm hầm bước đi, cả người ngây ngẩn.

Người này… thật sự là hỉ nộ vô thường*!

*: tính tình thất thường, lúc vui lúc tức giận.



“Cậu chủ!” Trợ lý phải chạy chậm theo sau, mãi mới đuổi kịp anh.

“Cậu chủ, chúng ta cứ như vậy mà đi sao? Để Niên Tiểu Mộ chăm sóc cô chủ nhỏ có sao không?” Trợ lý lau mồ hôi, không nhận ra sắc mặt của Dư Việt Hàn có chút không thích hợp.

Dư Việt Hàn dừng bước, ánh mắt phức tạp.

Trong đầu đều là hình ảnh Niên Tiểu Mộ ngã lên người anh…

Vừa rồi anh hoàn toàn có khả năng tránh đi rồi nhìn cô ngã xuống đất.

Nhưng cơ thể anh lại giống như bị đóng đinh tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, trơ mắt nhìn cô nhào lên người mình.

Cuối cùng, còn vừa sờ vừa hôn anh!

Bình Luận (0)
Comment