Quang Minh Giáo Đình Tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 206

“Cầu cho linh hồn người chết sẽ được siêu thoát.” Một ông lão nói bằng giọng buồn mang mát.

Đó là một buổi sáng đầy trầm lặng, trời còn sớm, nhưng tất cả mọi người ở Thập Linh Hỏa thành đã thức dậy, họ ăn mặc những bộ đồ màu trắng, trên đầu có một miếng vải tang đang bị những làn gió thổi lên.

Khi trời se se lạnh, giọng nước trong vắt vẫn còn đọng lại trên những tán lá, chúng không cam lòng rơi xuống mặt đất và kết thúc cuộc đời ngắn ngủi, mọi người đã tập trung tại một nơi ở trong Thập Linh Hỏa thành, bầu không khí yên tĩnh và trang nghiêm.

Bởi vì họ đang tham gia một tang lễ dành cho một trăm hai mươi mốt người đã chiến tử ở trong trận chiến ngày hôm qua, ở trước đám đông là các ánh lửa đang rực cháy thiêu đốt thân thể của người chết thành tro tàn, người thân của người chết thì đang thút thít với ánh mắt đau thương.

“Hãy vĩnh viễn ghi nhớ bọn họ, những anh hùng đã chết đấu và hi sinh, hãy vĩnh viễn ghi nhớ thời khắc đau khổ này, và hãy chứng minh rằng sự hi sinh của họ là vô ích, chúng ta có thể chết ở trên chiến trường, nhưng ý chí của chúng ta sẽ mãi mãi vĩnh tồn ở nơi đây và dõi theo mọi người.”

“Một lần nữa, hãy dành cho họ một lời cảm ơn.” Thanh Vũ nói trong khi khom người. Hàng chục ngàn người cũng khom người đối với những người chết, biểu hiện sự cảm kích từ tận đáy lòng.

“Cảm ơn rất nhiều!”

Sau đó, tro cốt của những người chết được thu lại và đặt vào một căn nhà thờ, trước đó đã có nhiều người chết được thờ ở đây, hương thơm của nhang nghi ngút bay lên rồi biến mất tại khoảng không bầu trời, lần lượt, từng người thắp nén nhang dành cho linh hồn của những vị anh hùng đã ngã xuống.

“Cha!!” Có một đứa trẻ con nhận ra được người cha đã chăm sóc cho nó đã ra đi vĩnh viễn, nó gào khóc, tiếng khóc của trẻ con vang lên, như cộng hưởng sự đau thương tiềm ẩn, nhiều người nhịn không được rơi lệ.

Thanh Vũ nghe được tiếng khóc, hắn không nói gì, chỉ biết trầm mặc, đáng lẽ ra hắn có thể cứu lấy tất cả mọi người bằng cách sử dụng sức mạnh của Danh Hiệu, nhưng hắn đắn đo về sự nguy hiểm của con cá sấu khổng lồ.

Hắn cần sức mạnh của Danh Hiệu để chuẩn bị ứng phó các dị biến, vì vậy Thanh Vũ quyết định không sử dụng Danh Hiệu, đây là cách thức tối ưu nhất ở thời điểm đó, nhưng mà hậu quả của nó không phải là một ý nghĩ hay lời nói suông, đó là sinh mạng của một trăm hai mươi mốt người, kéo theo đó là một chuỗi đau khổ của nhiều người khác, trong lòng Thanh Vũ sao có thể không cảm thấy được gì?

Dẫu hắn không phải trực tiếp giết chết họ, nhưng cái chết của họ vẫn liên quan đến Thanh Vũ, cái cảm xúc nặng nề ở trong lòng càng làm cho Thanh Vũ muốn rời khỏi đây, chạy trốn khỏi cái không gian này.

Bỗng nhiên, một bàn tay đặt lên vai của Thanh Vũ, xóa đi tất cả những cảm xúc đó khỏi hắn,

“Anh không cần phải tự trách bản thân, họ không phải là kẻ yếu đuối đến nổi cầu xin sự giúp đỡ từ anh, họ đã chiến đấu vì họ muốn thế, và họ chết đi cho đức tin của họ, đối với họ, điều đó là đáng giá.” Âm thanh dịu nhẹ vang vào tai của Thanh Vũ, hắn nhận ra được âm thanh này là của Lilith.

“Cảm ơn cô, Lilith.” Thanh Vũ nhìn về phía sau và nói.

“Không có gì, nhưng một người đứng ở vị trí thủ lĩnh như anh không thể dễ dàng bộc lộ cảm xúc như vậy được.” Lilith nở nụ cười và nói.


Trong mắt của Thanh Vũ, nụ cười của Lilith được tôn lên bởi ánh sáng mờ ảo của binh minh, một nụ cười đẹp đẽ giúp hắn thoát khỏi cái cảm xúc tiêu cực.

Đôi khi, Thanh Vũ không biết phải làm gì, cuộc sống bắt hắn phải lựa chọn, bởi vì đây chính là cuộc sống, nó đau khổ như vậy, nó mông lung như vậy, nhưng tất cả những thứ đó, cho dù chỉ thiếu một thứ thì đây không được gọi là cuộc sống rồi.

Mỗi ngày qua đi, Thanh Vũ càng cảm thấy được bản thân hắn đang dần trưởng thành, từ một người thanh niên chưa từng nhìn thấy máu, cho đến một Giáo Hoàng có thể giết chết Venger mà không hề sợ hãi gì.

“Cô đã khỏe rồi à?” Thanh Vũ hỏi.

“Nhờ vào số đan được mà anh gửi đến hết đó.” Lilith híp mắt nói.

“Tất nhiên rồi, cô là một trong những thành viên quan trọng của Giáo Đình mà, bấy nhiêu đan dược không tính là gì cả.” Thanh Vũ nghiêm giọng nói.

“Tôi nhớ là tôi còn chưa nói với anh về việc gia nhập Giáo Đình đâu?” Lilith cười nói.

“Cho dù cô chưa từng nói nhưng tất cả mọi người ở Giáo Đình đã xem cô như một thành viên rồi.” Thanh Vũ trả lời.

“Nếu cô cần một lời nói chính xác thì tôi xin được mời cô gia nhập vào Giáo Đình.” Thanh Vũ đưa tay ra rồi nói.

Lilith ngẩn ngơ một chút, sau đó cô nói: “Như vậy có được không? Anh không biết gì về tôi cả, cả quá khứ lẫn con người thật của tôi, có thể tôi sẽ là một mối nguy hiểm đối với Giáo Đình đó.”

“Tôi tin chắc việc làm của tôi sẽ được tất cả mọi người ở trong Giáo Đình đồng ý, huống chi một con người liều mình để cứu lấy tất cả mọi người chắc chắn không phải là một mối nguy hiểm gì cả.” Thanh Vũ nói tiếp.

“Cho dù anh không biết gì về tôi, như vậy cũng được hay sao? Giáo Đình là một tổ chức tốt, nhưng tôi là một người xấu, tôi từng giết rất nhiều rồi, dù cho tôi không có trực tiếp giết họ, nhưng tất cả họ chết là vì tôi, tôi không xứng đáng được gia nhập vào một tổ chức tốt như vậy.” Lilith lắc đầu rồi nói.

“Tôi rất xứng đáng, tất cả những việc mà cô làm cho Giáo Đình đã chứng minh điều đó, nên nhớ, ở trong mắt tôi, hiện tại cô là một người cực kỳ tốt, tôi không cần biết cái quá khứ của cô như thế nào, chỉ cần hiện tại cô vẫn là một Lilith mà tôi biết là đủ.” Thanh Vũ nói.

“Nếu như anh đã nói như vậy thì tôi không thể nào từ chối được rồi nhỉ.” Nghe được Thanh Vũ nói, Lilinh thay đổi thái độ, cô thể hiện ra một bộ mặt bất lực và than thở, có vẻ như Lilith che dấu cảm xúc rất tốt, năng lực tiến hóa thường bắt nguồn từ bản chất của một con người.

“Hoan nghênh cô gia nhập vào Giáo Đình, còn về việc chức vụ, Giáo Đình sẽ có một buổi họp để bàn về nó sau.” Thanh Vũ nói trong khi bắt tay với Lilith.

“Anh nhớ phải đưa tôi một chức vụ nào cao cao nhé!” Lilith nháy nháy mắt nói. Nghe được câu trêu đùa của Lilith, Thanh Vũ cười khan, đang tính trả lời thì nghe được tiếng bước chân đến gần.

“Hai người đang nói gì mà thần thần bí bí vậy hả?” Linda đi đến và hiếu kỳ nói.

“Ngài Giáo Hoang đã mới tôi gia nhập Giáo Đình, và tôi đã đồng ý.” Lilith nhìn Thanh Vũ rồi nói.

“Không được!!” Linda lắc đầu ngay lập tức.

“Tự nhiên mời cô gia nhập Giáo Đình, chắc chắn ngài Giáo Hoàng đây đang âm mưu gì đó!” Linda đặt một tay lên cằm rồi nhìn chằm chằm Thanh Vũ.

Ở thời điểm này, tất cả mọi người đều đã trở lại với công việc thường ngày, người ra ngoài đi săn bắn, người thì chạy đến điểm giao dịch để mua đồ, người thì tập trung hấp thụ tinh thể tiến hóa, số lượng người ở ngoài đường của Thập Linh Hỏa thành đang dần ít đi.

Thanh Vũ bất ngờ cảm nhận được một luồng khí tức không ổn định, hắn không trả lời được Linda và quay đầu rời khỏi, đi thẳng đến nơi phát ra luồng khí tức hỗn loạn đó.

“Trời ạ!! Lilith, tôi đoán ra được ý định của anh ta rồi, nếu như cô gia nhập vào Giáo Đình thì anh ta sẽ không cần phải trả công lao cho cô đâu!!” Linda giật mình nói.

Nếu Thanh Vũ còn ở đây và nghe được lời nói của Linda thì hắn sẽ đen mặt lại, Thanh Vũ mời Lilith gia nhập không phải bởi vì các lý do đó, Lilith có một năng lực tiến hóa mạnh mẽ nếu như cô ấy khai thác được hết tiềm năng, Thanh Vũ vừa nhận được một số điểm tín ngưỡng lớn, dư sức để trả phần công lao của Lilith.

“Luồng khí tức này…!” Thanh Vũ chạy về một phía, đó là trung tâm của Thập Linh Hỏa thành, hình như không một ai cảm nhận được luồng khí tức này ngoại trừ Thanh Vũ, nói thật thì Thanh Vũ mới chính là người điều khiển thật sự của Thập Linh Hỏa thành, cho nên hắn rất nhạy cảm với những việc xảy ra ở trong tòa thành trì này.

“Đây là căn phòng của Mặc Hàn!?” Thanh Vũ nhìn địa điểm mà luồng khí tức đó tỏa ra, đó là căn phòng của Mặc Hàn.

“Mặc lão đang làm gì vậy chứ?” Thanh Vũ không dám vọng động, hắn dùng thần thức để điều tra xem chuyện gì đang xảy ra, nếu ở bình thường việc điều tra người khác bằng thần thức là một việc làm không có lịch sự, nhưng lúc này Thanh Vũ không nghĩ nhiều như vậy.

Căn phòng này giống hệt như những căn phòng khác, Mặc Hàn đang ngồi ở trên cái giường của hắn, đầu hắn toàn là mồ hôi, khuôn mặt khổ sở, thân thể run rẩy.

“Mặc lão bị gì vậy?” Thanh Vũ khó hiểu, tại sao Mặc Hàn lại rơi vào tình cảnh nguy hiểm như vậy chứ?
Bình Luận (0)
Comment