Quãng Đời Còn Lại Đều Vì Em

Chương 67

“…” Dư Việt Hàn nhíu mày, liếc mắt nhìn sang trợ lý.

Trợ lý ngầm hiểu, vội vàng tiến vào trong đám người, kéo Niên Tiểu Mộ đang đứng sau đám người ra.

“Tiểu Mộ Mộ, mau tới đây với bà nội, để bà nội nhìn xem nào!” Bà cụ Dư vừa thấy cô, lập tức vui vẻ vẫy vẫy tay với cô.

Niên Tiểu Mộ thấy thế, ngoan ngoãn đi tới.

“Bà, chúc bà phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn.”

“Tiểu Mộ Mộ của bà chính là hiếu thuận hiểu chuyện như vậy, đến đây, ngồi xuống cùng Việt Hàn đi, đều ngồi bên cạnh bà.” Bà cụ Dư nói xong, liền để Niên Tiểu Mộ ngồi xuống vị trí trong bàn chính.

Lời vừa nói ra miệng, sắc mặt mọi người xung quanh đều trở nên kỳ quái.

Ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Niên Tiểu Mộ.

Phỏng đoán thân phận của cô.

Ban đầu Trình Tú Lộ còn định trông cậy vào cháu gái mình có thể khiến bà cụ Dư hài lòng, giúp bà ta vẻ vang.

Trình Tú Lộ vừa nghe bà cụ Dư nói liền hoảng sợ, lập tức ngăn cản bà, “Mẹ, từ trước đến nay bàn chính chỉ có dòng dõi chính thống của nhà họ Dư mới có thể ngồi, Niên Tiểu Mộ chỉ là một hộ lý, căn bản không có tư cách này!”

Nghe vậy, Dư Huy Duy vẫn không nói gì, chờ bà cụ Dư giới thiệu thân phận mình cho mọi người, cũng lạnh mặt.

“Một hộ lý cũng muốn ngồi bàn chính, không có phép tắc!”

Dư Huy Duy là một người đàn ông trung niên, dáng vẻ có năm phần giống ông cụ Dư, nên cũng được cho là có phong độ.

Chỉ là trong mắt giấu quá nhiều tâm tư nên khiến ánh mắt ông ta nhìn qua có phần hung ác và nham hiểm.

Ông ta ngồi ngay ngắn trên ghế, dáng vẻ không coi ai ra gì, giống như ông ta mới là người nắm quyền trong nhà họ Dư.

“Vợ chồng hai người cũng biết rõ quy củ nhà họ Dư quá đấy, vậy chắc các người hẳn cũng biết, dòng họ chính thống của nhà họ Dư từ trước tới nay chỉ tính con trong giá thú, không tính con riêng.” Bà cụ Dư chậm rãi nói, ánh mắt sắc bén liếc về phía vợ chồng Dư Huy Duy đang ngồi trước bàn chính.

“Nếu thật sự muốn xét quy củ, có phải hai người cũng nên đứng lên không?”

Sắc mặt Dư Huy Duy trầm xuống, “Mẹ, mẹ có ý gì…”

“Con trai tôi đã chết, hiện tại tôi chỉ có cháu trai và chắt gái, nếu trong nhà này có ai dám làm cho bà già đây không thoải mái, tôi sẽ khiến cho cả nhà người đó không yên ổn!” Bà cụ Dư ngắt lời ông ta, gõ mạnh gậy chống xuống đất.

Ý cảnh cáo rõ ràng.

Nhà họ Dư gia đại nghiệp đại, có thể nuôi không một đứa con riêng, nhưng chỉ cần một ngày bà còn sống, vẫn sẽ là bà chủ của dòng họ này.

Lời của bà, chính là quy củ!

Dư Huy Duy không nghĩ tới bà cụ Dư sắp bước vào quan tài, còn có thể quyết đoán như vậy, nhất thời bị nghẹn không nói ra lời.

Nhưng xung quanh có nhiều người như vậy, bà già này định muốn gây khó dễ cho ông ta sao?

Dư Huy Duy còn định nói gì đó, Trình Tú Lộ bên cạnh vội vàng giữ lấy ông ta.

“Hôm nay là đại thọ bảy mươi tuổi của mẹ, ông so đo với một người già làm gì, chỉ cần mẹ vui vẻ, ai ngồi bàn chính cũng giống nhau thôi.”

Trình Tú Lộ nói xong, lại dịch vào bên người Dư Huy Duy, kề tai nói nhỏ, “Hôm nay là ngày quan trọng nhất, để họ Dư thừa nhận thân phận của ông, thời khắc mấu chốt, cũng không thể thiếu kiên nhẫn!”

Bà cụ còn vì nể tình vợ chồng với ông cụ mà cho bọn họ ba phần mặt mũi.

Nhưng Dư Việt Hàn cũng sẽ không để bọn họ vào mắt!

Về phần Niên Tiểu Mộ kia, trước để cô đắc ý một lúc, đợi lát nữa Mỹ Mỹ biểu diễn, cô sẽ biết, dựa vào thân phận cô, xuất hiện trong bữa tiệc cao cấp như vậy, đều là coi trọng cô!

“Biểu diễn sắp bắt đầu rồi, Tiểu Mộ Mộ mau ngồi xuống, cùng bà nội nghe đi.” Bà cụ Dư thấy hai người im miệng, mới vừa lòng nói.

Không đợi Niên Tiểu Mộ phản ứng lại, liền đẩy cô sang bên cạnh Dư Việt Hàn.

“Cháu cứ ngồi kia đi!”

Bình Luận (0)
Comment