Quang Minh Giáo Đình Tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 102

‘’Con mèo này chạy nhanh thật.’’ Băng Tu cười khổ.

Từ khi Đa Bảo Tặc Miêu xuất hiện cho đến khi nó chạy mất, chỉ có bảy giây, bởi vì biết được khả năng chạy trốn của nó cực kỳ mạnh, cho nên mọi người muốn đánh nhanh thắng nhanh, đến cuối cùng thì kế hoạch vẫn thất bại.

Lâm Phong rất ngạc nhiên về Đa Bảo Tặc Miêu, không ngờ nó có thể đào thoát khỏi tay của mọi người.

“Đây là lĩnh vực liên quan đến phạm trù không gian, bây giờ chúng ta còn chưa có tư cách chạm đến nó.” Nguyệt Thần nhàn nhạt nói như không có chuyện gì xảy ra.

‘’Không gian? Ý ngươi là con mèo kia có thể xuyên qua không gian?” Không Tinh giật mình hỏi.

“Đúng vậy, mặc dù ta không biết nó làm cách nào, nhưng nó đã xuyên qua được không gian, và tránh đi tất cả đòn tấn công của chúng ta.’’ Nguyệt Thần gật đầu.

‘’Hèn chi nó có thể trộm lấy tài sản của chúng ta mà không ai phát hiện ra cả.’’ Băng Tu nghĩ đến lời nói sau cùng của con mèo, hắn có chút lo sợ.

“Nếu nó trở lại trộm lấy đồ của chúng ta lần nữa thì sao?’’

Đây là một vấn đề quan trọng cần phải chú ý.

Giờ khắc này, mọi người mới hiểu được sự khủng bố của Đa Bảo Tặc Miêu, chẳng lẽ bọn họ lại vô tình làm cho Giáo Đình có thêm một kẻ địch ẩn sâu trong bóng tối như vậy?

‘’Đừng lo lắng, Đa Bảo Tặc Miêu đã bị thương, trong một thời gian ngắn, nó sẽ không làm phiền chúng ta được.’’ Nguyệt Thần lắc đầu.

Nguyệt Thần tin chắc rằng, chiếc đuôi của Đa Bảo Tặc Miêu sẽ bị thương nghiêm trọng khi va chạm trực tiếp với đôi chân của mình.

‘’Thứ này là gì vậy? Thật là thần kỳ, không ngờ nó có thể lừa gạt được tên mèo kia!’’ Nguyệt Yến đang bay vòng vòng trên một cái tinh thể hình thoi màu đỏ.

“Đây là Huyễn Hình Pháp Thạch, một viên đá có thể hiển hỏa ra một huyễn cảnh, đánh lạc hướng mọi người.’’ Nguyệt Linh đi tới cầm lên Huyễn Hình Pháp Thạch, đây là một dụng cụ do cô tìm được trong cửa hàng, giá cả của nó tùy theo cảnh giới của người sử dụng.

Răng Rắc!

Có tiếng nứt vỡ vang lên, đó là viên Huyễn Hình Pháp Thạch kia đã bị vỡ vụn thành từng mảnh rồi rơi xuống đất.

‘’Có vẻ như là nó rất dễ vỡ nhỉ?’’ Nguyệt Yên cười khanh khách nói.

Nguyệt Linh nước mắt như mưa, cuối xuống nhặt từng mảnh vụn rồi cố chấp vá nó lại với nhau.

“Không, pháp thạch của ta, ngươi không được chết!!’’

Muốn lừa gạt được Đa Bảo Tặc Miêu không dễ dàng gì, đầu tiên là tái tạo hoàn cảnh cho giống với một tràng chiến đấu thật sự, mọi người cùng nhau sử dụng linh lực để đánh vào mặt đất.

Nguyệt Linh mua một viên Huyễn Hình Pháp Thạch có thể lừa gạt Kết Đan sơ kỳ, cảnh giới của Đa Bảo Tặc Miêu chỉ là Trúc Cơ đỉnh phong mà thôi, nhưng để chắc chắn, đành phải chấp nhận bỏ ra một số lớn điểm cống hiến.

Sau đó là công đoạn hồi phục linh lực đã mất bằng Sinh Mệnh Chi Thủy, vì vậy, số lượng điểm cống hiến bỏ ra là rất nhiều.

‘’Đống này là của chúng ta rồi, phải không?’’ Băng Tu liếc nhìn đống bảo vật đang nằm ở trên đất, hắn nuốt một ngụm nước bọt rồi nói.

Sự chú ý hoàn toàn bị đống bảo vật thu hút lấy.

Mấy trăm kiện pháp bảo Trúc Cơ kỳ, và gần bốn mươi kiện pháp bảo Kết Đan kỳ. Đây là một món tài phú cực kỳ khổng lồ đối với bọn họ hiện giờ.

‘’A, Không Tinh chết tiệt, tại sao ngươi lại đánh mạnh tay như vậy? Ngươi xem ngươi đã làm gì kìa!!’’ Băng Tu đột ngột hét lên một cách đau đớn khi nhìn thấy những mảnh vỡ của pháp bảo trên mặt đất.

Những đạo pháp thuật bọn họ đánh ra đã bị chặn lại bởi bức tường bằng tiền này, hậu quả là những món tiền đã bị xé nát.

‘’Không phải ngươi cũng ra sức lắm sao?’’ Không Tinh phản bác.

‘’Đó là vì ta ghét con mèo kia.’’ Băng Tu tức giận nói.

“Điều đó không thể che lấp sự thật rằng ngươi đã đánh nát bảo vật được.’’ Hư Minh lắc đầu thở dài.

‘’Thế còn ngươi đã làm gì? Để ta nhìn xem, đây là khí tức yếu đuối của ngươi, chắc chắn rằng món pháp bảo này đã bị ngươi phá hủy.’’ Băng Tu chỉ chỉ một cái áo giáp đã bị chia năm xẻ bảy rồi nói.

“Linh Thạch của ta, chết tiệt, là ngươi làm phải không?’’ Nguyệt Bảo đã chạy đến đống linh thạch không biết từ bao giờ, nó kiểm tra từng viên và cảm nhận được những viên linh thạch bị đánh nát là do ai làm.

Có vẻ như đống linh thạch vô tội ở trên mặt đất đã bị ảnh hưởng bởi trận chiến này.

‘’Không liên quan đến ta, ta sẽ không bao giờ làm những chuyện ngu xuẩn đó.’’ Băng Tu lớn tiếng nói.

“Ngươi chắc chắn không? Tại sao ta lại ngửi thấy mùi dơ bẩn của ngươi ở trên linh thạch của ta vậy?’’ Nguyệt Bảo khinh bỉ liếc hắn.

‘’Ngươi nói ai dơ bẩn, con chuột chết tiệt.’’ Băng Tu nghe được Nguyệt Bảo nói, hắn liền lập tức muốn qua đại chiến với Nguyệt Bảo ba trăm hiệp.

Bỏ qua đám ngươi đang tự làm đau mình bằng cách nhìn đống pháp bảo bị hủy hoại.

Lâm Phong ngồi xuống khôi phục linh lực của mình, việc này là một thói quen được rèn luyện khi hắn tham gia chiến đấu với Tà Đồ, lúc nào hắn cũng phải ở trạng thái tốt nhất để ứng phó các tình huống.

‘’Nguyệt Thần ca ca, hãy theo muội trở về Giáo Đình đi, ở trong Minh Hàng sâm lâm rất nguy hiểm.’’ Nguyệt Linh kéo tay Nguyệt Thần rồi khuyên bảo.

‘’Theo như lời của muội nói thì Giáo Đình khá tốt, có thể là một nơi an toàn hơn Minh Hàng sâm lâm, nhưng đó cũng là vùng đất của nhân loại, một yêu thú như chúng ta thì không nên xuất hiện ở đó.’’ Nguyệt Thần lắc đầu không cho là đúng.

Đã từ rất lâu rồi, không biết niên đại của nó là bao nhiêu, loài người và các loài yêu thú có một mối thù không đội trời chung, mặc dù có một số ngoài ý muốn, nhưng trong tiềm thức của tất cả các loài, là không thể sống chung cùng nhân loại.

‘’Không phải vậy đâu, bây giờ Giáo Đình có nhiều yêu thú đến định cư lắm, nhân loại không có làm ra việc gì như sát hại yêu thú cả.’’ Nguyệt Linh lắc đầu, tiếp tục khuyên.

Đã có một nơi tốt như vậy, không còn phải chịu cảnh màn trời chiếu đất trong Minh Hàng sâm lâm, Nguyệt Linh rất ưa thích nơi đó.

Quan trọng nhất, Nguyệt Linh biết rằng Nguyệt Thần có một điểm yếu có thể gây hại đến tính mạng của Nguyệt Thần, mỗi khi nó xảy ra, đều làm cho bọn họ lo lắng đề phòng.

‘’Nếu muội đã nói như vậy, thì chúng ta sẽ đi đến nơi đó thử một lần, dù sao việc tìm được một nơi ổn định là chuyện mà ta luôn mong muốn.’’ Nguyệt Thần bị Nguyệt Linh khuyên từ nãy đến giờ, hắn đành phải gật đầu trong miễn cưỡng.

Tiếng động bên kia càng ngày càng lớn.

“Chúng ta chỉ cần linh thạch, còn bảo vật thì các ngươi cứ lấy mà dùng.’’ Đây là lời nói cam đoan của Nguyệt Bảo.

“Ngươi đang nói giỡn hay sao? Con Chuột chết tiệt, chúng ta muốn bảo vật, cũng muốn linh thạch luôn.’’ Băng Tu hùng hổ nói.

‘’Không được, chuyện gì ta cũng có thể đồng ý, chứ liên quan đến linh thạch là không được.’’ Nguyệt Bảo hét lên.

‘’Các ngươi đang nói chuyện gì vậy.’’ Nguyệt Yến vỗ cánh bay tới, hiếu kỳ hỏi.

‘’Là vấn đề chia bảo vật.’’ Không Tinh trả lời.

‘’Đúng vậy, đây là một chuyện rất rất rất là quan trọng.’’ Nguyệt Bảo nghiêm túc gật đầu.

‘’Thôi nào, mọi người đừng mất đi hòa khí bởi vấn đề này.’’ Nguyệt Yến hồn nhiên nói.

‘’Theo ta thấy, nên chia như vậy nè, tất cả linh thạch thuộc về chúng ta, còn pháp bảo đều là của các ngươi.’’

Bằng giọng nói dễ nghe và hồn nhiên đến lạ kỳ, Nguyệt Yến đã bênh vực Nguyệt Bảo bằng thủ đoạn cao siêu này.

‘’Đúng thế.’’ Nguyệt Bảo ôm hai tay lại rồi gật đầu.

‘’Đúng cái đầu của ngươi.’’ Băng Tu phản ứng kịp, hắn tức giận nói, hai tên này là một bọn a, đương nhiên phải bênh vực nhau rồi.

‘’Không được a? Vậy thì hãy nhờ Nguyệt Linh muội làm người phân chia vậy, ta nghe nói Nguyệt Linh có chức vụ cao hơn các ngươi phải không?’’ Vẫn là giọng nói dễ nghe và hồn nhiên của Nguyệt Yến.

Lời nói này làm cho bọn người Không Tinh cứng họng, không thể nào có lý do gì để phản bác được nữa, Nguyệt Linh là người thân của Nguyệt Bảo và Nguyệt Yến, là người có chức vụ cao hơn bọn họ, và cũng là người đã cứu mạng bọn họ.

‘’Thôi được rồi, cứ thế mà phân vậy.’’ Không Tinh cười khổ gật đầu.

‘’Đáng lẽ các ngươi nên chấp nhận ngay từ đầu thì hơn.’’ Nguyệt Bảo cười to.

‘’Con chuột chết tiệt.’’ Băng Tu nói nhỏ.

‘’Cái thằng dơ bẩn.’’ Nguyệt Bảo ở xa nhưng vẫn nghe được, nó khinh bỉ liếc Băng Tu một cái.

---

Nguyệt Bảo sẽ có một thần thông cực kỳ khủng bố nhá.
Bình Luận (0)
Comment