Quang Minh Giáo Đình Tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 129

Bên trong quảng trường kim loại, những người sống sót thở phào nhẹ nhỏm trút bỏ gánh nặng là bầy Bọ Ngựa, bởi vì bọn chúng đã không còn bao vây nơi đây mà tập trung tấn công ba người thủ lĩnh của bọn họ.

“Chúng ta không thể để mọi chuyện diễn ra như thế này được, những người thủ lĩnh đang chiến đấu bằng cả tính mạng của họ ở ngoài đó, mọi người hãy cùng chiến đấu với họ.” Một người thanh niên nói một cách nhiệt huyết, mặc dù hắn không còn lại bao nhiêu thể lực, ngay cả vũ khí của hắn cũng đã bị méo mó không ra hình thù gì.

“Đúng vậy, mọi người hãy cùng nhau chiến đấu với các vị thủ lĩnh!” Lập tức, có tiếng nói ủng hộ người thanh niên vang ra dồn dập, nhiều người đứng lên hô to.

Trong quảng trường, ở đâu cũng có thể thấy được người mất đi một cánh tay hay mất đi những ngón tay vì chiến đấu, vết thương được băng lại một cách thô sơ, cho dù như vậy, bọn họ cũng đã nhanh chóng đứng lên ủng hộ.

Tiếng nói càng ngày càng nhiều, tạo thành một cơn lốc thức tỉnh những người còn đang chần chờ. Bọn họ cũng bị cảm hóa bởi nhiệt huyết này, cho dù bọn họ biết rằng, bước ra ngoài kia, không có những bức tường kim loại rắn chắc bảo vệ, chắc chắn, nhiều người sẽ chết rất khó coi.

Những qua nửa năm sinh tồn, điểm tụ tập Nikasa này đã chịu không biết bao nhiêu sóng giò, từ những con sinh vật biến dị tập kích cho đến cả đàn Venger khát máu tấn công, trong những lần đó, hỗn loạn không thể tả, nhưng mọi người đều có thể nhìn thấy được, ba vị thủ lĩnh, giống như ba chiến thần ở giữa chiến đường, ba cột chống trời đứng trước phong ba bão táp, không biết từ bao giờ, hình ảnh ba người kia đã in sâu vào tâm linh của họ.

Bây giờ, trụ cột tâm linh đang lung lay, một luồng ý chí bộc phát từ sâu trong tâm hồn của họ làm họ muốn sóng vai chiến đấu cùng ba vị thủ lĩnh.

Khác với những căn cứ quân sự có nhiều vũ khí nóng hiện đại bảo vệ và lớp phòng thủ vững chắc, cùng với hàng ngàn quân nhân được huấn luyện kỹ càng, bọn họ chỉ là những người dân bình thường, ngay từ khi Venger xuất hiện, bọn họ đã trực tiếp đối mặt với bọn chúng bằng những cái ghế nhựa, hay kim loại, từ ống tuýp cho đến những cây dao ở trong nhà.

Khác hẳn với những quân nhân dùng vũ khí nóng để tiêu diệt Venger, vì thế, tinh thần của những người dân này đã được rèn luyện đến vững chắc, đó cũng là lí do vì sao, bọn họ có chung một lòng lúc này, bọn họ chọn cho mình một cái chết có ý nghĩa nhất, đây cũng chính là ý nghĩa của cuộc đời họ.

“Hãy ở yên đó, thủ lĩnh của các người sẽ không có chuyện gì đâu, và mở mắt cho thật to để nhìn, nhân danh Quang Minh Chi Thần, ta sẽ tiêu diệt toàn bộ bầy Bọ Ngựa bằng tất cả sức mạnh!”

Một giọng nói đột nhiên vang lên trong lòng họ, không có một báo hiệu, không có một phương hướng cụ thể nào, đó đánh sâu vào lòng của họ một cách dễ dàng, ý chí nhiệt huyết đã được lời nói này làm giảm đi giúp cho bọn họ bình tĩnh lại.

“Là ai đang nói vậy?”

“Chúng ta nên làm thế nào bây giờ?”

“Quang Minh Chi Thần là cái gì?”

“Thủ lĩnh của chúng ta sẽ không có chuyện gì thật hay sao?”

Bọn họ tìm kiếm người phát ra âm thanh đó, nhưng không thể nào tìm thấy được, trong lúc nhất thời, những câu hỏi vang ra khắp nơi.

“Mọi người hãy bình tĩnh!”

Bỗng nhiên một giọng nói non nớt như làm cho họ tắm trong gió xuân vang ra, bỗng chốc, đám người im lặng đến một cây kim rơi xuống còn nghe thấy.

Nhìn lại theo phương hướng, mọi người nhìn thấy một bé gái đang mặc một chiếc váy trắng tinh và sạch sẽ, khuôn mặt non nớt và lanh lợi, đôi mắt như hai viên ngọc, bên cạnh cô bé còn đứng khoảng gần chục người tiến hóa đang bảo vệ cho cô, rõ ràng cô là một người quan trọng nào đó.

“Là cô bé đó?” Một người thiếu phụ nhìn thấy cô gái này, hàng mi nhăn lại nói.

“Nhà tiên tri Celena, một người quan trọng của Đội Thợ Săn Rinka, nghe nói cô ta đã cứu tính mạng của cứ điểm này nhiều lần bằng khả năng đó.” Một tên thanh niên có đầu tóc nhuộm nhiều màu, nhưng nhìn hắn khá chững chạc, hắn nhìn Celena và nhẹ giọng nói.

“Đừng lo lắng, chúng ta, kể cả những vị thủ lĩnh đang ở ngoài kia, sẽ không có chuyện gì đâu, bởi vì—“ Cô bé nhìn ra ngoài cửa sổ, phương hướng mà trận chiến đang diễn ra ác liệt, cô bé cười tươi nói:

“Tôi đã thấy được, ngọn Minh Đăng đang rực cháy giữa bóng đêm u ám đang đến đây.”

“Và, nó sẽ thắp sáng bầu trời bằng một ngọn lửa báo hiệu thời khắc đã bắt đầu!”



Lúc trước, ngày còn ở Không Vũ quốc, Không Thiên Hà là một vương tử được người người kính trọng và không một ai dám khinh thường hắn.

Từ nhỏ, hắn đã sống trong nhung lụa và quyền thế to lớn, ngoại trừ phụ vương và mẹ của hắn, gần như, trong hoàng cung to lớn kia, hắn chính là người có quyền nhất.

Được ca tụng như một thiên tài về tu luyện, được ca ngơi bởi những người xung quanh, Không Thiên Hà đã trưởng thành như thế.

Hắn không nhận ra rằng, tất cả chỉ là một chiếc lồng đang giam cầm hắn, hắn không thể nhìn thấy bầu trời cao xa ngoài kia bằng đôi mắt chân thực, chìm đắm trong chiếc lồng nhiều năm.

Cho đến khi, Không Bá Hưng chết trước mặt hắn, nổi đau xé nứt ruột gan phá hủy tâm linh của Không Thiên Hà.

Và hắn đã nhìn thấy được cái lồng đang giam cầm hắn, một nguồn ánh sáng đã soi sáng hắn trong chiếc lồng tâm tối.



Không Thiên Hà chậm rãi đi đến trước mặt bầy Bọ Ngựa, bọn chúng đang tập trung bao vây lấy hai người ở bên trong.

Không Thiên Hà nhìn bầy Bọ Ngựa bằng đôi mắt lạnh băng, thanh kiếm trên tay hắn khẽ rung động.

Một luồng sóng âm từ đó lan ra xung quanh, mọi người, bất kỳ sinh vật nào có ý thức đều nhìn thấy một cảnh tượng mơ hồ, đó là một chú chim màu vàng cao quí đang xông phá chiếc lồng giam nó và hướng về ánh nắng của Mặt Trời.

Cảnh tượng đó đến nhanh và đi cũng nhanh, lúc Dieter định thần nhìn lại, hắn thấy một màn làm hắn kinh ngạc đến há to miệng rộng không khép lại được.

Tựa hồ Dieter nghe được một tiếng chim hót mạnh mẽ.

Bầy Bọ Ngựa đang bao phủ xung quanh, bỗng chốc đứng im lại, làn gió thơm từ xa thổi đến một cách nhẹ nhàng làm cho ngọn lửa lung lay, thân thể của những con Bọ Ngựa bắt đầu rạn nứt và chia nắm xẻ bảy, những vết thương cắt rất ngọt bởi một thanh kiếm sắc bén, giống như chiếc lồng kia, đã bị cắt ra bởi con chim màu vàng cao quí.

“Ta đã cảm nhận được cảm xúc của ngươi lúc này.”

Thấp thoáng sau ánh lửa, có một bóng người đi đến, với giọng nói nhỏ nhẹ, hắn ta từ từ bước đến trước mặt của Dieter và Richard trong đôi mắt kinh ngạc của họ.

”Cảm xúc của ngươi, có một chút gì đó khá giống với ta lúc trước.”

“Và ta cho ngươi một lời khuyên là, đừng để nó nuốt chửng ngươi, mà ngươi hãy biến nó thành động lực để bước về phía trước.”

Không Thiên Hà nhìn Dieter và Richard một chút rồi bước về phía bầy Bọ Ngựa đang nhào tới đây ở xa, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Không Thiên Hà đã sử dụng thần thông của hắn tiêu diệt một tốp Bọ Ngựa để giải vây cho Dieter và Richard.

“Còn bây giờ, hai ngươi hãy lùi về sau thật xa, ta sẽ xử lí bọn chúng.”

Dieter và Richard nhìn theo bóng lưng kia, bọn họ cảm nhận được một sự nguy hiểm mãnh liệt và dồi dào từ người thanh niên cổ quái đó, những lời nói của người thanh niên làm họ khó hiểu.

Nhưng rất nhanh, Dieter nhấc Richard lên bằng một tay và rời khỏi nơi này nhanh chóng.

“Mặc dù ta không biết ngươi là ai, nhưng hãy cẩn thận.” Dieter nhìn về bóng lưng và hô to một câu, sức mạnh của người thanh niên kia rất lớn, bọn họ dự đoán đây là một người tiến hóa có năng lực đã ra tay giúp đỡ trong lúc nguy cấp.
Bình Luận (0)
Comment