Quãng Đời Tươi Đẹp Còn Lại

Chương 10

Sơ Hiểu Hiểu tháo mũ lưỡi trai của mình xuống, nhẹ nhàng kiễng chân đặt l.ên đỉnh đầu Giang Diễn, lại cầm mũ bảo hiểm trong tay Giang Diễn đội lên cho mình.

Việc che gió giữ ấm lại là một vấn đề khác, dù sao cô cũng không muốn sáng sớm ngày mai lên hot search, nhìn thấy tin tức mình và Giang Diễn cùng đi xe mô tô xuất hiện tr.ên trang nhất.

Chỉ là cũng không biết có phải là ảo giác của cô hay không, bên trong dường như còn lưu lại chút ấm áp, phảng phất còn mang theo hơi thở nhè nhẹ, cũng không làm cho người ta cảm thấy chán ghét.

Giang Diễn ngẩn ra, hiển nhiên cũng không ngờ tới hành động bất ngờ này của Sơ Hiểu Hiểu.

Sơ Hiểu Hiểu cười híp mắt nhìn đường quai hàm lưu loát của Giang Diễn dưới vành mũ, khuôn mặt anh tuấn tinh xảo của đối phương ẩn trong một mảnh bóng tối, lộ ra sống mũi cao thẳng cùng đôi môi hơi mím lại, là hình dáng môi mà cô thích.

Sơ Hiểu Hiểu hào hứng nói: “Rất hợp với anh.”

Lời khen của Sơ Hiểu Hiểu khiến Giang Diễn nhíu mày, sau đó anh tiện tay lật ngược vành mũ lại.

Đôi mắt thâm thúy sáng ngời của Giang Diễn lập tức xuất hiện trước mắt cô.

Ưu thế di truyền trong xương cốt làm cho ngũ quan của đối phương cân đối lập thể, mang theo cảm giác thiếu niên mà bao người hướng tới, nhưng lại không giống với sự hướng nội mà người bình thường có thể lý giải, ngược lại như đã trải qua năm tháng rèn luyện và mài giũa mà có vẻ rất chói mắt và bức người, thậm chí nói là kiêu ngạo cũng không quá đáng.

“Lên xe.” Giang Diễn nhanh chóng bước lên xe mô tô, nghiêng đầu liếc nhìn Sơ Hiểu Hiểu.

“Được.”

Sơ Hiểu Hiểu vịn vào vai Giang Diễn, ngồi lên xe đồng thời chuyển tay qua eo đối phương.

Da thịt dưới lòng bàn tay rắn chắc mạnh mẽ, Sơ Hiểu Hiểu suy ngẫm, dáng người của Giang Diễn hẳn là cân đối hơn tất cả nam diễn viên mà cô từng hợp tác.

“Đừng sờ lung tung.” Phía trước truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của Giang Diễn.

Sơ Hiểu Hiểu nghiêm túc trả lời: “Tôi không có.”

Giang Diễn im lặng một giây, nhắc nhở: “Bám chặt vào.”

Sơ Hiểu Hiểu: “???”E b o o k t r u y e n. v n

Vừa bảo cô đừng sờ lung tung, vừa bảo cô bám chặt là có ý gì?

Chỉ là chưa kịp ngẫm lại, xe mô tô đã khởi động, vèo vèo lao ra ngoài như mũi tên rời cung!

Tiếng gió vù vù thổi qua bên tai làm mái tóc dài của Sơ Hiểu Hiểu bay loạn tr.ên không trung.

Cô cúi đầu nấp sau lưng Giang Diễn, đợi đến ngã tư đường, Giang Diễn trực tiếp quẹo vào một con đường nhỏ, sau đó lại quẹo trái quẹo phải, cuối cùng chạy lên con đường chính.

Giang Diễn lái xe rất nhanh, Sơ Hiểu Hiểu sợ không để ý sẽ đụng phải cái gì đó làm lật xe, cô cả kinh không dám nhúc nhích, đành phải áp mặt lên tấm lưng ấm áp của anh giả làm một con đà điểu.

Sơ Hiểu Hiểu loáng thoáng nghe thấy giọng nói của Giang Diễn trong tiếng gió gào rít, nhưng đến khi truyền vào tai lại bị gió thổi bay đi, cô vất vả lắng nghe vẫn không nghe rõ.

Sơ Hiểu Hiểu kéo dài cổ họng hét: “Anh nói cái gì ——”

Giang Diễn lặp lại một lần.

Sơ Hiểu Hiểu hét: “Tôi... nghe không rõ...”

Giang Diễn: “...”

Thật lâu sau, Giang Diễn phanh lại, lấy tư thế hoàn mỹ lại tiêu sái dừng trước cửa một tiệm ăn nhỏ, Sơ Hiểu Hiểu nuốt nước miếng, ghé vào sau lưng Giang Diễn th.ở dốc thật sâu.

Giang Diễn không kiên nhẫn nói: “Cô ôm chặt quá.”

Sơ Hiểu Hiểu: “...”

Lúc này Sơ Hiểu Hiểu mới phát giác ra mình bất tri bất giác đã dùng hai tay ôm siết lấy eo Giang Diễn, rất có cảm giác ‘muốn ch.ết thì cùng ch.ết, dù sao tôi cũng không buông tay’.

Trong lòng Sơ Hiểu Hiểu thoáng nhảy dựng, buông tay như bị điện giật, sau đó tháo mũ bảo hiểm xuống xe.

“Là anh quá nhanh!” Sơ Hiểu Hiểu phản bác.

Sơ Hiểu Hiểu nhìn thấy Giang Diễn lúc nghe thấy chữ “nhanh” thì lông mày nhíu chặt lại, bỗng nhiên nhớ tới đoạn video ngắn trước kia từng xem tr.ên mạng ——

Đừng bao giờ nói một người đàn ông nhanh.

Sơ Hiểu Hiểu trong lúc nhất thời cảm thấy có chút buồn cười, trong mắt lộ ra vài phần giảo hoạt, khóe mắt thoáng thấy ánh mắt Giang Diễn lướt tới đây, cô lại lập tức quay đầu không nhìn anh nữa.

Giang Diễn đỗ xe xong, thuận tay tháo mũ lưỡi trai đội lên đầu Sơ Hiểu Hiểu, đè lên trán cô.

“Cười đê tiện như vậy.” Giang Diễn đánh giá cô, “Là đang nghĩ gì thế?”

Sơ Hiểu Hiểu giơ tay lên chỉnh mũ, khóe miệng dưới vành nón không ngừng nhếch lên: “Không có gì.”

Giang Diễn: “Vậy sao?”

Kỳ thật Giang Diễn cũng không có hứng thú biết Sơ Hiểu Hiểu đang suy nghĩ gì, lúc nói chuyện, anh đồng thời đưa tay chuẩn bị đẩy cửa kính đi vào trong tiệm.

Sơ Hiểu Hiểu ngửa đầu, đôi mắt xinh đẹp vừa vặn đụng phải ánh mắt anh.

Sơ Hiểu Hiểu: “Chú tài xế?”

Giang Diễn: “Sao?”

Sơ Hiểu Hiểu nghiêm trang nói: “Tôi đang nghĩ chú tài xế này lái xe tốt như vậy, có phải có rất nhiều cô gái theo đuổi không?”

Giang Diễn: “...”

Vừa dứt lời, Sơ Hiểu Hiểu nhấc chân chạy vào trước Giang Diễn một bước.

Nụ cười tr.ên mặt Sơ Hiểu Hiểu phóng đại, tâm tình không hiểu sao lại rất tốt. Cô lẩm bẩm vài câu hát lung tung, nhìn chung quanh bốn phía, lúc này mới phát hiện bên ngoài tuy nhìn không được tốt lắm, trong tiệm lại vô cùng sạch sẽ.

Giang Diễn vào chậm hơn Sơ Hiểu Hiểu, đen mặt móc ví ra đưa cho cô: “Muốn ăn gì thì tự gọi đi.”

Nói xong, không đợi Sơ Hiểu Hiểu trả lời, anh ngồi vào góc tường, lấy di động ra gọi điện thoại.

Trong ống nghe có tiếng bận rộn, Giang Diễn càng nhíu chặt mày.

Anh vậy mà lại bị một cô bé con đùa giỡn?

Ngặt nỗi anh còn không có cách nào trị người ta.

Xa xa truyền đến tiếng thét của nhân viên phục vụ, ông chủ giơ điều khiển từ xa đổi kênh, trong TV đang phát lại tin tức tối hôm qua.

Giọng nam trầm của nam MC khiến Giang Diễn vô thức quét mắt nhìn vài lần, hình ảnh theo lời nói của MC kịp thời chuyển động, là đưa tin điều tra vụ án của Liêu Tĩnh.

Giang Diễn nghe xong sờ sờ cằm, bắt chéo chân lười biếng dựa vào lưng ghế.

Nghi phạm chủ động đầu thú quả thật nằm ngoài dự đoán của bọn họ, ngoại trừ dấu vân tay xuất hiện tr.ên vũ khí giết người, chuỗi chứng cứ còn lại cơ bản đều đã cố định, tất cả đều có thể trùng khớp với lời khai của nghi phạm.

Mà đối phương sau nhiều lần thẩm vấn cũng thú nhận và chỉ ra hiện trường, sau khi xảy ra vụ án bởi vì trong lòng sợ hãi, lúc này mới bỏ hung khí vào trong túi nilon rồi ném vào bãi rác cách đó mấy km.

Thoạt nhìn thì không có vấn đề gì, nhưng...

Chính là ở chỗ không có vấn đề gì đó.

Một tội phạm quen thuộc từng có tiền án, thậm chí có năng lực phản trinh sát nhất định, vậy mà lại bộc phát lương tâm chủ động đầu thú?

Trong nhiều lần khai nhận, nghi phạm đã nhắc tới con dao nhọn dùng để gây án là tiện tay lấy từ trong phòng Liêu Tĩnh. Khi hỏi đến chiếc trâm cài áo có chứa DNA hỗn hợp của hai người là Liêu Tĩnh và một người khác, đối phương cũng một mực chắc chắn đây là đồ của Liêu Tĩnh, hơn nữa còn nhìn thấy nhiều lần từ chỗ Liêu Tĩnh.

Nếu như nói con dao kia chỉ là Sơ Hiểu Hiểu trong lúc vô tình đụng qua nhưng không để ý, vậy chiếc trâm cài áo khiến cho cô phản ứng mãnh liệt đó...

Nhưng Sơ Hiểu Hiểu quả thật không cần phải nói dối như vậy.

Loại trâm cài áo này hiện tại kiểu dáng đã lỗi thời, chế tác cũng không tính là tinh xảo, thật sự không giống như đồ dùng của Liêu Tĩnh, cộng thêm kim cương giả có cảm giác nhựa rất mạnh kia, nếu quả thật là của Liêu Tĩnh, vậy chỉ có thể nói thưởng thức của Liêu Tĩnh thật sự không dám khen ngợi.

Hơn nữa thật sự quá trùng hợp.

Sơ Hiểu Hiểu chân trước mới vừa vào Cục cảnh sát, người sau đã vội vàng báo án tự thú, giống như bấm đúng thời gian vậy.

Đầu ngón tay Giang Diễn tùy ý gõ nhẹ lên mép bàn, mặt bàn đột nhiên rung lên, là phân cục Thành Tây gọi lại.

“Ngày 13 hai tháng trước?” Đầu dây bên kia nói, “Đúng là từng có chuyện này, có điều sau đó chúng tôi có tới Nhã Hội Cư nhưng không bắt được người hít thuốc phiện, vừa vặn đụng vào cửa tiệm có người gây chuyện, lúc chạy trốn một người trong số đó lái xe đụng phải người của đối phương, sau đó đưa đến bệnh viện cũng không thể cứu được.”

“Đụng phải người nào?”

“Chỉ là một tên côn đồ, đều là người quen cũ trong trại tạm giam, vừa ra ngoài chưa bao lâu đã vào lại.”

“Nguyên nhân đánh nhau thì sao?”

“Nói là đối phương có người đùa giỡn bạn gái hắn, cãi nhau rồi đánh nhau.” Bên kia hỏi, “Sao vậy, đội phó Giang sao đột nhiên lại hỏi những chuyện này, vụ án này có vấn đề gì sao?”

Cách đó không xa, Sơ Hiểu Hiểu vòng qua quầy thu ngân, trả lại ví tiền cho Giang Diễn.

Giang Diễn ngước mắt nhìn Sơ Hiểu Hiểu bị khẩu trang che hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ còn lại đôi mắt lộ ra bên ngoài, anh thản nhiên đáp: “Vẫn chưa xác định.”

“Tên nhóc này còn liên quan đến vụ án khác à?”

“Cứ như vậy đã, lát nữa nói sau, anh làm việc đi.”

Cúp điện thoại, Giang Diễn tiện tay nhận lấy ví tiền nhét vào túi áo.

Sơ Hiểu Hiểu tháo khẩu trang xuống, ánh mắt đảo một vòng tr.ên mặt Giang Diễn, cười nói: “Ảnh chứng minh thư không tệ.”

Có thể tránh được lời nguyền của ảnh chứng minh thư, cho dù đặt ở trong giới giải trí, người có nhan sắc vượt qua thử thách như vậy cũng không có mấy người.

Giang Diễn nghe vậy thì nhướng mày, Sơ Hiểu Hiểu giải thích: “Không hề nhìn lén, lúc tôi trả tiền vô tình nhìn thấy thôi.”

Lúc mở miệng Sơ Hiểu Hiểu lơ đãng ghé sát về phía Giang Diễn vài phần, khuôn mặt dưới vành mũ lưỡi trai hồng hào hơn so với lúc mới vào cửa, thân thể cũng dần dần ấm áp lên.

Cô xoa xoa tay, đang định nói gì đó, đột nhiên nhanh chóng quay đầu liên tiếp hắt xì mấy cái.

Sơ Hiểu Hiểu đỏ mắt ngẩng đầu, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, tiếp theo nước mũi lập tức chảy xuống, khiến cô trở tay không kịp.

Sơ Hiểu Hiểu: “...”

Giang Diễn: “...”

Trước khi Sơ Hiểu Hiểu hoàn toàn tỉnh táo lại, Giang Diễn rút khăn giấy trước cô một bước, vẻ mặt ghét bỏ đưa tay giúp cô lau mũi.

Tuy ghét bỏ thì ghét bỏ, nhưng lực tay của anh lại rất nhẹ nhàng, như là đang cẩn thận đối đãi với anh đại của một cô nhóc nào đó.

Sơ Hiểu Hiểu được yêu mà sợ, một tay còn cứng đờ đặt tr.ên hộp giấy.

Nửa giây sau cô mới kịp phản ứng lại, nhỏ giọng than khóc.

Cô lại ở trước mặt Giang Diễn ch4y nước mũi không chút hình tượng nào?

Còn là Giang Diễn nhìn không nỗi tự mình lau giúp cô....

Mất mặt quá đi!

Trong lúc rối rắm, Giang Diễn đã ném mấy tờ khăn giấy vo thành hình tròn vào sọt rác cách đó không xa với một độ cong hoàn mỹ.

Tiếp theo, anh lại chậm rãi rút khăn giấy lau tay cho mình.

Thái dương Sơ Hiểu Hiểu giật giật.

Phớt lờ vẻ mặt khó lường và kỳ lạ của Sơ Hiểu Hiểu, Giang Diễn liếc nhìn đôi mắt ướt sũng còn hơi ửng đỏ của cô, chậc khẽ hai tiếng.

Anh thản nhiên mỉm cười: “Ngại quá, lúc nãy lái xe quá nhanh, thật sự là vất vả cho cô rồi.”

Sơ Hiểu Hiểu: “...”

—hết chương 10—

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment