Quãng Đời Tươi Đẹp Còn Lại

Chương 18

Âm cuối hơi nâng cao, tựa như mang theo sự câu dẫn.

Dễ dàng lấy đi linh hồn của cô.

Hoàn toàn bại trận.

Sơ Hiểu Hiểu hiếm khi cảm nhận được tư vị hai chân mềm nhũn.

Giống như có móng vuốt nhẹ nhàng cào qua trái tim cô, lại giống như chơi đùa vừa chạm vào đã rời đi, rồi lại như chuồn chuồn lướt nước sượt qua một cái.

Thật sự là tra tấn.

Sơ Hiểu Hiểu căng thẳng nín thở, kỹ năng diễn xuất luôn luôn tốt của cô vào lúc này cũng không có tác dụng, cho dù biểu cảm tr.ên mặt không sao cả, thế nhưng sắc hồng khó che giấu đã lan đến tận mang tai, trong nháy mắt sinh sôi nảy nở.

Trong lòng Sơ Hiểu Hiểu lại nghĩ, nếu trời vẫn chưa sáng thì tốt rồi.

Mà người bên kia nhìn thấy dáng vẻ Sơ Hiểu Hiểu mặt đỏ tới mang tai, rốt cục cũng nghiền ngẫm nhướng mày, lui ra nửa bước.

Hơi thở ấm áp trong phút chốc tản đi.

Giang Diễn nhếch môi nhìn cô, dường như muốn trêu chọc vài câu, nhưng ngẫm nghĩ lại, sắc mặt anh hơi thay đổi, thần sắc phức tạp, thiên ngôn vạn ngữ lại chỉ thốt ra một câu: “Sau này ở bên ngoài đừng chơi đùa như vậy nữa.”

Sơ Hiểu Hiểu: “...”

Không phải cô gặp ai cũng dám chơi đùa như vậy.

Giang Diễn khinh miệt nói: “Chỉ với tay chân gầy yếu của cô thôi, chậc chậc.”

Nửa câu sau Giang Diễn không nói ra, nhưng Sơ Hiểu Hiểu đã liếc anh một cái, bất mãn nói: “Tôi vẫn học được một vài chiêu từ người hướng dẫn võ thuật của mình đấy nhé.”

“Nhớ kỹ, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.” Giang Diễn liếc cô, thuận tiện dùng ánh mắt chọn bắp cải thảo đánh giá bắp tay cô, “Từ cấu tạo cơ thể con người mà nói, hàm lượng cơ bắp và cân nặng của phụ nữ đều tương đối yếu thế, con gái mạnh mẽ cũng không phải không có, nhưng dù sao vẫn rất ít.”

Sơ Hiểu Hiểu nhíu mày: “Anh đây là đang coi thường ai vậy?”

Lông mày Giang Diễn khẽ nhúc nhích: “Vậy lỡ như người ta cũng là người luyện võ? Còn mang theo dao thì sao?”

Sơ Hiểu Hiểu: “...”

Lúc này Sơ Hiểu Hiểu không còn nói được lời nào.

Giang Diễn: “Trong tình huống bất đắc dĩ, cứ nhắm vào mắt và hạ bộ của đối phương.”

Sơ Hiểu Hiểu cũng không hiểu sao đề tài lại vòng qua phổ cập kiến thức phòng thân cho phụ nữ.

Giang Diễn suy ngẫm một lát: “Hay lần sau tôi tặng cô bình xịt hơi cay nhé?”

Anh chỉ thuận miệng nhắc tới, kết quả sau khi nói xong lại nghiêm túc suy tư.

Đang muốn mở miệng, chợt thấy Sơ Hiểu Hiểu như có điều suy nghĩ lướt qua một bộ phận không thể nói của anh.

Giang Diễn: “...”

Sơ Hiểu Hiểu im lặng nửa giây, ánh mắt bất ngờ chạm với Giang Diễn.

Sơ Hiểu Hiểu: “...”

Giang Diễn: “...”

Cố nén hành động vô cùng bất nhã nào đó, Giang Diễn không chút khách khí búng một cái lên trán Sơ Hiểu Hiểu.

Cô xuýt xoa một tiếng, giơ tay che trán mình lại.

Một mảng ửng đỏ tr.ên mặt còn chưa tiêu tán, Sơ Hiểu Hiểu nâng mắt bĩu môi trừng Giang Diễn, chỉ là đáy mắt mang theo vài phần ấm ức, thế nên lúc tức giận muốn biểu đạt đều có vẻ vô cùng yếu ớt bất lực.

Giang Diễn dạy bảo: “Nghĩ cái gì vậy?!”

Sơ Hiểu Hiểu khẽ ậm ừ đẩy người về phía trước: “Suy nghĩ chẳng lẽ còn phạm pháp sao?!”

Giang Diễn nghẹn một giây, nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng anh cứng rắn thốt ra một câu: “Cô bé vô tâm.”

Nói xong miễn cưỡng vung tay lên, cũng không quay đầu lại xoay người đi xa.

Sơ Hiểu Hiểu đứng ngẩn người tại chỗ, thỉnh thoảng sờ sờ chỗ trán vừa bị anh nhẹ nhàng búng qua, chợt nghe thấy trong phòng vệ sinh vang lên tiếng sột soạt, Giang Diễn ngậm bàn chải đánh răng thò đầu ra, lúng búng hỏi: “Đúng rồi, có đói bụng không? Buổi sáng muốn ăn gì?”

Bị hỏi bất ngờ như vậy, sau lưng Sơ Hiểu Hiểu cứng đờ, mạnh mẽ rụt tay lại: “Hả?”

Chẳng lẽ Giang Diễn muốn tự mình xuống bếp làm đồ ăn cho cô?

Giang Diễn còn biết nấu nướng?

Không biết tay nghề thế nào nhỉ?

Dưới ánh mắt chần chừ của Sơ Hiểu Hiểu, Giang Diễn uống một ngụm nước, sau đó xoay người vào trong súc miệng ùng ục.

Sơ Hiểu Hiểu lớn tiếng trả lời: “Gì cũng được, anh muốn ăn gì?”

Giang Diễn nghe vậy lại xuất hiện trong tầm mắt Sơ Hiểu Hiểu.

Đối phương dựa vào khung cửa, một tay cầm bàn chải đánh răng một tay cầm ly thủy tinh, tr.ên cổ áo sơ mi hơi bắn nước tung tóe, hai nút áo tr.ên cùng đã được cởi bỏ, lười biếng nói: “Hay là cô xuống lầu mua mấy cái bánh bao mang về nhé?”

Sơ Hiểu Hiểu: “... Hả?”

Giang Diễn giơ ngón tay cầm bàn chải đánh răng lên chỉ: “Ví tiền ở tr.ên tủ, tự lấy đi.”



Đúng là há miệng mắc quai mà, Sơ Hiểu Hiểu đơn giản rửa mặt xong, trong lòng đầy oán hận đi xuống lầu, chỉ cảm thấy hình tượng đẹp trai và phong độ của Giang Diễn ở trong lòng mình vừa rồi thoáng cái đã biến mất hơn phân nửa.

Gió lạnh vù vù thổi, mặt trời buổi sáng mùa đông hiếm khi có cảm giác ấm áp, Sơ Hiểu Hiểu khép lại cổ áo chạy chậm tới quán bánh bao, hương thơm tràn ngập bốn phía theo khói trắng nóng hổi phả vào mặt, cách lớp kính râm tối tăm, trước mặt cô là một mảng trắng xóa, có thể so với mắt cận thị tám trăm độ.

Mà ông chủ tiệm đồ ăn sáng hiển nhiên cũng rất hiếm thấy khách hàng sáng sớm đeo kính râm đến mua bánh bao, khó hiểu nhìn cô nhiều hơn vài lần. Cũng không biết có phải mỗi ngày tiếp xúc với cảnh sát quá nhiều hay không, ông chủ tiệm bánh bao cũng học được không ít, rất có tư thế đang phân biệt xem người trước mắt này có phải là người bị tình nghi phạm tội nào không.

Sơ Hiểu Hiểu không thấy rõ mặt người đối diện, tùy ý nhấn vài cái, chợt nghe thấy phía sau truyền đến tiếng thét quen thuộc.

Trâu Hạo lái chiếc xe mô tô bảy con số của Giang Diễn dừng lại ven đường: “Ông chủ, cho tôi mười cái bánh bao thịt bò!”

Ông chủ: “Được rồi! Anh Hạo chờ chút nhé! Có ngay đây!”

Sơ Hiểu Hiểu vô thức quay đầu lại nhìn.

“Được, anh mau lên nhé!” Trâu Hạo kéo dài cổ họng rống lên, sau đó lại lập tức im bặt, giơ điện thoại di động lên nói, “Lão Giang, tôi nói anh nghe, đừng nói vẫn còn mơ hồ nữa, tối hôm qua cái tên Vương Nghĩa Khánh kia thật sự kêu người đến nhà Liêu Tĩnh tìm đồ, bên Sơ Hiểu Hiểu cũng có điều không ổn, đợi đến văn phòng tôi sẽ...”

Đang nói, Trâu Hạo lơ đãng giương mắt, bất ngờ cùng một người phụ nữ thần bí đeo kính râm và khẩu trang “liếc nhau” một cái.

Trâu Hạo nhanh chóng quay đầu, nhỏ giọng hóng hớt nói: “Tôi thấy có một cô gái dáng dấp rất giống Sơ Hiểu Hiểu, mua bánh bao ở cửa đơn vị chúng ta.”

Bên kia Sơ Hiểu Hiểu đã xách túi bánh bao nóng hổi lên tay, chuẩn bị trả tiền.

Trâu Hạo phát hiện không đúng: “Ví tiền của người nọ sao lại giống của anh vậy... Alo? Lão Giang?”

Sao không nói gì nữa, mất tín hiệu rồi à?

Trâu Hạo khó hiểu nhìn màn hình điện thoại.

Không đợi Giang Diễn đối diện đáp lại, cũng chẳng biết Sơ Hiểu Hiểu đã chạy đến sau lưng anh ấy từ lúc nào, do dự không biết có nên chào hỏi hay không. Mắt thấy Trâu Hạo hồ nghi thoáng nhìn qua, cô tháo kính râm xuống, cười ngọt ngào: “Cảnh sát Trâu? Thật trùng hợp!”

Trâu Hạo ngẩn ra, vẻ mặt phức tạp nhìn khuôn mặt tươi sáng của Sơ Hiểu Hiểu, thoáng nhìn cách ăn mặc của đối phương vẫn giống như ngày hôm qua, lại nhìn ví tiền màu đen ngắn trong tay cô, nhất thời anh ấy lâm vào trầm tư.

Không hề trùng hợp, một chút cũng không trùng hợp.

Cái này gọi là lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt.

...

Mười phút sau.

Giang Diễn tắm rửa xong, nhẹ nhàng khoan khoái mặc một chiếc áo len màu xám đen và quần dài thoải mái, tr.ên chân mang đôi dép bông màu vàng nhạt, mắt nhìn Sơ Hiểu Hiểu đang khom lưng thay giày, ánh mắt không thể tưởng tượng nổi dừng lại ở Trâu Hạo còn đứng ở cửa.

Mắt thấy Sơ Hiểu Hiểu đã cấp tốc thay dép bông chạy nhanh vào trong nhà, Trâu Hạo rốt cục cũng nhịn không được mở miệng: “Giang Soái nhà giàu nứt đất đổ vách mà không có một đôi dép nào cho tôi mang sao?”

“Không có.” Giang Diễn mặt không chút thay đổi nói, “Sao, chân cậu bị thối à?”

Trâu Hạo: “...Chân anh mới thối đấy!”

Giang Diễn nói: “Tôi không có tật xấu đó, cám ơn, cứ bước chân trần vào đi.”

Trâu Hạo: “Người ta thường nói lạnh từ dưới chân lên, anh không quan tâm tôi chút nào sao, anh thay đổi rồi, A Diễn à!”

“Không, tôi không thay đổi.” Giang Diễn vỗ vỗ vai anh ấy, “Chỉ là tôi không quá quan tâm đến cậu thôi.”

Trâu Hạo: “...Hứ!”

“Một thằng đàn ông lớn xác như cậu thì có gì để quan tâm chứ.” Giang Diễn nói, “Hay là hai người đánh nhau đi, ai thắng người đó được mang dép?”

Trâu Hạo nhất thời kinh ngạc, hừ hừ nói: “Anh cho rằng tôi không dám?”

Vừa dứt lời, Sơ Hiểu Hiểu đặt túi đồ ăn sáng lên bàn, quay đầu nhìn hai người bọn họ, sau đó nói với Giang Diễn: “Cảnh sát Trâu nói muốn tới thăm anh, tôi mua nhiều một chút, không biết có đủ hay không.”

Giang Diễn nhìn Trâu Hạo hai tay trống trơn xuất hiện trước mặt mình: “Cậu ăn chực uống chực đã không nói, còn mặt mũi ra tay với một cô bé?”

Sơ Hiểu Hiểu nghe vậy thì chớp mắt, bày ra vẻ mặt vô tội yếu đuối đáng thương nói: “Cái gì?”

Trâu Hạo: “...”

Sơ Hiểu Hiểu hòa nhã nói: “Cảnh sát Trâu còn đứng ở cửa làm gì, bánh bao nguội sẽ không ngon đâu.”

Trâu Hạo: “...”

Cố ý phải không?

Trâu Hạo đẩy tài liệu vụ án vào lòng Giang Diễn, đĩnh đạc ngồi vào bàn ăn.

Trong phòng có hệ thống sưởi hơi, cũng không lạnh lắm, nhưng Trâu Hạo nhìn dép bông cùng màu của hai người đối diện, luôn cảm thấy mình giống như bóng đèn kilowatt đi nhầm vào thế giới của hai người, nhìn thế nào cũng lạ.

Cho đến khi Giang Diễn lấy sữa nóng từ trong bếp ra, Trâu Hạo rốt cuộc cũng không nhịn được nữa: “Hai người đây là... sống chung sao?”

“Khụ khụ!” Sơ Hiểu Hiểu giật mình, thiếu chút nữa phun sữa vừa mới uống ra, làm mình sặc ch.ết.

Giang Diễn nhìn chằm chằm vào báo cáo vụ án, chậm rãi cắn miếng bánh bao thịt trong tay: “Nói tiếng người.”

Sơ Hiểu Hiểu: “Đừng nói lung tung! Tôi không có!”

Trâu Hạo gật đầu: “Phủ định của phủ định là khẳng định.”

Khuôn mặt Sơ Hiểu Hiểu đỏ bừng, đang chuẩn bị lên tiếng, chợt nghe Giang Diễn thấp giọng nói: “Cậu nói xem, một người bị tình nghi đột nhiên thay đổi ý định chuẩn bị tự thú, chuyện muốn làm nhất trước khi tự thú là gì?”

Lực chú ý của Sơ Hiểu Hiểu lập tức bị dời đi, cắn miếng bánh bao rồi trầm mặc suy nghĩ một giây: “Ăn một bữa ngon lành?”

Giang Diễn thuận tay rót sữa vào ly của Sơ Hiểu Hiểu, ánh mắt thoáng nhìn cô, soáng loáng viết mấy chữ to tướng: Lo ăn phần của cô đi.

Sơ Hiểu Hiểu: “...”

“Ý anh là liên lạc với người nhà?” Trâu Hạo xua tay nói, “Chúng tôi đã điều tra rồi, Lưu Đông này là người nơi khác, trong nhà còn có một người già, nhưng đã hơn nửa năm không gọi điện thoại qua lại.”

Giang Diễn: “Có khả năng liên lạc thông qua người khác không?”

Trâu Hạo: “Người già đó cũng không xài điện thoại di động gì cả, vừa nhắc tới Lưu Đông đã mắng chửi, nói coi như không có đứa cháu này.”

Giang Diễn đột nhiên hỏi: “Cậu còn nhớ lúc Lưu Đông bị tạm giam đã lấy được thứ gì từ tr.ên người anh ta không?”

Trâu Hạo ngẩn người, nhớ lại nói, “100g m4 túy, hẳn là để mình hít, điện thoại di động, chìa khóa, còn có một cái ví tiền?”

“Theo tôi được biết, Lưu Đông từ nhỏ đã mất cha mẹ, do một tay bà nội nuôi lớn, trước đây cũng chưa từng xảy ra xung đột nghiêm trọng nào, từ tấm vé xe chưa sử dụng trong ví tiền, sau khi xảy ra vụ án Lưu Đông vốn chuẩn bị lập tức về quê.” Giang Diễn thả lỏng ngửa người ra sau, ngước mắt chậm rãi nói, “Một lòng nhớ thương muốn về nhà, hơn nữa còn dựa vào việc buôn lậu thuốc phiện để kiếm chút tiền, làm sao có thể không muốn khoe khoang trước mặt người lớn một phen?”

“Ý của anh là?”

Giang Diễn như có điều suy nghĩ lật vài trang giấy, “Huống hồ một người chuẩn bị tự thú, sao lại mang theo m4 túy bên mình.”

“Cú điện thoại báo cảnh sát kia là do anh ta nhất thời nổi ý?” Trâu Hạo vỗ đùi, “Tên khốn này không phải đang thay người khác gánh tội đó chứ?!”

Vừa dứt lời, Trâu Hạo lập tức phản ứng lại, liếc mắt nhìn Sơ Hiểu Hiểu đang sửng sốt.

“Chuỗi chứng cứ hoàn chỉnh, vả lại vết thương tr.ên thi thể cũng có thể ăn khớp với tất cả chi tiết gây án mà người bị tình nghi cung cấp, cũng không đến mức gánh tội.” Giang Diễn tiếp lời, “Đúng rồi, bên Vương Nghĩa Khánh có động tĩnh gì không?”

“Ngày hôm qua căn nhà ở ngoại ô Bích Viên của Liêu Tĩnh bị lục soát, thoạt nhìn thì đối phương không tìm được thứ mình muốn.” Trâu Hạo lần nữa vô thức nhìn Sơ Hiểu Hiểu, đồng thời nhìn về phía anh, “Sau đó hơn mười giờ tối đối phương đến chỗ cô Sơ một chuyến, hơn nữa...”

Sơ Hiểu Hiểu cả kinh.

Trâu Hạo tiếp tục nói: “Tranh chấp với Trần Tuyết, náo loạn năm phút mới rời đi.”

Sơ Hiểu Hiểu nhíu chặt mày, rõ ràng nhớ tới chuyện gì đó.

Giang Diễn mang theo ánh mắt thăm dò nhìn về phía cô.

Sơ Hiểu Hiểu nói: “Tối hôm qua tôi có nói chuyện điện thoại với Trần Tuyết, cô ấy nói cho tôi biết có người lén lút ở dưới lầu, tôi nghĩ hẳn là vì chuyện này mà tranh chấp.”

Giang Diễn hỏi: “Cô ấy còn nói gì nữa không?”

Nói gì cơ?

Sơ Hiểu Hiểu suy nghĩ trong chốc lát, vất vả lắm mới hoàn toàn loại bỏ những chữ như kết hôn chớp nhoáng hay sinh con trong đầu, đang định mở miệng thì nghe Trâu Hạo nghi hoặc nói: “Hình như cô rất hưng phấn?”

“...Tôi không có!” Sơ Hiểu Hiểu hắng giọng, nghiêm mặt nói: “Cô ấy chỉ nói người nọ cầm máy ảnh, những thứ khác cũng không nói nhiều, hàn huyên chút chuyện công việc rồi cúp máy.”

Sơ Hiểu Hiểu quen biết Trần Tuyết hoàn toàn là một sự tình cờ.

Khi đó cô chỉ là đột nhiên nổi hứng, quyên góp toàn bộ số tiền lương đầu tiên kiếm được từ việc quay quảng cáo cho nền tảng gây quỹ từ thiện, vốn là chuyện đảo mắt đã quên, nhưng chưa được bao lâu chợt có một cô gái thanh tú tìm tới cửa, nói là lần phẫu thuật của em trai vô cùng thành công, cho nên muốn tự mình đến nhà cảm ơn.

Sơ Hiểu Hiểu mơ hồ nhớ ra ngày đó tr.ên trang web từ thiện, trong hình là một cậu bé gầy như que củi, nói là bị bệnh nan y, cần gấp một khoản tiền phẫu thuật rất lớn.

Cụ thể là bệnh gì Sơ Hiểu Hiểu cũng đã quên, dù sao lúc ấy quả thật chỉ là tiện tay nhấn vào mà thôi.

Kết quả quảng cáo có cô tham gia kia không hiểu sao lại bùng nổ, Sơ Hiểu Hiểu bèn thuận nước đẩy thuyền, hỏi Trần Tuyết có muốn làm trợ lý cá nhân của cô hay không.

Chỉ là Sơ Hiểu Hiểu cũng không ngờ Giang Diễn lại có hứng thú với loại chuyện này.

Sơ Hiểu Hiểu kể lại toàn bộ câu chuyện cho Giang Diễn nghe, ánh mắt anh dừng lại rất lâu tr.ên mấy hồ sơ vụ án, cũng không biết nghe lọt bao nhiêu, cho đến khi Sơ Hiểu Hiểu im lặng, anh mới khẽ nhúc nhích lông mày, chậm rãi mở miệng hỏi: “Cô đã gặp em trai của Trần Tuyết chưa?”

“Đến phòng bệnh gặp qua vài lần.” Sơ Hiểu Hiểu nói, “Mới mười bảy mười tám tuổi, đứa nhỏ rất thông minh, vừa gặp mặt đã gọi tôi là chị gái xinh đẹp.”

Khi Giang Diễn nghe thấy bốn chữ “chị gái xinh đẹp”, anh như cười như không liếc nhìn cô.

Sơ Hiểu Hiểu lập tức nhìn ra ý tứ trong ánh mắt đối phương.

“Sao, không phục à?” Sơ Hiểu Hiểu không nhịn được trợn trắng mắt: “Chẳng lẽ tôi không xinh đẹp sao?”

“Nói cô một câu xinh đẹp là được coi như thông minh?” Giang Diễn nói, “Cô đây là đang khen ai vậy?”

Sơ Hiểu Hiểu lầm bầm: “...Dù sao cũng không phải anh!”

Giang Diễn nghe vậy cười khẽ, xoa xoa ấn đường, đề tài chợt thay đổi, lại nói: “Vậy em trai Trần Tuyết hiện tại đang ở đâu, còn có tin tức gì không?”

Sơ Hiểu Hiểu: “Nghe nói đã ra ngoài làm công, Trần Tuyết một năm cũng chỉ gặp em trai cô ấy vài lần, đừng nói chi là tôi.”

Sơ Hiểu Hiểu chống đầu, dùng ngón trỏ vẽ vòng tròn tr.ên bàn, Trâu Hạo bên kia đi tới, hình ảnh kết thúc cuộc trò chuyện tr.ên màn hình điện thoại di động nhanh chóng hiện lên.

Trâu Hạo nói: “Nhóm Tiểu Trần thẩm vấn Lưu Đông suốt cả đêm, có điều tên kia không chịu nhả ra, vẫn kiên trì là sát hại vì tình.”

“Lát nữa cậu cùng tôi đến nhà Lưu Đông một chuyến, bên Lưu Đông nhớ bảo Tiểu Trần theo dõi sát sao, thử lại xem có thể cạy ra được gì không.” Giang Diễn nói một hơi dài, đột nhiên dừng lại, “Chung Ý đâu, đi làm chưa?”

Trâu Hạo lắc đầu: “Để tôi hỏi thử xem sao?”

Giang Diễn nói: “Bảo cô ấy đi theo Sơ Hiểu Hiểu.”

Sơ Hiểu Hiểu bị điểm danh không khỏi ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc: “Đi theo tôi?”

Giang Diễn liếc nhìn Sơ Hiểu Hiểu, không để ý đến cô, tiếp tục nói: “Cứ báo với cô ấy như vậy, công việc cụ thể đến lúc đó chờ điện thoại của tôi.”

Hai mươi phút sau.

Sơ Hiểu Hiểu phát giác mình không hiểu sao lại trở thành đối tượng bảo vệ trọng điểm, nghĩ đến việc Giang Diễn cố kỵ Vương Nghĩa Khánh sẽ gây phiền toái cho cô, đợi đến khi Chung Ý vội vã chạy tới, Giang Diễn mới dẫn Trâu Hạo vào trong xe, tiêu sái rời đi.

Nhìn Sơ Hiểu Hiểu xách theo mấy cái bánh bao tr.ên tay, Chung Ý quả thực cảm động đến rơi nước mắt, chỉ thiếu điều nhào tới cho Sơ Hiểu Hiểu một cái ôm thân mật: “Bé Hiểu nhà ta đúng là đẹp người đẹp cả nết! Còn biết tôi chưa ăn sáng!”

Sơ Hiểu Hiểu: “...”

Cô quyết định đem theo mấy cái bánh bao này là do Giang Diễn và Trâu Hạo ăn thừa, không nhét vào bụng nổi.

Chung Ý châm biếm: “Tối qua tôi tăng ca đến hơn ba giờ sáng! Là hơn ba giờ sáng đấy! Bây giờ còn chưa tới tám giờ, đồ ăn sáng cũng không kịp mua đã bị gọi tới đây, công việc làm.

tôi tiều tụy xơ xác!”

Sơ Hiểu Hiểu đỡ trán: “Xin lỗi, là lỗi của tôi.”

“Không không không, không liên quan đến cô.” Chung Ý an ủi, “Đội phó Giang chính là như vậy, lần trước còn bắt cô bé thực tập lấy xẻng cạo sạch xác thối dưới đất, khó trách có sắc đẹp nhưng mãi vẫn chưa tìm được vợ!”

Sơ Hiểu Hiểu trơ mắt nhìn Chung Ý vừa nói vừa cắn bánh bao thịt trong tay, mới cắn một ngụm đã thấy nhân bánh.

Sơ Hiểu Hiểu đột nhiên có chút chua xót: “...Xác thối?”

Chung Ý: “Không biết kẻ lang thang nào đó bị xe trực tiếp nghiền qua, ch.ết ngay tại chỗ, nơi đó lại vắng vẻ hẻo lánh, qua vài ngày mới được người khác phát hiện.”

Sơ Hiểu Hiểu: “...”

Chung Ý: “Chậc chậc, cô chưa thấy đó thôi, thịt dính tr.ên mặt đất xúc mãi không hết, ruồi bọ bu lại thành một đống lớn, bây giờ tôi nhớ tới còn thấy ghê tởm.”

Sơ Hiểu Hiểu: “...”

Liên tưởng đến hình ảnh hiện trường, Sơ Hiểu Hiểu không nhịn được, dạ dày trướng lên nấc nghẹn một tiếng.

Thế nên cô lập tức đổi đề tài: “Vậy tối hôm qua đội phó Giang cũng tăng ca đến khuya sao?”

“Chắc vậy, lúc tôi về văn phòng của đội phó Giang còn sáng đèn, sáng nay cô có nhìn thấy anh ấy không?” Chung Ý thản nhiên nói, “Anh ấy bị mắc chứng cuồng công việc, là kiểu người không cần uống đến Redbull cũng tỉnh táo.”

Sơ Hiểu Hiểu nhíu mày, hỏi: “Bình thường cũng bề bộn nhiều việc sao?”

“Bận là trạng thái bình thường, không bận mới là lạ.” Chung Ý thở dài, “Tôi còn chưa có bạn trai nữa đây, cũng sắp thức đêm tới mức thành thiếu phụ luống tuổi rồi.”

Kỳ thật cũng không tệ như Chung Ý nói, Sơ Hiểu Hiểu vốn muốn an ủi vài câu.

Chung Ý đột nhiên ngạc nhiên nói:

“Cô nói xem đội phó Giang có thể hai ba ngày không ngủ mà vẫn không có nếp nhăn hay bị già nua, đến cùng là thao tác thần tiên gì mới có thể làm được như vậy?”

Đầu Sơ Hiểu Hiểu nổ ầm một cái, chợt nhớ tới khuôn mặt gần trong gang tấc của Giang Diễn tối hôm qua khi kề sát vào tai cô.

Vừa nghĩ tới lại không dừng lại được.

Dường như hơi thở ấm áp kia lúc này vẫn còn quanh quẩn bên tai, mỗi một lần hít thở đều tản ra hai chữ “mê hoặc”.

Sơ Hiểu Hiểu nghĩ đến xuất thần, bỗng dưng bị người bên cạnh vỗ vai một cái, giật mình gọi hồn về.

Chung Ý khó hiểu nhìn Sơ Hiểu Hiểu: “Sao vậy? Sao mặt cô đột nhiên đỏ thế kia?”

Đối phương vừa nói như vậy, trong lòng Sơ Hiểu Hiểu lại càng hoảng loạn, tim đập thình thịch giống như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Nhưng tốt xấu gì đạo đức nghề nghiệp nhiều năm đã cứu vớt cô.

Sơ Hiểu Hiểu khoát tay, sắc mặt hồng hào sáng bóng vô cùng bình tĩnh trả lời: “Không, tôi không có gì, chắc là chị nhìn lầm rồi.”

Chung Ý hoài nghi: “Vậy sao?”

Sơ Hiểu Hiểu: “Đương nhiên!”

Nếu bị người khác phát hiện mình đang suy nghĩ gì, vậy cũng quá xấu hổ rồi!

Nhưng Sơ Hiểu ngàn tính vạn tính cũng không tính được còn có chuyện xấu hổ hơn ở phía sau.

Cửa chính vừa mở ra, Trần Tuyết từ trong nhà vọt ra, kèm theo tiếng dép lê lộp bộp là tiếng nói khác thường vang dội ——

“Ông trời của tôi ơi, Hiểu của tôi ơi! Rốt cuộc chị và người ta cũng cam lòng trở về rồi! Nếu còn không trở về em sẽ cho rằng chị đi sinh con với cảnh sát Giang luôn rồi đấy!” Trần Tuyết vọt thẳng tới trước cửa nhà cô, âm lượng tăng vọt, “Thế nào thế nào, tối hôm qua có xảy ra chuyện gì với cảnh sát Giang... không?”

Âm cuối cùng đột ngột bị mắc lại trong cổ họng vì bắt gặp vẻ mặt cứng ngắc của Sơ Hiểu Hiểu.

Tr.ên tay Chung Ý còn mang theo nửa cân quýt mua ở sạp hoa quả dưới lầu, đang chuẩn bị lên tiếng chào hỏi, nụ cười cứ như vậy đông cứng tr.ên mặt.

Cô ấy nghe thấy gì vậy?

Tối qua?

Sinh con?

Cảnh sát Giang!

Sơ Hiểu Hiểu: “...”

Trần Tuyết: “...”

Chung Ý: “...”

Sơ Hiểu Hiểu thoáng chốc phản ứng lại: “Không phải, chị nghe tôi nói đã...”

“Không không không!” Chung Ý nói, “Tôi bị điếc, tôi không nghe thấy gì cả, cô tin tôi đi!”

“Không không không!” Trần Tuyết vội vàng nói, “Tôi nói bậy, tôi nói bậy! Người đẹp, cô tuyệt đối đừng đi ra ngoài lan truyền lung tung nhé!”

Vẻ mặt Chung Ý nhất thời hiểu rõ: “Tôi hiểu! Tôi hiểu rồi!”

Sơ Hiểu Hiểu rốt cục cũng không nghe nổi nữa, đỡ trán hỏi: “Chị Chung Ý, chị hiểu cái gì?”

Chung Ý trầm mặc thật lâu.

Sau đó cô ấy mặt không đổi sắc đáp: “Không, tôi không hiểu gì cả.”

Sơ Hiểu Hiểu: “...”

Chung Ý khép hai ngón tay đặt bên tai, nghiêm túc nói: “Tôi thề.”

Sơ Hiểu Hiểu: “???”

Đối phương nói xong không chớp mắt tự đi vào nhà, mang theo túi hoa quả đi được vài bước, đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Phòng bếp ở đâu? Tôi đi rửa hoa quả.”

Sơ Hiểu Hiểu nhắc nhở: “...Quýt mà cũng cần rửa sao?”

Chú ý như vậy à?

Chung Ý: “À à, đúng rồi, tôi mua quýt mà nhỉ.”

Chung Ý vẫn chưa hoàn hồn sau ‘cú nổ’ vừa rồi —— sau đó cô ấy ngẫm nghĩ lại, sắc mặt dần dần bắt đầu có chút tan vỡ.

Chẳng lẽ đội phó Giang sắp thoát ế rồi?

Lưu manh vạn năm lại muốn thoát ế!?

Ch.ết tiệt!

Lần trước cô ấy còn đánh cược với chi đội đặc công cách vách, nói đội phó Giang năm nay chắc chắn lại không thoát được kiếp FA.

—— bằng không cô ấy sẽ cống hiến toàn bộ tiền thưởng cuối năm cho mọi người ăn nhậu!

Xong rồi xong rồi...

Hết rồi, hết toàn bộ rồi...

Chung Ý mất hết hy vọng, buồn đến đau lòng, đột nhiên nghĩ lại, lại cảm thấy mình có lẽ còn có chút hy vọng xa vời.

Cách tết Âm lịch cũng chỉ còn hơn một tháng mà thôi.

Cho nên, cô ấy vô cùng tha thiết chọn cho Sơ Hiểu Hiểu có khả năng một ngày nào đó trong tương lai sẽ trở thành bạn gái của cấp tr.ên trực tiếp của mình một quả quýt tròn nhất lớn nhất, lột vỏ đưa tới bên miệng cô.

Nếu như bên cạnh có cái gương, Chung Ý hẳn là có thể nhìn thấy nụ cười của mình còn từ ái sáng lạn hơn cả mẹ già, luôn miệng kêu gọi: “Nào nào, em gái Hiểu Hiểu, nếm thử xem có ngọt không.”

Sơ Hiểu Hiểu: “...???”

Chung Ý há miệng ý bảo: “A ——”

Sơ Hiểu Hiểu mờ mịt mở to mắt nhìn, dưới ánh mắt vô cùng thân thiết hòa ái của Chung Ý cắn vào múi quýt ngọt ngào.

Chung Ý kiên nhẫn hỏi: “Mùi vị thế nào?”

Sơ Hiểu Hiểu do dự một hồi, cũng không biết đối phương đây là đang làm gì, li.ếm li.ếm môi chần chờ nói: “Hình như....cũng không tệ lắm?”

“Vậy là tốt rồi,” Chung Ý đột nhiên sáp lại gần cô, đầu kề đầu nhỏ giọng hỏi, “Tôi có chút tò mò, em gái này, cô nghĩ thế nào về tình yêu bí mật?”

Sơ Hiểu Hiểu khó hiểu nhíu mày: “Cái gì?”

Tình yêu bí mật?

Cô chưa từng yêu, làm sao biết được?

Nhưng Sơ Hiểu Hiểu vẫn rất săn sóc trả lời: “Không biết, cứ thuận theo tự nhiên đi.”

Trong lòng Chung Ý thoáng “lộp bộp”, tận tình khuyên bảo: “Vậy nếu có một ngày cô cùng....Tôi nói là nếu, cô cùng đội phó Giang quen nhau, cô nghĩ thế nào về tình yêu bí mật?”

Sơ Hiểu Hiểu ngẩn ra, nước trái cây tươi ngon vừa mới vào miệng lặng lẽ tản ra trong vị giác, hương vị ngọt ngào cùng chua chát như có như không trộn lẫn với nhau, lặp đi lặp lại ở trong miệng.

Kiềm chế cảm xúc phức tạp trong lòng, Sơ Hiểu Hiểu mờ mịt hỏi: “Tôi đáng xấu hổ như vậy sao?”

Chung Ý: “...”

Chung Ý trăm mối cảm xúc ngổn ngang, trong lòng ngẫm nghĩ một phen xem đội phó Giang rốt cuộc có điểm gì tốt, có thể làm cho cô gái này trong nháy mắt đã rơi vào lưới tình.

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, anh Giang vừa đẹp trai nhiều tiền gia cảnh lại hoàn hảo, dường như ngoại trừ không biết săn sóc người khác hay không hiểu phong tình ra, cũng không có tật xấu gì đặc biệt lớn.

Nhưng đây chẳng lẽ không phải là một vết thương trí mạng?

Bằng không làm sao có chuyện độc thân vạn năm!?

“Không có không có, cô đừng nghĩ nhiều.” Chung Ý trịnh trọng nói, “Là anh ấy không xứng với cô.”

Sơ Hiểu Hiểu lại nhét một múi quýt vào miệng: “Sao có thể?”

Chung Ý: “...”

Sơ Hiểu Hiểu nói: “Tôi cảm thấy đội phó Giang rất tốt.”

Chung Ý: “...”

Chung Ý lao lực quá độ, bại trận hoàn toàn.

Cô ấy sai rồi...

Tô cẩu lương này cô ấy không ăn còn không được sao?!

—-hết chương 18—

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment