Quang Minh Giáo Đình Tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 132

‘’Chuyện gì đang xảy ra vậy?’’ Dieter và Richard nhìn thấy bầu trời ở đằng xa kia đột nhiên có một vụ nổ xuất hiện, không những vậy, vụ nổ kia cắn nuốt gần như cả bầy Bọ Ngựa.

Hơn thế nữa, trên bầu trời còn xuất hiện hai người đang lơ lững giữa không trung, một người có một đôi cánh hoàng kim to lớn, cả hai đã làm cho ngọn lửa kia đuổi theo đốt trụi bầy Bọ Ngựa đang hỗn loạn.

‘’Cái này…!’’ Dieter nuốt một ngụm nước bọt rồi nói, cảnh tượng này vượt quá khả năng tưởng tượng của hắn.

‘’Những người đó chắc là đồng đội của người thiếu niên kỳ lạ kia.’’ Richard thở phào một hơi nhẹ nhỏm, dù thế nào đi chăng nữa, tình cảnh nguy kịch đã được giải trừ bởi bọn họ.

Dieter gật đầu, âm thanh có chút đề phòng nói: ‘’Không biết bọn họ xuất hiện ở đây là có mục đích gì?’’



‘’Trời a, đó chính là thiên thần giáng lâm hay sao?’’

‘’Cảnh tượng này, chỉ có thể là sức mạnh của thần!’’

‘’Vị thần kia đã nghe được lời cầu nguyện của chúng ta phải không?’’

Quảng trường im lặng một lúc sau khi vụ nổ phát ra, nhưng ngay sau đó, một tràng tiếng nói vang lên liên tục không ngừng nghỉ, trên khuôn mặt mê mang của bọn họ đã chứng tỏ trong lòng họ đang cầu mong điều gì xuất hiện.

Giữa địa ngục trần gian, cái con người hướng tới là cuộc sống yên bình lúc trước, cho dù lúc đó, bọn họ phải đi làm mệt nhọc để kiếm cái sinh nhai, hay phải đau đầu vì những vấn đề khác, nhưng trên tất cả, cuộc sống kia vẫn tốt hơn hiện tại rất nhiều.

Bây giờ, trong lòng họ chỉ có một điều ước, đó là có một người xuất hiện, cứu rỗi lấy thực tại tàn khốc này, dẫn đường cho họ đi đến một tương lai tươi sáng hơn.

‘’Ngọn Minh Đăng rực cháy giữa màn đêm lạnh lẽo, cuốn đi hác ám đang bao trùm nơi đây!’’ Celena nhìn về phía xa, cô nói một cách chậm rãi.

‘’Rốt cuộc thì, tại sao không phải là Ánh Sáng chiếu rọi mà lại là Minh Đăng?’’ Một câu hỏi xuất hiện ở trong đầu của Celena, cô không biết được câu trả lời, nhưng mà, cho dù thứ gì xuất hiện đi chăng nữa, nó cũng đã cứu lấy nơi này, cứu lấy mạng sống của những người ở đây, bấy nhiêu đó đã đủ rồi.



Rinka kinh ngạc nhìn cảnh tượng đó, cô thấy được chi tiết hơn bất cứ ai ở đây, rõ ràng quả tên lửa tự nhiên xuất hiện ở trên tay một người, như một phép màu của Thần linh!

Rinka không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô quan sát bọn họ hành động một cách ngưng trọng.

‘’Sức mạnh của những người này không đến từ năng lượng tiến hóa, mà từ một nguồn năng lượng khác?’’ Rinka ngạc nhiên nói.

‘’Sao rồi hả? Đã bị giật mình không nhỏ đi!’’ Linda bỗng nhiên xuất hiện ở cạnh Rinka và hớn hở nói.

Rinka nhẹ nhàng gật đầu, than thở nói: ‘’Thế Giới này ngày càng hỗn loạn.’’

‘’Đừng có mà đắc ý, khoảng mười phút trước, cô cũng không khá hơn Rinka là bao đâu!’’ Lilith không quen nhìn khuôn mặt đắc ý của Linda, cô lạnh nhạt nói.

‘’Haha!’’ Linda gãi đầu cười trừ.

Sinh vật tiến hóa, Venger khát máu, cho đến năng lực tiến hóa, Thế Giới này càng ngày càng hỗn loạn là ý chỉ về những thứ trên, lúc này, cho dù nhìn thấy nhiều phép màu hơn nữa, chắc rằng, Rinka cũng chả ngạc nhiên là bao.

Lúc bàn kế hoạch, Linda và Lilith có ở đó và nghe hết tất cả, khi Thanh Vũ nhắc đến tên lửa TX-011 và lấy ra ngay trước mặt hai người, làm cho hai người giật mình.

Rinka nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc ở đằng trước cô không xa, đó là Không Thiên Hà đang chăm chú quan sát diễn biến ở trên không trung.

Thấy thế, Rinka vội vàng đi đến gần Không Thiên Hà, bước chân của cô dẫm lên mặt đất làm phát ra tiếng động, Không Thiên Hà quay đầu nhìn sang, nhìn thấy Rinka.

‘’Cảm ơn anh vì đã cứu tôi.’’ Rinka nói một cách chân thành.

Không Thiên Hà chỉ gật đầu, lạnh nhạt nói: ‘’Không có gì, đó chỉ là nhiệm vụ của tôi mà thôi!’’

Rinka nghe vậy, cô cười nói: ‘’Tôi tên là Rinka, Shimizu Rinka, còn anh tên là gì?’’

‘’Không Thiên Hà.’’ Không Thiên Hà trả lời xong rồi quay đầu nhìn về phía trước.

Rinka nhìn thấy Không Thiên Hà không muốn tiếp tục nói chuyện, cô đành phải đi đến phía sau hắn, đôi mắt cô nhìn về bầu trời, Linda đã giải thích và nói rõ cho cô về lai lịch của những người kỳ lạ này, mặc dù quá mức hoang đường, nhưng đâu đó trong cô, vẫn hi vọng chuyện này là thật.



Một cơn cháy rừng nhỏ đang thiêu đốt ở trước mặt của Thanh Vũ.

Bày Bọ Ngựa đã tan rã và con đầu đàn bị mất đi sự khống chế của nó đối với bầy đàn, lúc này, ở bên cạnh con đầu đàn chỉ có vài con Bọ Ngựa cận vệ và gần trăm con Bọ Ngựa màu xanh.

Số lượng Bọ Ngựa bị thiêu chết bởi ngọn lửa quá nhiều, bầy đàn đã mười không tồn một, sự tổn thất nặng nề này làm cho con đầu đàn nổi giận.

Nhưng sự sợ hãi đối với cái chết đang lấn át lý trí của nó, lúc này, nó chỉ muốn rời khỏi đây, với nó, đây là một nơi cực kỳ nguy hiểm.

Nhiều lần bị thương, và một lần nhém chết, con đầu đàn đã mất đi ý chí.

‘’Rít! Rít!’’ Nó phát ra âm thanh to lớn nhiều lần để tập hợp những con Bọ Ngựa đã chạy trốn ở xa, và ngay lập tức, nó quay đầu rời đi khỏi nơi này.

Phía sau là ngọn lửa đang rực cháy, bởi vì hướng gió, cho nên, ngọn lửa này sẽ thiêu đốt cho đến khi đến được bờ sông và dập tắt, điều này đã được Thanh Vũ tính toán từ trước.

‘’Giáo Hoàng đại nhân!’’

Nhìn thấy được bầy Bọ Ngựa đã bỏ đi, Thanh Vũ thả lỏng thân thể, nhưng hắn nghe được tiếng nói pha lẫn cảm xúc phức tạp của Mặc Hàn.

Thanh Vũ quay đầu nhìn sang, thấy được khuôn mặt của Mặc Hàn hiện giờ rất khó coi, Thanh Vũ liền biết được có chuyện không hay đã xảy ra.

Thanh Vũ thả ra thần thức của hắn bao trùm mười dặm xung quanh đây, ở đằng xa kia, hắn thấy được có một chấn động nặng nề từ nơi đó phát ra liên tục.

Lâu lâu, lại có cây cối đổ ngã, ở trong vùng trống đó, Thanh Vũ nhìn thấy một con sinh vật biến dị, nó có hình dạng một con chó sói, nhưng bây giờ, cả thân thể nó được bao phủ bởi một lớp vảy cứng rắn, và thân thể của nó to hơn chó sói bình thường gấp bốn lần.

Nhưng như vậy chưa đủ để Mặc Hàn biến sắc, khung cảnh như vậy, cứ liên tục diễn ra trong thần thức của Thanh Vũ, tựa hồ, đây chính là một bầy thú đang di chuyển với tốc độ nhanh.

‘’Chuyện gì đang xảy ra?’’ Hai hàng mi của Thanh Vũ co lại.

‘’Là do tên lửa TX-011, Giáo Hoàng đã kể lại, khi tiêu diệt Venger biến dị có năng lực điện, Giáo Hoàng đã bị tên lửa tấn công phải không?’’ Mặc Hàn cười khổ nói.

‘’Đúng vậy.’’ Thanh Vũ gật đầu, tiếp theo, hắn suy nghĩ một lát rồi nói:

‘’Ý của Mặc lão là, tên lửa TX-011 tấn công ta, tạo nên một cơn cháy rừng ở cấp độ lớn, vì thế, bầy sinh vật biến dị phải chạy trốn khỏi cơn cháy rừng kia, và bọn chúng đang tiến đến đây?’’

‘’Đúng vậy.’’ Mặc Hàn gật đầu khi nghe được lời nói của Thanh Vũ.

‘’Tiếp theo, chúng ta nên làm như thế nào đây?’’ Mặc Hàn nhìn Thanh Vũ rồi hỏi.

‘’Chuyện này rất khó giải quyết! Nhưng mà đây là một cơ hội để thể hiện sức mạnh của Quang Minh Giáo Đình!’’ Thanh Vũ nhìn về phương xa, nơi mà bầy sinh vật biến dị đang chạy đến nơi đây bằng tốc độ cao.

Chỉ trong năm phút nữa thôi, chắc chắn bọn chúng sẽ đến đây, và dẫm nát tất cả những gì ngáng đường của bọn chúng.

Chắc chắn, tụ điểm Nikasa sẽ không thể nào chịu đựng nổi thêm một đợt công kích nào.

Thần thức của Thanh Vũ dời đi sự chú ý, nó bao trùm toàn bộ khu vực của tụ điểm Nikasa, thoáng chốc, sắc mặt của Thanh Vũ rất khó coi, lúc trước, hắn chỉ dùng thần thức thăm dò quảng trường, nơi mà bầy Bọ Ngựa đang bao vây, nhưng bây giờ, hắn đã nhìn thấy toàn bộ khung cảnh ở tụ điểm Nikasa hiện giờ.

Máu tươi, những mảnh vụn của thân thể, ruột, gan, tim, não, tất cả những thứ đó, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy, Thanh Vũ còn thấy được đầu của một người thanh niên đang gào thét, hai mắt trắng dã, chết một cách không cam lòng.

Màu đỏ của máu tạo thành một dòng nước nhỏ chảy trên mặt đất, chúng trộn lẫn với xác của những con Bọ Ngựa và xác của người, một hỗn hợp của chết chóc!

Nhân gian luyện ngục!

Thanh Vũ đã bị đè nén khi ở trên đường di chuyển đến đây, lúc này, sự trùng kích to lớn đang đánh vào đầu hắn, với một người thanh niên của Địa Cầu, nhìn thấy tràn cảnh này trước mắt, làm cho hắn buồn nôn, nhưng trên hết tất cả, một cảm xúc phẫn nộ chiếm lấy Thanh Vũ.
Bình Luận (0)
Comment