Quãng Đời Tươi Đẹp Còn Lại

Chương 43

Kim phút xoay một vòng lại một vòng, ánh sáng u ám tr.ên màn hình máy tính phản chiếu tr.ên mặt hai người, cộng với ánh đèn trắng rực tr.ên đỉnh đầu chiếu xuống, làm tăng thêm vài phần cảm giác yên tĩnh và kỳ lạ.

Trong video giám sát, hai chiếc xe đồng thời từ trong bóng đêm ầm ầm rơi xuống, giống như động tác tr.ên màn ảnh rộng, đầu xe hướng xuống rơi thẳng vào trong vành đai xanh hóa sum xuê dưới cầu vượt, trong khoảnh khắc mặt đất là một mảnh hỗn độn.

Thanh tiến trình chậm rãi đẩy lên, Giang Diễn tựa lưng vào ghế híp mắt, ngón trỏ như lơ đãng gõ nhẹ lên mặt bàn đột nhiên dừng lại, nghiêng người tới gần: “Dừng đã.”

Trần Mặc bên cạnh nghe vậy nhanh chóng click chuột.

Giang Diễn khoát tay: “Lùi lại năm giây.”

Hình ảnh gần như bất động, Giang Diễn chăm chú ghé sát vào màn hình, tùy ý chỉ một cái: “Cậu nhìn ở đây đi.”

Trần Mặc ngẩn người, theo đầu ngón tay Giang Diễn nhìn lại, nhất thời mở to hai mắt.

Tr.ên cột biển báo bằng kim loại loáng thoáng phản chiếu một bóng dáng mơ hồ nằm phủ phục trong bụi cây!

Đã sớm có người trốn ở chỗ này!

Đầu Trần Mặc “vù” một cái, đang chuẩn bị lên tiếng...

Có người gõ cửa, đi vào.

Người tới là một cô gái bên khu nội cần, dịu dàng nhìn hai người đang đồng thời nhìn qua đây, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở chỗ Giang Diễn.

Đối phương nói: “Đội trưởng Giang, vừa rồi cục trưởng Dương nói muốn lấy một tài liệu văn kiện rất quan trọng, gọi điện thoại cho anh lại không có ai nhận máy, tôi nhớ hôm qua anh có nhắc qua đồ vật đặt tr.ên bàn làm việc, nếu cục trưởng Dương muốn trực tiếp đến lấy cũng được, cho nên tôi đã đưa chìa khóa dự phòng cho Tiểu Trương.”

Giang Diễn gật đầu, nhớ ra đúng là có chuyện này: “Biết rồi, điện thoại của tôi chắc để tr.ên xe rồi.”

Anh s0 soạng túi áo, sau đó lại dời lực chú ý vào camera giám sát, tập trung nhìn vài giây, bỗng nhiên quay đầu lại.

“Chờ chút, cô nói gì?” Giang Diễn hỏi.

Cô gái sửng sốt, trong lòng thoáng “lộp bộp”, sợ tới mức sắc mặt nhất thời cứng đờ, e sợ mình làm sai chuyện: “Tôi tôi tôi..... Vừa rồi nghe nói anh ở đây, nên qua đây nói với anh một câu.”

“Lần sau đừng đưa chìa khóa lung tung cho người khác, làm mất đồ cô có chịu trách nhiệm không?”

Dứt lời Giang Diễn lập tức đứng lên, ý bảo cô gái đó cùng Trần Mặc tiếp tục theo dõi video, xong rồi mới vỗ vỗ nếp nhăn tr.ên vạt áo, sải bước nghênh ngang rời đi.

-

Văn phòng chi đội phó Giang.

“Người nhà?” Người đối diện bối rối, Sơ Hiểu Hiểu là người nhà của đội phó Giang?

Lúc trước trong cục vẫn đồn đãi một người nhan khống như đội phó Giang cuối cùng đã chịu hạ mình tán gái, cô ấy còn không tin, dù sao cô ấy cũng nghĩ không ra, ngày thường người phụ trách đội điều tra hình sự này chẳng chút nương tay với cảnh sát nữ trong cục, coi phụ nữ như đàn ông, coi đàn ông như động vật —— vậy mà lại có ngày đi tán gái?

So với chuyện này, cô ấy thà tin rằng đội phó Giang tiêu sái hơn người kỳ thật đã âm thầm bước ra khỏi cửa tủ, chỉ còn thiếu bước công khai vụng trộm nuôi một con cún nhỏ ngoan ngoãn phục tùng mình.

Lực tác động của suy nghĩ này thật sự là quá lớn, đối diện khó khăn lắm mới tỉnh táo lại, cuối cùng cũng bắt được trọng điểm.

“Cô là Sơ Hiểu Hiểu? Là Sơ Hiểu Hiểu đóng trong ‘Ánh Rạng Đông’?”

Sơ Hiểu Hiểu nhất thời cũng không rõ trọng điểm của người đối diện có bị sai lệch hay không, phản xạ có điều kiện là sẽ phủ nhận, nhưng lời tới bên miệng lại lập tức nuốt xuống, để lộ ra hàm răng đều đặn trắng như tuyết khéo léo cười cười, một nụ cười vô cùng tiêu chuẩn: “Đúng vậy, tôi là Sơ Hiểu Hiểu.”

“A a a a a!” Đối phương kích động nói, “Người thật! Là người thật!”

Thái dương Sơ Hiểu khẽ giật giật, tiếp tục duy trì nụ cười thân thiện động lòng người.

Đối diện lại nói: “Tôi có thể chụp ảnh với cô không? Bạn cùng phòng của tôi là phó hội trưởng phân hội thành phố Ninh của Hiệp hội người hâm mộ điện ảnh toàn quốc của cô đấy!”

Sơ Hiểu Hiểu: “...” Thật hay giả vậy?

“Thật là trùng hợp, ha ha ha ha.” Sơ Hiểu Hiểu gượng cười vài tiếng, do dự nói, “Nhưng bây giờ...”

Đối diện như vừa tỉnh mộng, chưa kể bây giờ là thời gian làm việc, còn đang ở trong phòng làm việc của đội phó Giang nữa.

Người đối diện tò mò nói: “Nữ thần, cô là người nhà của đội phó Giang thật sao? Người nhà theo phương diện nào?”

Sơ Hiểu Hiểu: “Tôi...”

Lạch cạch!

Cửa lớn đột nhiên bị người từ bên ngoài đẩy ra, Giang Diễn quan sát người nào đó từ tr.ên xuống dưới vài lần: “Lấy được tài liệu chưa?”

Tất cả cảm xúc kích động tr.ên mặt đối phương theo giọng nói trầm ấm từ phía sau truyền tới đông cứng lại, còn chưa kịp thay đổi biểu cảm, lại nghe Giang Diễn nói: “Sao làm việc lề mề vậy?”

Đối phương liếc nhìn Sơ Hiểu Hiểu cầu cứu.

Sơ Hiểu Hiểu lẳng lặng dời mắt, làm như không nhìn thấy. Cô cũng lực bất tòng tâm, dù sao cũng không thể ‘nông nô trở mình ca hát’ trước mặt Giang Diễn được.

Đi về phía trước vài bước, thấy đối phương và Sơ Hiểu Hiểu liếc nhau, Giang Diễn trách mắng: “Còn đứng ngây ra đó làm gì?”

Đối phương run rẩy bỏ chạy còn nhanh hơn thỏ, Sơ Hiểu Hiểu hắng giọng, muốn cười lại nén nhịn nhìn Giang Diễn.

Cô trêu chọc: “Anh Diễn thật hung dữ.”

Giang Diễn: “...”

Người ngoài cửa quay lại, thoáng cái bị hai chữ “Anh Diễn” làm bủn rủn tay chân, lui cũng không được mà vào cũng không xong.

Nữ thần đúng là rất thủ đoạn!

Thảo nào có thể bắt giữ được trái tim của đội phó Giang!

Nghe thấy động tĩnh, Giang Diễn quay đầu lại, vừa vặn nhìn thẳng vào người ngoài cửa.

Đối phương giật mình: “Đội phó Giang! Tôi tôi tôi, tôi quên lấy tài liệu!”

Người nọ đến như một cơn gió mà đi cũng như một cơn gió, e sợ ở lâu thêm một giây Giang Diễn sẽ bùng nổ, Sơ Hiểu Hiểu quả thực sắp cười ch.ết, tiếp tục nói: “Tiêu rồi, cái danh ‘không một phiến lá dính thân’ của anh sắp không còn nữa rồi.”

Giang Diễn hiển nhiên không nghĩ nhiều như vậy, nhẹ nhàng liếc Sơ Hiểu Hiểu một cái.

Sơ Hiểu Hiểu ngồi ở trước bàn làm việc chống đầu nhìn anh: “Anh đây có tính là kim ốc tàng kiều không?”

Cho dù thần kinh Giang Diễn có căng thẳng đến đâu, bị Sơ Hiểu Hiểu xen vào như vậy anh cũng không khỏi mỉm cười, mở miệng nói: “Tàng kiều? 

Em?”

Sơ Hiểu Hiểu: “...”

Sơ Hiểu Hiểu bất mãn nói: “Anh ghét bỏ như vậy là sao? Em không đủ đẹp à?”

Giang Diễn buồn cười lắc đầu, chuyển đề tài: “Vừa rồi có chút việc gấp, bây giờ anh đưa em về nghỉ ngơi nhé?”

“Có chuyện gì vậy?” Lúc này Sơ Hiểu Hiểu mới nhớ ra, hỏi, “Đã tìm thấy hung thủ sát hại tài xế gây tai nạn lúc trước chưa?”

Giang Diễn từ chối cho ý kiến, đột nhiên chuông điện thoại di động vang lên, Sơ Hiểu Hiểu nhìn dãy số xa lạ tr.ên màn hình điện thoại, khó hiểu nhận máy.

Đối phương lập tức nói: “Chào cô Sơ, tôi là phóng viên mảng giải trí của trang web XX, có tiện hỏi cô mấy vấn đề không?”

Sơ Hiểu Hiểu nhíu mày, mấy chữ “không tiện” đã đến bên miệng.

Đối phương hỏi: “Xin hỏi người xảy ra tai nạn tối qua với cô có phải là lãnh đạo của cảnh sát thành phố Ninh không? Hai người đang hẹn hò sao?”

Hô hấp Sơ Hiểu thoáng chốc đình trệ, đầu óc trống rỗng một giây.

Tấm ảnh tối hôm qua, rõ ràng không chụp được mặt Giang Diễn...

Sao lại có người biết chứ?

Là ai đã tiết lộ?

Đầu óc Sơ Hiểu Hiểu nhanh chóng xoay chuyển, điện thoại bàn của Giang Diễn bên kia lại vang lên.

“Mẹ nó! Sao điện thoại di động của anh không gọi được vậy?!” Trâu Hạo ở bên kia hô to, “Anh lên hot search rồi đấy, tiêu đề trang nhất!”

Giang Diễn ung dung liếc nhìn Sơ Hiểu Hiểu, làm như đã sớm đoán trước được, mặt không đổi sắc hỏi: “Chuyện gì?”

“Có một tài khoản tố cáo anh lấy quyền trục lợi trong vụ án Liêu Tĩnh, bao che hung thủ thật sự, tôi đã cho người ta đi tra địa chỉ IP rồi.” Trâu Hạo nói, “Người nọ xúi giục cư dân mạng cùng chia sẻ, hơn nữa tối hôm qua còn có người cố ý xóa hot search, hiện tại càng lan truyền càng phóng đại, chỉ kém...”

Giang Diễn hờ hững chế nhạo: “Có năng lực như vậy thì cứ để Ban kiểm soát tới xử tôi đi.”

“Anh nhìn anh đi, lúc này rồi mà còn có tâm trạng đùa giỡn nữa.” Trâu Hạo ha hả nói, “Cái khác chưa nói, anh chờ sếp tìm anh nói chuyện trước đi, nghe nói cục trưởng Dương vừa từ Văn phòng đi ra, chưa đến một giây sau lại bị gọi về.”

—hết chương 43–

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment