Quang Minh Giáo Đình Tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 185

Thân thể con cóc khổng lồ đã nằm im trên mặt đất ở đằng trước Thanh Vũ, dẫu cho con cóc đã tự làm cơ thể nó nhỏ đi nhiều, nhưng mà lúc này, nó thật sự rất lớn, cho dù bị trúng một đòn tấn công từ Thần Quang, nhưng Thanh Vũ vẫn cảm nhận được sự nguy hiểm mà nó phát ra.

Rốt cuộc thì con quái vật đã ở yên một chỗ, theo như Hệ Thống nói, bất cứ thứ gì, chỉ cần ở dưới cảnh giới Tứ Dương sơ kỳ, sẽ bị xóa bỏ nếu bị Thần Quang bắn trúng, con cóc chỉ có cảnh giới Tam Dương hậu kỳ, có lẽ nó đã chết rồi.

Thanh Vũ chẳng thể nào lại sơ xuất thêm một lần nữa, cho dù hắn biết Thần Quang rất mạnh, nhưng mà hắn chưa mất đi sự chú ý đến con cóc, tay hắn cầm chặt Thần Quang, đôi mắt nhìn xuyên qua lăng kính, chỉ cần con cóc dám động đậy một chút, hắn sẽ bắn nó thêm một lần nữa.

Một năm tuổi thọ, Thanh Vũ không thiếu! Cảnh giới Tam Dương sơ kỳ có tuổi thọ lên đến hai trăm năm mươi năm, có nghĩa là Thanh Vũ có thể bắn Thần Quang hơn hai trăm lần.

Thanh Vũ có thể cảm nhận được thân thể của hắn đã mất đi một thứ gì đó khiến Thanh Vũ rất uể oải, tay chân không còn bao nhiêu sức lực.

Ngay tại thời khắc quan trọng này, bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại, Thanh Vũ nhìn qua lăng kính, đáng lẽ ra, với thị lực của một cường giả Tam Dương sơ kỳ, nhìn xuyên màn đêm chỉ là chuyện nhỏ, nhưng Thanh Vũ lại không thể nhìn xuyên qua màn đêm này nữa, cho dù hắn dùng một ít linh lực còn sót lại vào đôi mắt, vẫn không được.

Bị cảnh tượng dị biến này làm cho giật mình, Thanh Vũ ngước nhìn bầu trời và lẩm bẩm: ‘’Có chuyện gì đang xảy ra?’’

Trong tầm mắt của Thanh Vũ, bầu trời màu trong xanh, tươi mát và thoáng đãng lại bị một màn đêm bao phủ, Mặt Trời mất đi ánh sáng, tinh thần bị che đậy, một cảm giác tăm tối cùng với khủng hoảng đè nặng vào sâu trong lòng của Thanh Vũ.

‘’Bóng đêm này là thứ gì?’’ Thanh Vũ nhìn thấy được thế giới dường như đã mất đi màu sắc vốn có, chỉ còn lại một màu đen, tựa như địa ngục đang hiện lên thế gian, cảm giác khủng bố như hàng vạn quỷ dữ đang gào thét.

Thanh Vũ hoàn toàn quên mất con cóc đang bất động, hắn bị tình cảnh này thu hút, không chờ đợi được lâu.

Bỗng nhiên, ở trên bầu trời xa thẳm, vượt qua tất cả những tinh thần, tựa hồ nơi đó đã ở ngoài Vũ Trụ, có một bóng mờ hiện lên, bóng mờ này cao đến nổi Thanh Vũ không thể nhìn thấy đầu của bóng mờ, hắn chỉ thấy được thân thể đang tản ra hắc ám đang muốn xâm nhập vào Vũ Trụ.

‘’Không ngờ ta lại bắt gặp một Thế Giới hoang vu như vậy!’’ Âm thanh nhẹ nhàng, tựa như hư ảo vang lên, Thanh Vũ có thể nghe được âm thanh này, nhưng không thể biết được nó phát ra từ đâu, nhưng dựa theo tình huống, chắc chắn bóng mờ đã nói.

‘’Thế Giới vô Thần, ta thật là may mắn, xem ra Thế Giới này quá nhỏ yếu để dưỡng dục ra một Thần linh.’’ Âm thanh hư ảo, xa xăm lại vang lên.

‘’Ta chỉ cần thôn phệ căn nguyên của Thế Giới này là có thể tăng lên Thần lực, nói không chừng còn có thể chạm đến cảnh giới cao hơn.’’

Bóng mờ vừa nói xong rồi động đậy, bàn tay khổng lồ, to hơn bất cứ Mặt Trời nào, vượt xa bất cứ Tinh Vực nào, bàn tay to lớn đến nỗi không thể hình dung vung lên, có một năng lượng kỳ dị rời khỏi bàn tay và va chạm vào Vũ Trụ,


Rắng rắc!

Có âm thanh nứt vỡ của thứ gì đó vọng ra, Thanh Vũ nhìn cảnh tượng vượt quá tầm hiểu biết của hắn, mồ hôi của hắn chảy ra như mưa, cái bóng mờ kia quá khủng khiếp, Thanh Vũ chỉ cần nhìn là đủ để biết được chủ nhân của bóng mờ có thể giết Thanh Vũ chỉ bằng một ánh mắt.

‘’Thần linh?’’ Thanh Vũ nhỏ giọng nói, giống như chỉ cần Thanh Vũ nói lớn hơn một chút nữa là bóng mờ sẽ phát hiện hắn vậy.

Tay của hắn không còn cầm nổi Thần Quang nữa, vì vậy mắt hắn rời khỏi lăng kính, bất chợt, tất cả cảnh tượng Thanh Vũ vừa nhìn thấy biến mất, giống hệt như mộng ảo, không hề tồn tại.

‘’Là ảo giác sao?’’ Thanh Vũ không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, hắn lại nhìn vào Thần Quang ở trên tay, thế là, Thanh Vũ nhìn xuyên qua lăng kính.

Lúc này, cảnh tượng khủng bố kia lại hiện ra ở trước mắt của Thanh Vũ.

‘’Cái lăng kính này có thể nhìn thấy cảnh tượng đó, vậy thì đây không phải là ảo giác.’’ Thanh Vũ ngơ ngác nhìn bóng mờ ở cuối chân trời.

‘’Thế Giới vô Thần, không có Thần Linh bảo vệ làm sao có thể chống lại sức mạnh của ta, nát đi, trở thành một phần của ta!!’’ Bóng mờ khinh thường nói, đối với hắn, những Thế Giới như thế này gọi là thế giới hoang vu, ngay cả một Thần Linh cũng không có, lấy gì để chống lại hắn?

Cho dù có Thần Linh, hắn cũng phải bắt được Thế Giới này, đây là một cơ hội triệu năm có một, hắn quá may mắn mới gặp phải một Thế Giới như vậy, một cơ duyên mà hắn vô tình đạt được, làm sao hắn có thể bỏ qua?

Thanh Vũ nhìn thấy luồng năng lượng kỳ lạ nhưng lại mạnh mẽ phi thường va chạm vào Vũ Trụ, âm thanh nứt vỡ vang ra, có một luồng sóng nhộn nhạo cuốn lên, ngay sau đó, Thanh Vũ không thể nhìn thấy gì nữa, bởi vì tất cả hình ảnh đã biến mất.

‘’Luồng sóng kia đã ảnh hưởng đến Thần Quang??’’ Thanh Vũ nuốt một ngụm nước bọt rồi nói nhỏ, hình như cái bóng mờ kia muốn đánh nát Thế Giới mà Thanh Vũ đang ở để chiếm đoạt cái thứ gọi là căn nguyên để bóng mờ đột phá đến cảnh giới cao hơn.

“Hắn là Thần Linh?’’ Dựa theo những lời của bóng mờ nói, xem ra chủ nhân của bóng mờ là một vị Thần Linh vừa mới thấy được Vũ Trụ, một chuyện nữa, Thanh Vũ phân tích lời nói và phát hiện ra một điều:

‘’Thế Giới vô Thần!’’

‘’Còn có một khu vực khác ở ngoài Vũ Trụ! Nơi đó có Thần Linh tồn tại!’’ Thanh Vũ hít một hơi khí lạnh rồi nói. Rồi Thanh Vũ lại nhìn vào Thần Quang, một thứ có thể nhìn thấy những cảnh tượng mà người khác không có tư cách để nhìn thấy, nhưng Thanh Vũ chỉ sử dụng chưa đến 1% sức mạnh của Thần Quang, làm cho luồng sóng kỳ lạ nhộn nhạo nhiễu Thần Quang.

Còn về chuyện bóng mờ kia đang tấn công Vũ Trụ, Thanh Vũ không cần phải nghĩ đến, cho dù hắn có nghĩ cũng vô ích, cái thứ sức mạnh khủng bố đến không có bạn ẩn trong bóng mờ kia khiến cho Thanh Vũ chẳng có niềm tin để chống lại.

Ngay cả Vũ Trụ, tên kia còn không để vào mắt, huống chi một người bé nhỏ ở trong Vũ Trụ đó như Thanh Vũ? Tên kia chỉ cần liếc một cái, Thanh Vũ sẽ chết đến không thể chết lại.

‘’Hi vọng Vũ Trụ này sẽ không bị tên đó đánh nát.’’ Thanh Vũ thở dài, lúc này hắn chỉ có thể cầu nguyện mà thôi.

‘’Nếu như mình có sức mạnh đạt đến Thần Linh thì đã không thể rơi vào trạng thái bị động như vậy rồi!’’ Thanh Vũ ngao ngán, nhưng lúc sau, mắt hắn lại tỏa ra tinh mang, không có sức mạnh thì có thể tăng lên.

‘’Giáo Đình chính là sức mạnh của mình, phát triển Giáo Đình chính là đang làm cho sức mạnh của mình tăng lên, mình phải đẩy nhanh tốc độ mới được.’’ Thanh Vũ quyết định.

Sau nhiều lần bị cảm tính cá nhân ảnh hưởng và bị cảnh tượng lúc nãy kích thích, Thanh Vũ liền xác định mục tiêu của hắn.

‘’Chỉ cần Giáo Đình phát triển, bỏ qua một chút lợi ích cá nhân thì có tính là gì?’’ Thanh Vũ nói trong khi mắt hắn ánh lên mãnh liệt.

‘’Chúc mừng ký chủ ngộ ra Giáo Hoàng Chi Tâm, thân là một Giáo Hoàng cần phải làm cho Giáo Đình phát triển, Giáo Hoàng không cần phải là người mạnh nhất, hay khôn nhất, Giáo Hoàng là trái tim của Giáo Đình, chỉ cần trái tim kia vẫn đập, Giáo Đình vẫn sẽ tồn tại và phát triển!’’ Âm thanh của Hệ Thống vang lên ở trong đầu của Thanh Vũ.

‘’Giáo Hoàng Chi Tâm?’’ Thanh Vũ lẩm bẩm, nói thật thì lúc trước, hắn chỉ coi Giáo Đình là công cụ để phát triển sức mạnh của hắn, trong lòng Thanh Vũ vẫn hi vọng là hắn có thể đứng ở trên chiến trường, tiêu diệt kẻ ác, làm cho tất cả người ở trong Giáo Đình phải kính ngưỡng, tôn trọng hắn, và thế là, Thanh Vũ bắt buộc hắn phải là người mạnh nhất, thần bí nhất, có sức ảnh hưởng nhất.

Chỉ cần Thanh Vũ mạnh thì Giáo Đình sẽ mạnh, mà không phải Giáo Đình mạnh thì Thanh Vũ sẽ mạnh.

Chủ nghĩa cá nhân như một ngọn lửa đang bốc cháy ở trong lòng của Thanh Vũ, bằng chứng là hắn đã bị nhiệt huyết anh hùng ảnh hưởng và lao lên chiến trường, không hề suy tính gì, để rồi, tất cả lại rơi vào tình cảnh nguy hiểm.

Một Giáo Hoàng không hề có trách nhiệm thì còn được coi là Giáo Hoàng hay không? Làm Giáo Hoàng, thì không phải là hắn sẽ bị cấm hành động cá nhân, hay hành động theo nhiệt huyết, cái quan trọng ở đây, là Thanh Vũ đã thực hiện những hành động đó vào thời điểm và thời gian không thích hợp.

‘’Bởi vì ký chủ ngộ ra Giáo Hoàng Chi Tâm cho nên ký chủ đã chính thức trở thành Giáo Hoàng, ban thưởng cảnh giới tăng lên một bậc, cách để ngưng tụ Khí Vận, một ký hiệu biểu diễn Quang pháp tắc, Thánh Thư, cứ tăng lên mười ngàn Tín Đồ thì ban thưởng một cơ hội đột phá( mỗi người chỉ sử dụng được một lần ở trong cảnh giới), mở bán những vật phẩm bị giới hạn, mở ra chức năng khen thưởng: dựa theo quy mô Giáo Đình, thành tựu đã đạt được và nhiều yếu tố khác để khen thưởng cho Giáo Đình.’’

‘’Ký chủ nhận được nhiệm vụ mới: Đúc luyện Thánh Thổ, Ngưng Tụ Khí Vận.’’
Bình Luận (0)
Comment