Quãng Đời Còn Lại Đều Vì Em

Chương 44

“...”

Có thích anh không ư?

Niên Tiểu Mộ đột nhiên bị hỏi vấn đề này, không khỏi sửng sốt.

Bất chợt ngẩng đầu nhìn về phía Dư Việt Hàn.

Bắt gặp ánh mắt đen như mực đó của anh, cô đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi đều trở nên khô khốc.

Hỏi ngay trước mặt chính chủ, xấu hổ quá…

Lỡ như cô nói không thích anh, anh có cho rằng sức hấp dẫn của bản thân bị nghi ngờ không? Rồi tới bóp chết cô hay không?

Còn nếu như nói là thích, không biết chừng Dư Việt Hàn sẽ xem cô như những người phụ nữ khác có ý đồ tiếp cận anh.



Câu hỏi mà Tiểu Lục Lục hỏi cô thật đúng là một câu hỏi khó.

Về chuyện này, dù có trả lời thế nào thì cũng chỉ có con đường chết!

Ánh mắt của Dư Việt Hàn lóe lên, nhìn bộ dạng rối rắm của người trước mặt, tròng mắt co lại.

Mới nghe câu hỏi của Tiểu Lục Lục, anh cũng không để tâm lắm.

Nhưng không biết tại sao, nhìn thấy nét mặt của cô lúc này, lại khiến anh cảm thấy một cảm giác khác thường.

Ngay cả anh, cũng không biết bản thân hy vọng sẽ nghe thấy câu trả lời như thế nào…

Căn phòng như bị đóng băng trong giây phút này.

“Cậu chủ, bà chủ của biệt thự nhỏ lại tới, bảo là có việc gấp muốn nói với cậu chủ!” Giọng nói của quản gia đột nhiên vang lên ở ngoài cửa.

Niên Tiểu Mộ giống như vừa trút được một gánh nặng, lập tức ôm Tiểu Lục Lục đứng lên.

“Tôi đưa Tiểu Lục Lục về phòng trước.”

Cô vừa mới bước ra, quản gia đã ngăn cô lại.

“Hộ lý Niên, người mà bà chủ muốn gặp, cũng có cả cô nữa.”

Niên Tiểu Mộ, “...”

Dưới tầng, trong phòng khách.

Trình Tú Lộ vừa rời khỏi không lâu giờ lại quay lại, bà ta ngồi ngay ngắn trên ghế salon sang trọng bằng da thật.

Nghiêng người, vừa nhìn thấy Dư Việt Hàn đi xuống liền đứng lên, nặn ra mấy giọt nước mắt, vội vã đi tới.

“Việt Hàn, bà cháu đã lớn tuổi rồi, thím không muốn quấy rầy tới bà, nhưng chuyện này, cháu nhất định phải làm chủ cho thím!”

Trình Tú Lộ nói xong, không đợi Dư Việt Hàn lên tiếng, đã đưa tay chỉ về phía Niên Tiểu Mộ phía sau anh.

“Niên Tiểu Mộ, cô thật to gan, lại dám ở trong nhà họ Dư trộm cắp!”

“...” Trộm cắp?

Cô trộm cái gì?

Niên Tiểu Mộ khó hiểu nhíu mày lại.

“Đừng tưởng cô không thừa nhận là không sao nhé. Từ sau khi chiếc kẹp tóc kim cương của tôi được đưa tới, chỉ có cô đi vào trong phòng của tôi, không phải là cô, thì ai vào đây?” Trình Tú Lộ tiến lên phía trước, vươn tay giữ lấy cổ tay của cô.

“Tôi không làm chuyện đó!” Niên Tiểu Mộ hất tay của bà ta ra, vừa muốn nói gì đó, Trình Tú Lộ lại giành trước cô.

“Cô nói là cô không trộm kẹp tóc kim cương của tôi, vậy cô có dám để cho người của tôi khám người hay không?”

“...”

Niên Tiểu Mộ thật sự không ngờ Trình Tú Lộ vì trả thù cô mà ngay cả chuyện vu oan này cũng nghĩ ra được.

Biết rõ là kẹp tóc kim cương không ở trên người của cô, còn yêu cầu khám người.

Niên Tiểu Mộ không nói gì, đi thẳng tới trước, để cho nữ giúp việc bên cạnh kiểm tra.

“Thưa cậu chủ, bà chủ, trên người Niên Tiểu Mộ không có kẹp tóc kim cương, ngay cả kim cương cũng không có…” Nữ giúp việc kiểm tra xong, thành thực báo cáo.

“Bây giờ đã có thể chứng minh trong sạch của tôi chưa?” Niên Tiểu Mộ xoay người, lạnh lùng nhìn về phía Trình Tú Lộ.

“Ai nói là trộm đồ thì nhất định phải giấu trên người mà không được giấu ở chỗ khác?” Trình Tú Lộ vừa mới dứt lời, thì một người giúp việc từ trong phòng của Niên Tiểu Mộ chạy ra.

“Bà chủ, đã tìm thấy kẹp tóc kim cương rồi, ở trong túi áo khoác trong phòng của Niên Tiểu Mộ!”

Nghe thấy như vậy, trên mặt của Trình Tú Lộ hiện lên nụ cười đắc ý.

Từng bước từng bước đi lên, “Lần này, tang vật cũng có rồi, để xem cô còn gì để nói không?”

Bất chợt, bà ta quay lại, không hề chú ý đến khuôn mặt âm trầm của Dư Việt Hàn, trực tiếp mở miệng.

“Việt Hàn, những người mà tay chân không sạch sẽ như vậy, tuyệt đối không thể giữ lại trong nhà họ Dư!”
Bình Luận (0)
Comment