Quang Minh Giáo Đình Tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 339

Gankil lập tức trả lời: “Đó là cách gì vậy thưa ông?”

“Đơn giản thôi, chỉ cần cậu trở thành Tín Sứ của Giáo Đình, cậu liền có tư cách đạt được các quyển sách tu luyện.” Mặc Hàn điềm tĩnh nói.

Gankil lắc đầu nói: “Tôi không tin vào Thần Linh, tôi biết nói như vậy trước mặt ông là một sự thất lễ, nhưng tôi vẫn kiên quyết về vấn đề đó, tôi không muốn tín ngưỡng Thần Linh nào hết.”

“Cậu là một người vô thần sao?” Mặc Hàn không tức giận, ông ta đổ trà ra tách và bắt đầu thưởng thức.

Gankil nhẹ giọng trả lời: “Tôi không phải là người vô thần, nhưng tôi sẽ không tín ngưỡng bất kỳ vị Thần Linh nào, nếu như họ thật sự tốt đẹp như những gì con người tưởng thì người ở Hành Tinh Gaia tại sao vẫn chưa được cứu giúp?”

“Rõ ràng là, Thần Linh chẳng thèm ngó ngàng gì đến con người ở đây, mặc cho họ đau khổ trong địa ngục máu để sinh tồn.”

“Tôi hiểu cậu đang muốn gì nói gì.” Mặc Hàn nhẹ nhàng nói.

“Nhưng cậu đừng quên rằng dù trải qua bao nhiêu tai nạn, con người nơi đây vẫn sinh sôi nẩy nở, lịch sử hàng ngàn năm đẫm máu đã chứng minh điều đó, dù không có Thần Linh giúp đỡ, họ vẫn có thể sống, họ sẽ chiến đấu bằng chính sức mạnh của họ, một ngày nào đó con người sẽ giành lại mảnh đất này.”

“Và, không phải Thần Linh không giúp đỡ, Quang Minh Chi Thần đã ban cho Giáo Đình công pháp tu luyện cùng vô số thuận lợi khác, Giáo Đình đang trên đường bước đến mục tiêu cứu rỗi thế giới này.”

“Đó là nguồn gốc của sức mạnh kỳ lạ giống như pháp thuật mà các ông sử dụng?” Gankil hiếu kỳ.

“Đúng vậy, nếu cậu muốn đạt được nó, dù không có tín ngưỡng Quang Minh Chi Thần, cậu vẫn sẽ đạt được nếu làm theo cách của tôi.” Mặc Hàn chậm rãi nói.

“Tôi xin được từ chối nếu như ông lại bắt tôi phải tín ngưỡng một tồn tại nào đó hư vô mờ mịt như Thần Linh.” Gankil kiên định nói, tay ông nắm chặt như để thể hiện quyết tâm, con người vào lúc sinh tử và họ vô lực để thoát khỏi, họ thường cầu xin sự giúp đỡ của Thần Linh, đáng tiếc, họ chẳng nhận được sự ban phước nào.

“Quang Minh Chi Thần không hẹp hòi như cậu nghĩ, cậu sẽ đạt được quyển sách tu luyện mà cậu muốn nếu cậu đồng ý gia nhập Giáo Đình và trở thành một Thánh Đồ có nhiệm vụ cứu giúp những người khốn khổ ngoài kia.” Mặc Hàn nói ra.

“Ngài muốn tôi giúp Giáo Đình thu nạp thêm Tín Đồ.” Gankil hỏi.

“Đúng vậy, chỉ cần cậu có thể cứu người, dù cậu có thành tâm tín ngưỡng Quang Minh Chi Thần hay không cũng không sao, Giáo Đình luôn hoạt động với mục đích cứu giúp người khác.” Mặc Hàn nhẹ nhàng gật đầu.

Gankil nghe thế, ông trầm mặc trong một vài giây để suy nghĩ về lời đề nghị của Mặc Hàn. Nói chung thì điều kiện do Mặc Hàn đưa ra quá hấp dẫn, Gankil không hề bị thiệt thòi gì, ông không cần phải trả tiền cho các quyển sách, hay thậm chí ông còn được Giáo Đình hỗ trợ về sức mạnh và vật chất để phát triển căn cứ ngoài kia.

Cuối cùng, nghĩ đến đám anh chị em đang ở nhà trông mong mình, Gankil gật đầu đồng ý:

“Tôi rất khâm phục lòng nhân ái của các ngài, tôi đồng ý trở thành Thánh Đồ của Giáo Đình, giúp Giáo Đình cứu người.” Gankil nói bằng tiếng lòng chân thật nhất.

“Tốt lắm, Giáo Đình rất vinh hạnh khi có sự gia nhập của cậu.” Mặc Hàn cười gật đầu, ông không có vui vẻ đến mức phát rồ vì thu nhận một cường giả Tam Dương sơ kỳ vào Giáo Đình, nếu như đặt ở thời gian mấy tháng trước, sức mạnh của Gankil rất quan trọng, còn bây giờ thì giảm đi rõ rệt rồi.

“Những người anh chị em của tôi có thể đọc quyển sách tu luyện không?” Gankil hỏi.

“Nói thật thì chúng tôi không phải ích kỷ, bảo vệ các quyển sách tu luyện, chúng tôi chỉ muốn sức mạnh từ các quyển sách kia được dùng để làm việc tốt, chứ không phải rơi vào tay những kẻ xấu để chúng gây ra hàng loạt tội lỗi ngập trời, không thể nào tha thứ.” Mặc Hàn chầm chậm nói.

“Tôi xin lỗi ngài vì đã nghĩ sai về Giáo Đình.” Gankil cúi đầu nói, bây giờ ông tự xem mình là người của Giáo Đình, nhưng ông không có một chút lòng tín ngưỡng về Thần Linh, nội tâm của ông ta không cho phép điều đó xảy ra, nhưng ông vẫn tôn trọng Giáo Đình cùng Mặc Hàn.

“Nếu cậu tin tưởng người ở bên cạnh thì cậu cứ việc cho họ xem những quyển sách tu luyện, Giáo Đình tin tưởng cái nhìn của cậu.” Mặc Hàn cười nói ra.

“Tôi cảm ơn ngài.” Gankil mừng rỡ nói, ông không ngờ rằng chuyến đi này lại thành công đến thế.

“Được rồi, có thưởng tất có phạt, khi cậu làm tốt thì Giáo Đình sẽ ban thưởng cho cậu những vật phẩm quý giá, nhưng nếu như chúng tôi biết được cậu hay người nào liên quan đến cậu làm việc thương thiên hại lý, Giáo Đình sẽ trừng phạt thẳng tay.” Mặc Hàn nghiêm khắc nói, khuôn mặt lạnh lùng.

“Tôi hiểu thưa ngài.” Gankil gật đầu.

“Cậu đã là người của Giáo Đình, vậy thì hãy gọi tôi là Mặc lão là được.” Mặc Hàn nói ra.

“Bây giờ thì chúng ta nên bàn về cuộc giao dịch các loại vũ khí, áo giáp và đan dược cùng bàn về việc cậu cần phải làm gì khi trở thành Thánh Đồ.” Mặc Hàn nói tiếp.

“Vâng.” Gankil gật đầu, tâm trạng ông khá thoải mái.



“Tôi có việc cần phải làm, mọi người cứ nghỉ ngơi đi.” Rory nhìn vài người bạn của ông, họ là người đồng hành cùng ông trong suốt mấy tháng nay, lúc này họ đang nằm nghỉ trong một căn nhà do Quân Đoàn Gaia phân phát.

“Ông có chuyện gì cần làm vậy? Có cần chúng tôi giúp không?” Một người mở miệng hỏi.

“Không cần.” Rory lắc đầu và rời khỏi căn nhà, để lại vài người mệt mỏi đang nghỉ ngơi.

“Thưa cô, cô có thể cho tôi hỏi một câu không?” Rory đi trên đường, ông thấy rất nhiều người mặc các bộ quần áo tốt hay áo giáp sáng bóng khiến ông khá hâm mộ, họ cười nói đi làm việc của mình, cái bầu không khí tốt lành này hơn hẳn không khí ở căn cứ trước của Rory.

Cô gái bị Rory hỏi, cô ta liền trả lời: “Ông cần tôi giúp gì?”

“Tôi muốn biết con đường nào đi đến nơi đăng ký làm thành viên của Quân Đoàn Gaia.” Rory cười hỏi.

“Ồ, ông muốn báo danh đăng ký à?” Cô gái ngạc nhiên hỏi, trong ấn tượng khắc sâu của cô, Quân Đoàn Gaia là nơi tụ tập những người tài giỏi gần như là nhất của Thập Linh Hỏa thành, và ông chú lôi thôi lết thết ở trước mặt cô có vẻ không thuộc dạng người đó.

“Đúng vậy, tôi muốn thử sức mình.” Rory cười trả lời.

“Ông hãy đi theo con đường này.” Cô gái chỉ về một hướng, Rory nhìn theo tay của cô ấy.

“Nó sẽ dẫn ông tới nơi báo danh, ở đó có rất nhiều người tụ tập, ông sẽ dễ dàng nhìn thấy nơi đó.”

“Cảm ơn cô, chúc cô một ngày tốt lành.” Rory mỉm cười nói và vẫy tay chào.

“Chúc ông may mắn nhé.” Cô gái không quên cổ vũ cho Rory, tinh thần của ông đáng được khen ngợi.

Rory tiếp tục bước đi trên con đường cái rất rộng, ông thấy nhiều người sinh sống trong các ngôi nhà ở hai bên đường, gần như các căn nhà đều xây dựng theo phong cách giống nhau, chỉ khác về các vật trang trí của người sở hữu ngôi nhà mà thôi.

“Tòa thành thật hùng vĩ, hệ thống nước, thậm chí có cả luôn cả điện năng.” Rory cảm khái không thôi, ở căn cứ cũ có thiết trị giống như thời kỳ đồ đá vậy, còn ở đây là tập hợp tất cả những gì còn sót lại sau đống lửa nhen nhóm Hành Tinh Gaia, có thể nơi đây là một trong những nơi còn có thể sử dụng điện năng sau cùng.

“Cô gái kia nói rất đúng, nhiều người đang tụ tập tại nơi đó.” Rory thấy một đám đông đang lấy các tờ giấy trắng từ những người của Quân Đoàn Gaia, và họ ghi thông tin của bản thân lên tờ giấy rồi nộp lại cho các nhân viên đó.

Tiếp theo, họ chờ đợi tên của mình được gọi lên sân đấu, nó là một khoảng đất rộng đủ để hai người đánh nhau toàn lực mà không bị gò bó gì, có rất nhiều người đang tập hợp tại đó và reo hò cổ vũ.

“Xin chào, tôi có thể lấy một tờ giấy đăng kí được không?” Rory nói với một cô gái đang phụ trách công việc phát tờ giấy.

“Có thể.” Người kia gật đầu rồi đưa cho Rory một tờ giấy.

“Ông hãy điền các thông tin cần thiết và nộp nó ở đằng kia.” Cô nhân viên tận tình chỉ Rory cách thức đăng ký.

“Cảm ơn.” Rory chào cô nhân viên một tiếng, ông ta lấy một cây viết và ngồi vào một cái bàn gần đó, chúng có hơn ba bốn chục cái, Quân Đoàn Gaia đặt chúng ở gần để cho người đăng ký có chỗ ngồi.

“Tên, quê quán, tuổi tác, nghề nghiệp trước kia, sức mạnh hiện tại, kỹ năng vượt trội.” Rory lẩm bẩm từng thông tin, ông từ từ điền chính xác thông tin về bản thân ông lên tờ giấy.

Một vài phút sau, Rory đứng lên rồi đi nộp tờ giấy ở một nơi khác.

“Ông hãy đến đó và chờ đợi tên của ông được gọi lên.” Một người nhân viên kiểm tra tờ giấy đăng ký, khi xem tất cả mọi thứ đều ổn thỏa cả, người kia nói với Rory.

“Cảm ơn.” Rory lễ phép chào hỏi, các nhân viên ở đây rất tận tình và không có kỳ thị người có vẻ bề ngoài lôi thôi như Rory, nếu vào thời đại trước, Rory trông giống như một kẻ ăn mày vậy, đó là vì ông chưa chỉnh chu lại bản thân mình khi đến Thập Linh Hỏa thành.

Rory vừa đi đến gần cái sân đấu, ông nghe nó có tác dụng kiểm tra tư cách của người muốn gia nhập Giáo Đình, khi ông tới gần, ông bỏ mặc ngoài tai tiếng là hét cổ vũ ồn ào, ông nhìn vào sân đấu và nhìn thấy hai người đang đứng ở đó, họ đang chuẩn bị đánh một trận với nhau.

“Yenci, cố lên.” Một vài người đứng đầu la hét, họ đang cổ vũ cho một cậu con trai có tuổi tầm hai mươi.

Yenci với khuôn mặt chăm chú, cậu mặc một bộ giáp mua từ Quân Đoàn Gaia, nó có thể cản lại công kích của Venger cấp hai, cậu mua nó bằng một viên tinh thể tiến hóa cấp hai, bộ giáp đáng giá với số tiền cậu bỏ ra.

“Yenci, chỉ cần cậu có thể chiến đấu với tôi trong vòng ba phút thì cậu sẽ thông qua.” Người đứng đối diện với Yenci bình tĩnh nói, dù đám đông không cổ vũ cho mình, người kia vẫn không có vẻ gì là tức giận.

Rory nhìn lại, ông thấy người phụ trách kiểm tra tư cách của Yenci mặc một bộ giáp màu trắng bạc đang tỏa ra ánh sáng lấp lánh, nó khác hẳn với loại giáp bình thường, chắc chắn là nó đặc biệt hơn.

“Đó là bộ giáp pháp bảo, nó có thể kháng được cả pháp thuật.” Rory lẩm bẩm, ánh mắt ông đánh giá bộ giáp và không tìm ra bất kỳ vết nhơ nào.

“Quả là một bộ giáp tốt, nếu có nó thì sức chiến đấu của mình tăng lên gấp đôi.” Rory than thở.

“Tôi sẽ cố gắng hết mình, xin hãy chỉ dạy cho tôi, anh Yvis.” Yenci nghiêm túc nói ra, ánh mắt cậu tập trung hết mức.

“Yenci có cảnh giới Nhị Dương trung kỳ, còn Yvis lại đạt đến Nhị Dương đỉnh phong, đây là một cuộc chiến về tinh thần dành cho Yenci.” Một người đứng xem phân tích.

“Yvis có kinh nghiệm chiến đấu nhiều hơn Yenci, xem ra trận chiến này rất khó khăn.” Một người nữa gật đầu nói.

“Yenci chỉ cần cầm cự trong ba phút, việc đó có khó khăn như cậu nói sao?” Rory đứng bên cạnh, ông hỏi bằng giọng không hiểu.
Bình Luận (0)
Comment