Quang Minh Giáo Đình Tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 361

Lửa cháy bùng lên nhuộm cả vùng trời thành màu đỏ bắt mắt, một con hổ lửa hiện ra, nó lớn hơn ba chục mét, đôi cánh tung hoành vỗ mạnh ra ngoài.

Ngay lập tức, những đòn tấn công va chạm vào đôi cánh lửa, và rồi một vụ nổ xuất hiện tạo ra từng tầng sóng khí đánh bật ra xung quanh, đất đá bị xé nát rồi bay khắp nơi.

“Sức mạnh gì thế này?” Dieter ngạc nhiên thốt lên. Cậu chưa từng nghĩ đến việc Ming có sức mạnh lớn đến vậy, dường như nó đã đạt đến ngưỡng Tam Dương đỉnh phong.

Ầm!

Sau đòn tấn công từ ba người, Ming với sự bảo vệ của năng lực tiến hóa cũng không cách nào triệt tiêu hết uy lực, đôi cánh gãy nát, may cho ông là ông vẫn giữ được mạng sống.

“Chiến đấu vượt hai cấp bậc nhỏ.” Thanh Vũ nghiêm giọng nói ra.

“Sức chiến đấu thật đáng kinh ngạc.” Mặc Hàn gật đầu nói ra.

Ming phun ra một ngụm máu tươi, nó nhanh chóng bị thiêu đốt thành khí thể bởi ngọn lửa ở trên cơ thể ông, Ming ngẩng đầu nhìn ba người đang bay lượn, khí tức của họ làm không khí ở gần vặn vẹo, nó tạo cho Ming một cảm giác nghẹt thở.

“Các người là ai? Sức mạnh gì thế này?” Ming gầm lên một tiếng.

“Đừng có nói nhảm!” Dieter hừ lạnh, cậu lấy ra một vũ khí có hình thương, nó dài khoảng hơn ba mét, thân thương được chạm khắc những hình thù cổ xưa về loài sinh vật nào đó, Dieter thúc giục linh lực và cả sức mạnh thân thể, lớp sương mù màu đỏ mờ ảo uốn lượn.

“Chết đi!” Dieter hét lớn trong khi vung thanh thương vài vòng, cậu đâm xuống mặt đất với tốc độ như tia chớp, mũi thương vạch ra từng tiếng xé gió chói tai đâm thẳng vào Ming.

“Vũ khí?” Ming ngạc nhiên trong giây lát, ông chưa từng sử dụng loại vũ khí lạnh nào kể từ khi có sức mạnh như hiện giờ, chúng rất yếu đuối và không chịu nổi sức ép từ sức mạnh của Ming, không ngờ Dieter lại sử dụng một loại vũ khí lạnh.

“Tao sẽ đập nát bản mặt khó nhìn của mày cùng đống sắt vụn trên tay.” Ming cười gằn, con hổ gầm gừ, ngọn lửa bốc cháy dữ dội.

“Vuốt hổ!” Ming sử dụng năng lực tiến hóa, con hổ lửa dùng móng vuốt to lớn vồ lên trời, đâm vào Dieter cùng với cây thương kia.

Ầm! Ầm!

Âm thanh chấn động vang lên liên hồi, bụi mù bao phủ khu vực xung quanh, đất đá rạn nứt, nhưng Ming là người chiến thắng, con hổ vẫn đứng trên mặt đất rồi vỗ đôi cánh vừa tái tạo, nó lao vùn vụt lên bầu trời đối diện với Mặc Hàn và Thanh Vũ.

Còn Dieter thì bị thương nặng, máu tươi tràn ra khỏi miệng cậu, thân hình cậu bắn ngược về phía sau với tốc độ nhanh rồi lao thẳng xuống dốc núi.

“Dieter!” Thanh Vũ kêu lên, nét mặt hắn lạnh lùng nhìn Ming, kẻ có sức mạnh ngang với Tam Dương đỉnh phong dù cảnh giới chỉ là Tam Dương trung kỳ.

“Haha! Các ngươi chỉ có nhiêu đó thôi sao? Có ngon thì một đánh một nào!” Ming cười to, âm thanh không để ai vào mắt. Đám người được giải cứu bởi Giáo Đình nhìn lên bầu trời, khuôn mặt hoảng sợ, và buồn rầu, họ chẳng biết Giáo Đình chiến thắng Ming hay không.

“Người tiến hóa cấp ba có mạnh như thế này sao?” Gankil ngẩn ngơ, ánh mắt không tin tưởng, ông chưa từng gặp một người nào mạnh đến vậy, chống lại cả Quân Đoàn Trưởng sử dụng vũ khí gọi là pháp bảo.

“Nhiệm vụ của mình là ghi hình, không tệ lắm.” Vincy thì lẩm bẩm trong lúc cầm một viên đá trong suốt, cậu sử dụng linh lực vào viên đá, nó tỏa sáng giống như nó đang làm việc gì đó.

“Tôi không sao!” Dieter phóng lên bầu trời, cơ thể rách mướp, mặt cậu đỏ hồng vì bị thiêu đốt nhưng cậu không để vào lòng, đôi mắt cậu nhìn thẳng vào Ming. Tay cầm chặt vũ khí vì tức giận, cậu có năng lực hệ hỏa nhưng hôm nay cậu lại bị thương bởi chính hệ hỏa, đặc biệt, kẻ làm cậu chật vật lại là một tên cướp.

“Chết đi!” Dieter lao đầu tấn công Ming, cậu đâm hàng chục lần vào không khí trước mặt, linh lực sôi trào tạo thành hàng chục thương ảnh tấn công Ming.

“Ngươi còn chưa biết sợ?” Ming khinh thường phun một ngụm nước bọt, con hổ lửa vỗ cánh, không khí ầm vang, ngọn lửa phần phật, móng vuốt sắc nhọn nóng bỏng thò ra ngoài như có thể che đậy cả bầu trời.

“Đừng làm càn!” Mặc Hàn nào có thể đứng làm ngơ, ông bắt pháp quyết, hai vòng tròn pháp thuật xuất hiện và hai con rắn nước thô to đến mấy chục mét lao ra khỏi đó, tấn công tới Ming.

“Hắn điều khiển lửa quá thuần thục, ngọn lửa y như một phần cơ thể của hắn vậy.” Thanh Vũ trầm ngâm đánh giá, hắn cũng kết pháp quyết tạo ra các vòng tròn pháp thuật tấn công Ming.

Ầm! Ầm! Ầm! Cả bốn người đại chiến trên không, âm thanh nổ vang, sóng khí liên tục ập ra ngoài, cả ngọn núi chấn động và rung lắc không ngừng nghỉ, đám người ở bên dưới nhìn lên bầu trời bằng ánh mắt ngây dại, họ chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng và hoa mỹ đến vậy.

Pháp thuật huyễn hóa ra đủ loại màu sắc tấn công vào con hổ lửa khổng lồ, hổ lửa vùng vẫy dùng toàn bộ cơ thể chiến đấu và đáp trả lại gay gắt.

Ầm! Dieter lại bị đánh bay, ngực cậu lõm xuống khá sâu, ánh mắt cậu hiện lên vẻ tức giận, rõ ràng, cùng là người có năng lực hệ hỏa thì Dieter lại thua kém Ming một bậc, làm sao Dieter cam lòng và không khó chịu cho được, Dieter tấn công điên cuồng như muốn liều mạng với Ming.

“Hừ! Các ngươi có ngon thì một chọi một, cả một đám đánh mình ta thì hay ho gì?” Ming lùi lại vài bước, ngực ông nhộn nhạo và đau đớn, dù người tấn công chính là Dieter bị ông đánh bay nhiều lần, còn hai người kia chỉ đứng từ xa và tấn công bằng thứ lực lượng kỳ lạ như pháp thuật.

“Giáo Hoàng, thế này đã đủ chưa?” Mặc Hàn nhìn Dieter đang phát tiết cơn giận, ông quay sang nói với Thanh Vũ.

“Tạm ổn rồi, Dieter từ khi tu luyện tới nay thì đánh đâu thắng đó, cảm giác về sự ưu việt quá lớn, với lại tính khí của hắn thì nóng nảy, nên chúng ta mới phải rèn luyện cho cậu ta.” Thanh Vũ bình tĩnh nói ra. Dựa theo sức chiến đấu mà Ming thể hiện, Thanh Vũ suy đoán rằng Ming cũng giống như Ngạc Thiên Quang, con cá sấu vô lại từng hấp thụ ba viên tinh thể biến dị, năng lực tăng trưởng theo cấp số nhân, điều đó làm Ngạc Thiên Quang chiến thắng vượt cảnh giới hai bậc nhỏ.

Nếu không thì Ming sao có thể còn nhảy múa dưới mạnh khỏe như bây giờ chứ?

“Dieter, bình tĩnh đi.” Thanh Vũ truyền âm cho Dieter.

“Giáo Hoàng.” Dieter nghe giọng nói của Thanh Vũ, cậu dừng tấn công, và quay sang nhìn Thanh Vũ với cặp mắt khó hiểu.

“Cậu đừng bao giờ lao đầu vào chiến đấu một cách ngu ngốc đến vậy, cậu còn có rất nhiều người xung quanh, đặc biệt là cả năm trăm thành viên của Quân Đoàn Gaia đang ở gần cậu.” Thanh Vũ từ tốn nói.

Dieter giật mình tỉnh ngộ, cậu đã mất đi lý trí vì bị đả kích bởi Ming, điều đó khiến cậu tự tin và muốn trả thù bằng chính đôi bàn tay của mình, nhưng cậu đang là một Quân Đoàn Trưởng chỉ huy nhiều người, cậu chiến đấu vì mục đích lớn lao và tất nhiên rằng cậu không bao giờ làm được nếu không một ai hỗ trợ cậu.

“Quân Đoàn Gaia nghe lệnh, kết Bách Thánh Trận.” Dieter quát lên.

Cả năm trăm thành viên ở gần liền đồng thanh trả lời, giọng nói to rõ: “Vâng!”

Mặt đất rung động, Ming khó hiểu nhìn sang đám người kia, và rồi Ming trừng mắt ra thật to, vì ông thấy năm người khổng lồ cao hơn ba mươi mét hiện ra, mỗi một người đều như chiến binh tinh nhuệ đầy lực lượng hủy diệt.

“Cái gì thế này?”

“Các ngươi là ai?” Ming gào thét, đánh với ba người trước mặt đã đủ để Ming phải mệt mỏi muốn chết, nào ngờ bọn họ lại có thủ đoạn tạo ra người tiến hóa cấp ba trung kỳ bằng cách mà Ming không hiểu nổi.

“Quân Đoàn Gaia nghe lệnh, phối họp cùng ta giết chết tên cướp này.” Dieter hít sâu một hơi, lòng cậu điềm tĩnh lại và cậu liền ra lệnh.

“Giết!” Năm người khổng lồ với đôi mắt sáng rực trực thẳng vào Ming khiến Ming sởn cả tóc gáy.

Keng! Keng! Từng thanh kiếm hư ảo to bản xuất hiện sau lưng người khổng lồ.

“Nhất Dương Trảm Ma!” Lucas lạnh lùng nói, năm người khổng lồ sử dụng pháp thuật là đáng sợ đến mức nào? Chỉ thấy năm thanh kiếm kia chém thẳng tới, dường như chúng sẻ bổ cả ngọn núi này thành hai nửa.

Ầm! Ầm!

Âm thanh rầm vang không dứt, Ming chịu đựng năm đòn tấn công kia, ông bị đẩy lùi hàng chục bước mới dừng lại, cả người Ming toàn là máu, ông đã quên hương vị tanh nồng này từ rất lâu rồi.

“Mình không thể ở đây được nữa, mình sẽ bị giết mất.” Ming nói thầm trong lòng, ông là người cẩn thận với tôn chỉ mạng sống là trên hết, ông còn rất quyết đoán nữa, bằng chứng là những hành động ông tính toán cả đám thuộc hạ, tất cả chỉ để Ming có thể tiếp tục sống.

Ming vừa đứng vững người, nào ngờ Dieter đã tới gần ông rồi đâm ra một thương nhắm vào tim Ming, Ming vội vàng dùng năng lực tiến hóa vào bàn tay rồi đáp trả.

Oành! Hai ngọn lửa gào thét xé xác lẫn nhau, Ming cùng Dieter bay ngược ra ngoài ngoài, Dieter chống thanh thương vào mặt đất để giữ vững cơ thể, còn Ming thì lộn nhào vài vòng với một tay bị đâm thủng.

“Tại sao vũ khí của hắn lại sắc bén đến vậy?” Ming ngạc nhiên nhìn bàn tay ông, ông từng sử dụng nó bóp nát mấy thanh kim loại cứng cỏi, nào ngờ nó chẳng có sức phòng ngự gì trước cây thương trên tay Dieter.

“Mình phải rời khỏi ngay lập tức!” Ming nghiến răng nói, ông ở đây dây dưa với mấy người lạ mặt vì muốn chiếm đoạt bí mật của chúng cùng lấy đi toàn bộ tinh thể tiến hóa trong đám xác của thuộc hạ, nhưng tất cả thật xa vời, đối thủ của ông quá kinh khủng.

Năm người khổng lồ bước tới gần, dấu chân in sâu vào đất đá, còn Dieter thì lao nhanh tới gần để tấn công Ming, hai người đang lơ lửng trên bầu trời thì nhìn chằm chằm vào Ming làm cho ông áp lực.

Đứng trước tình cảnh nguy hiểm, Ming bỗng nhiên gầm to: “GRAAA!!”

Tiếng kêu phát ra từng miệng Ming giống y như là tiếng của dã thú, ngọn lửa xung quanh Ming bốc cao hơn, con hổ lửa ngẩng đầu nhìn thẳng vào năm người khổng lồ cùng với Diter và há miệng to ra hết cỡ.

Vù!

Ngọn lửa bùng cháy bay ra khỏi miệng con hổ, cột lửa thô to hơn cả chục mét.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, Dieter và năm người khổng lồ liền lập tức phòng thủ, vòng phòng hộ linh lực hiện ra bên ngoài cơ thể, cái thuẫn trắng bạc che đậy cả một phương.

Ầm Ầm! Ngọn lửa mạnh bạo đâm vào họ rồi nổ tung, tia lửa bắn văng tung tóe trên mặt đất rồi bốc cháy, ngọn núi bị nhấn chìm trong cơn cháy dữ dội, còn năm người khổng lồ và Dieter thì bị đẩy lùi mấy chục mét mới dừng lại.
Bình Luận (0)
Comment