Quang Minh Giáo Đình Tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 274

Thanh Vũ chưa ngờ tới việc Nathan chết đi lại có thể làm một lời cảnh báo cho những cư dân, khiến họ lựa chọn, một là sống một cách yên bình không lo lắng, hai là bước ra ngoài hoang dã và chính diện chém giết với quái vật và Venger.

Hình như địa vị và sức mạnh của Nathan khiến họ thiên về lựa chọn thứ hai, cũng có thể vì bản năng cùng với ham muốn sức mạnh ảnh hưởng đến họ. Tổng quát thì mọi người có một cái nhìn khác hẳn về Thập Linh Hỏa thành, bức tường thành kiên cố nay đã không còn sự an tòan tuyệt đối như họ tưởng tượng nữa.

Một số người nhận được tin tức mới từ các thành viên Quân Đoàn Gaia cố ý thả ra, họ nhanh chóng suy tính về bước đi tiếp theo, như Alden vậy, hắn dự định tạo nên một nhóm người chiếu cố lẫn nhau, dù sao thì có một người huynh đệ tốt để tin tưởng là chuyện mà ai cũng muốn, giao tấm lưng mình cho người khác bảo vệ, liên kết nhau bằng những trận chiến sinh tử với lũ sinh vật gớm giếc, niềm tin dần được tạo nên một cách chặt chẽ không thể bị phá vỡ.

Đó gọi là tình huynh đệ chiến hữu! Quân Đoàn Gaia có loại tình cảm đó trước hết tất cả mọi người. Và vì thế, nỗi đau từ việc mất đi một người như Nathan làm lòng họ trĩu nặng.

Thanh Vũ đã tắm xong, hắn mất khoảng năm phút để lựa chọn ra một bộ đồ trang nghiêm, đó là một bộ đồ sành điệu không kém phần quý phái, một chiếc áo sơ mi trắng và một cái quần tây trắng có thiết kế sang trọng và lịch lãm, Thanh Vũ còn phủ thêm một chiếc áo choàng thật dài ở sau lưng, và chiếc áo choàng kia cũng có một màu trắng thuần khiết như loại hoa Thanh Lương Trà.

Có thể nói, cả nhụy và cánh của loài hoa có đều là màu trắng, giống như Thanh Vũ vậy, đặc biệt hắn còn đội lên một chiếc nón hình vương miệng uy nghiêm, đương nhiên nó có màu vàng rực rỡ, cái vương miệng này không phải là loại vật của Quốc Vương gì, chỉ là một ham mê đơn giản của Thanh Vũ mà thôi.

“Cái răng cái tóc là góc của con người, ngoại hình của Giáo Hoàng không thể đơn giản được.” Thanh Vũ gật gù thỏa mãn với hình dạng của bản thân trước chiếc gương lớn trong phòng.

“Mình có nên sử dụng một vài loại nước hoa không nhỉ?” Thanh Vũ lẩm bẩm, sau đó hắn quyết định sử dụng một loại nước hoa dành cho đàn ông, mùi thơm phức nồng nặc khí tức của phái mạnh.

“Được rồi.” Thanh Vũ cười khẽ nói.

“Giáo Hoàng.” Âm thanh của Mặc Hàn vang vào tai Thanh Vũ, ông ta đứng trước cánh cửa kia đã hơn năm phút, ngược lại với Thanh Vũ, Mặc Hàn mặc một bộ giáp nhẹ bao phủ quanh người, dù khuôn mặt có vài nét nhăn, nhưng ông ta vẫn ra dáng một tướng quân uy thế lẫm lẫm, hai mắt sáng rực, khí thế uy nghiêm không cho phép người khác khinh nhờn.

Theo Mặc Hàn nghĩ, ông ta cũng có thể coi là bộ mặt của Giáo Đình, một người quản lý Trận Pháp Đường lẫn công việc làm ăn lớn, sao lại qua loa trong mắt người khác được.

“Ta đến ngay đây.” Thanh Vũ trả lời rồi bước ra khỏi căn phòng.

Mặc Hàn nhìn thấy cánh cửa mở ra, một Giáo Hoàng nghiêm trang xuất hiện trước mặt ông, Mặc Hàn kính trọng nói: “Giáo Hoàng, mọi việc đã chuẩn bị hoàn tất, và đã đến thời điểm bắt đầu nghi lễ, mời Giáo Hoàng chủ trì nghi thức.”

“Tốt, hãy cùng đi với ta đến nơi đó.” Thanh Vũ gật đầu nói.

Hai người bước ra khỏi tòa tháp trung tâm, cái họ nhìn thấy là một quảng trường cực kỳ rộng rãi, nay có nhiều chiếc bàn dài xuất hiện trên đó, nhiều món ăn được đặt lên trên bàn, mỗi một bàn là một món ăn tỏa ra hương thơm phức và nóng hổi, các đầu bếp với trang phục truyền thống hay những người phụ giúp đang tất bật chuẩn bị bữa tiệc ngoài trời.

Giáo Đình tổ chức theo phong cách phương tây, một bữa tiệc buffet ngoài trời!

Thanh Vũ bước đi chậm rãi, Mặc Hàn đi song song nhưng thấp hơn Thanh Vũ nửa bước thể hiện cấp bậc, Thanh Vũ dùng ánh mắt dò quét nhìn xung quanh, có rất nhiều món ăn, hắn còn nhìn thấy nhiều món ăn của quê hương hắn nữa, lòng Thanh Vũ bỗng cảm thấy hoài niệm về cố hương.

“Ồ, đó là loài heo có tên Hương Thôn Trư, một loại hung thú hung dữ, khi trưởng thành đạt đến cảnh giới Nhất Dương đỉnh phong, thậm chí một số cá thể đặc biệt đạt đến Nhị Dương kỳ.” Thanh Vũ vừa nói vừa chỉ vào những giàn nướng, có vài trăm giàn như vậy, mỗi một giàn đều đang nướng một con heo béo mập, ngọn lửa cháy rực, lớp da màu vàng chảy ra nước rồi nhiễu xuống làm lửa phất phơ lung lay, những nhân viên phụ trách công việc nướng đang chăm chú vào món ăn đó.

“Giáo Hoàng mắt sáng như đuốc, Hương Thôn Trư có chất thịt thượng hạng, mềm mà không dai, khi vào lưỡi liền hòa tan, giá cả của chúng khá tiện nghi, vì vậy chúng trở thành một món ăn chính trong ngày hôm nay, tổng cộng có bốn trăm Hương Thôn Trư, tôi đã mua chúng từ Cửa Hàng trong trạng thái vừa chết.” Mặc Hàn giải thích.

“Mặc lão làm rất tốt, mọi người ăn càng no thì họ càng có sức làm việc, chỉ là một bữa tiệc mà thôi, Giáo Đình có thể tổ chức nhiều, thật tiếc quá, đáng lẽ ra đây là một bữa tiệc vui vẻ mới đúng.” Thanh Vũ nói ra, khuôn mặt bình tĩnh, hắn không muốn để lộ ra một bộ mặt tiếc nuối và đau thương trước mọi người.

“Giáo Hoàng đại nhân.” Những người xung quanh nhìn thấy Mặc Hàn và Thanh Vũ, họ liền tiến lên chào hỏi, phần lớn là các phó bếp và người phụ việc, còn các đầu bếp chính đang ở trong căn bếp của họ rồi.

“Mọi người làm rất tốt, tôi rất vui khi được mọi người trợ giúp như thế này.” Thanh Vũ cười nói, khuôn mặt thân thiện.

Mọi người nghe vậy, họ kinh ngạc, họ chưa hề giao tiếp với Thanh Vũ, một số người còn không biết mặt hắn nữa, không ngờ một Giáo Hoàng lại hòa đồng với những người như họ.

“Giáo Hoàng đại nhân quá tốt.” Một người phụ việc thả lỏng tinh thần nói.

“Đúng vậy, tại sao một người như Giáo Hoàng lại tồn tại trên đời chứ? Đại nhân không khác gì một thiên thần hạ phàm cứu giúp chúng sinh.” Một người phó bếp nói, cấp bậc của hắn là Tín Sứ, biết được nhiều thông tin về Giáo Đình, và vì vậy hắn càng kính sợ Thanh Vũ và Giáo Đình hơn.

“Giáo Hoàng, tôi nghe nói Thiên Hà xung phong nhận việc cản trở một nhóm Venger tấn công vào tối nay, ngài đã đồng ý với Thiên Hà sao?” Mặc Hàn hỏi.

“Đúng vậy, Thiên Hà lĩnh ngộ được thần thông, bản thân lại là một thiên tài nhất tinh, đáng tiếc rằng hắn đã từ bỏ thân phận thiên tài, chấp nhận trở thành bình thường, đột phá đến Tam Dương sơ kỳ, chiến lực của Thiên Hà trong cảnh giới đó có thể coi là cao thủ, tuy nhiên, so với nhất tinh thiên tài thì thua xa nhiều.” Thanh Vũ trả lời, tiếc nuối cho Không Thiên Hà.

“Thiên Hà đã lựa chọn, tôi nghĩ rằng cậu ấy hài lòng vì điều đó, tôi có thể cảm thấy Thiên Hà trưởng thành, có thể đảm đương một phía, không còn có tính cách tự cao tự đại như trước nữa.” Mặc Hàn đồng cảm nói.

“Ta biết điều đó, và ta sẽ không để Thiên Hà tiếc nuối vì lựa chọn của mình.” Thanh Vũ tự tin nói. Thiên Hà chưa sử dụng Tín Ngưỡng Quả, dù vậy, cậu ta có một tấm lòng thành báo đáp ơn tình của Thanh Vũ, phải có bao nhiêu đau khổ và tiếc nuối khi từ bỏ cơ hội trở thành thiên tài? Đáng lẽ Không Thiên Hà có thể đi Trúc Cơ Cốc một chuyến, đột phá đến Trúc Cơ Viên Mãn, Thiên Hà có một chiến lực kinh người, không sợ nguy hiểm trong Trúc Cơ Cốc.

“Cậu ta có thể chống lại lũ Venger đó không?” Mặc Hàn chưa an tâm lắm, có hơn bốn ngàn Venger tấn công vào ban đêm, trong đó có khoảng mười mấy Venger đạt đến Tam Dương kỳ, có thể tồn tại một vài Venger thức tỉnh năng lực tiến hóa, chiến lực không thể khinh thường.

Thanh Vũ từ tốn nói: “Mặc lão quên rằng Giáo Đình có một hộ vệ to xác sao? Tên kia ăn nhiều như vậy, nên làm việc cực lực một chút thì mới đúng.”

“Ngạc Thiên Quang?” Mặc Hàn lẩm bẩm ra một cái tên. Hắn liền an lòng tiếp tục bước đến khu tổ chức lễ.



Đâu đó bên ngoài Thập Linh Hỏa thành, dòng sông Jimith thơ mộng ngày nào đang bị bóng đêm bao phủ, ánh sáng từ hai vầng Mặt Trăng rọi xuống phủ lên nước sông những tinh điểm lấp lánh như bầu trời đầy sao, khung cảnh nên thơ và tĩnh lặng, đôi khi có vài cơn gió mơ màng trôi dạt tới rồi vụt mất tại nơi bóng đêm cuối chân trời.

“Ắt xì.” Một âm thanh không hài hòa đột nhiên vang lên như một nét mực đen ngòm xuất hiện giữa lên bức tranh lãng mạn.

“Là người nào đang nhắc đến mình?” Ngạc Thiên Quang thầm nghĩ, hắn đang ngồi trên một cái ghế đá khá lớn, và Ngạc Thiên Quang ở trạng thái đầu cá sấu, thân người, ngồi bắt chéo chân rồi lúc cái đuôi, nhìn như một tên vô lại vậy.

“Kệ nó đi, món ăn này ngon quá, mình phải ăn một trăm lần mới được.” Ngạc Thiên Quang lắc đầu, bỏ đi suy nghĩ vu vơ rồi chú ý vào cái ly thủy tinh trong tay, một tay còn lại đang cầm chiếc muỗng dài.

Ngạc Thiên Quang mút một muỗng rồi thả vào miệng, biểu tình say mê không dứt, ly thủy tinh chứa một loại kem đắt tiền do Ngạc Thiên Quang phát hiện và mua ở trong Cửa Hàng, một loại thức ăn mới lạ đối với Ngạc Thiên Quang, vì vậy hắn muốn thử, nào ngờ lại ngon lành đến thế, Ngạc Thiên Quang không cầm được lòng mình nữa rồi.

Ăn một hồi, Ngạc Thiên Quang mới ngẩn ra, nhìn cái ly kem đã sạch sẽ từ bao giờ, rất nhanh Ngạc Thiên Quang vứt cái ly xuống đất, hắn định mua thêm một ly kem từ Cửa Hàng, nào ngờ Ngạc Thiên Quang ngây dại nhìn số điểm cống hiến.

“Tại sao mình lại hết điểm cống hiến rồi?” Ngạc Thiên Quang vò đầu nói. Sau đó hắn mới nhìn vào giá cả của ly kem, trong nháy mắt, Ngạc Thiên Quang nhảy dựng lên gào to:

“Mẹ bà nó cá sấu à, một ly kem nhỏ xíu có giá tám triệu điểm cống hiến?”

“Cái này không khoa học, Hàn Vọng Băng Tâm Kem, loại thức ăn nhẹ cấp bốn, giá trị tám triệu điểm cống hiến, tu sĩ Ngũ Dương kỳ thường sử dụng nó như một loại tráng miệng.” Nói tới đây, miệng của Ngạc Thiên Quang méo mó, kế tiếp hắn không để ý đến Hàn Vọng Băng Tâm Kem nữa, hắn nhìn xuống cái ly thủy tinh, sau đó lại nhìn xung quanh một chút coi có ai không, rồi Ngạc Thiên Quang mới thấp thỏm cuối người nhặt lên cái ly rồi để vào túi trữ vật, đến đây, Ngạc Thiên Quang mới thở dài một hơi.

“Có lẽ mình nên bán cái ly này để kiếm lại một khoảng, ai sẽ mua nó đâu nhỉ? Tên đần độn kia chính là một đối tượng không tệ, nhưng Giáo Hoàng là sự chọn lựa hàng đầu.” Đâu đó, một con cá sấu âm thầm nghĩ.

“Kem và cái ly cùng có giá trị tám triệu, hẳn một mình cái ly cũng có giá bảy triệu đi, một người lương thiện và chân thành như mình không thể để mọi người thiệt thòi được, cái ly này bán sáu triệu đủ rồi.”
Bình Luận (0)
Comment