Quang Minh Giáo Đình Tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 390

“Giáo Đình cần phải có thực lực mạnh hơn nữa, vượt qua bất kỳ một thế lực nào!”

“Trên thế giới này, mỗi một giây trôi qua, vô số người sống một cách đau đớn trong địa ngục, không hề biết cái gì là hạnh phúc, cái gì là yên bình.”

“Giáo Đình càng mạnh hơn một phần, thì bọn họ sẽ càng sớm ngày biết đến hạnh phúc!” Thanh Vũ nói ra, âm thanh nhẹ nhàng mà buồn bã.

Mọi người ở bên dưới nghe vậy, hai tay không tự chủ được mà nắm chặt lại, khuôn mặt kiên định hơn. Ảnh Bộ đưa về rất nhiều tin tức về thế giới xung quanh Không Vũ, Kinh Hồng quốc, mỗi một tin tức đều có mùi máu tanh, không phải có thế lực bị đồ diệt, thì có nạn dân chạy khỏi vùng chiến tranh, xác phơi ngàn dặm…

“Nguyện Thánh Quang vĩnh viễn chiếu rọi thế gian!” Thanh Vũ trầm giọng nói.

“Nguyện Thánh Quang vĩnh viễn chiếu rọi thế gian!” Mọi người đồng thanh nói.

Một cuộc họp tới đây là kết thúc, thành viên trong Giáo Đình nhận được phần thưởng xứng đáng với chính họ, và cũng biết thêm nhiều áp lực đang đè nặng lên vai Giáo Đình.

“Chị Nguyễn Thanh, đan đường phát triển đến mức nào rồi?” Thanh Vũ đi song song với Nguyễn Thanh, Vũ Hy, ba người cùng nhau trở về dãy nhà dành cho các thành viên cấp cao.

Nơi đó được bảo vệ cả ngày lẫn đêm, trình độ phòng ngự phải nói là cực kỳ sâm nghiêm, cường giả Tam Dương kỳ dò xét mọi ngõ ngách.

“Cậu còn biết hỏi tới chuyện đó à?” Nguyễn Thanh giật mình hỏi lại. Nụ cười hiện lên trên khuôn mặt thành thục của cô, tia sáng chiếu từ vầng Mặt Trăng xuống, ánh sáng màu bạc lấp lánh rọi lên làn tóc dài màu đen của Nguyễn Thanh.

Thanh Vũ gãi đầu nói: “Ở Hành Tinh Gaia có rất nhiều việc, căn bản không thể sắp xếp thời gian trở về sớm hơn được.”

“Nhưng mà chị yên tâm, Mặc lão đột phá tới nửa bước Tứ Dương kỳ, còn là một trận pháp cấp ba, hơn nữa, Quân Đoàn Gaia dưới sự chỉ huy của Dieter, Rinka, Richard rất mạnh mẽ, họ thừa bản lĩnh chống lấy một vùng trời.” Thanh Vũ bắt đầu luyên thuyên về cuộc hành trình trên Hành Tinh Gaia với Nguyễn Thanh, Vũ Hy, hai người kia mỉm cười nghe Thanh Vũ kể.

Giống như một người bạn trở về và hăng hái kể lại chuyến đi của mình vậy.

“Ồ, nghe cậu nói, ba người Dieter, Rinka và Ric gì đó có vẻ thân thiết với cậu nhỉ?” Nguyễn Thanh cười hỏi.

“Là Richard, ông ta có vẻ hơi trầm mặc nhưng lại có tấm lòng lương thiện cùng một trái tim nhiệt huyết.” Thanh Vũ tiếp lời.

“Đúng vậy, ba người họ không phải là người đặc biệt gì, khi xảy ra tai nạn tiến hóa, bọn họ cố gắng lắm mới sống được đến hiện tại, đều là người cơ khổ cả.” Thanh Vũ cảm khái cùng có một chút kính trọng dành cho Dieter, Richard và Rinka.

Liệu, nếu đặt hắn vào tình cảnh giống như họ thì hắn sẽ sống sót đến bây giờ sao? Thanh Vũ không bao giờ trả lời câu hỏi này được, đáp án luôn nghiêng về phần tồi tệ nhất, Thanh Vũ chưa thật sự tin vào bản thân nếu hắn không có sức mạnh.

“Nghe anh kể, tôi liền muốn gặp gỡ họ ngay tức khắc ấy.” Vũ Hy cảm thán chen vào, khuôn mặt hiện lên vẻ khâm phục cùng mong đợi, được làm việc với những con người giống như thì rất tuyệt vời.

“Haha, đến lúc đó tôi chắc rằng Dieter tới tìm cậu để học luyện khí đấy.” Thanh Vũ lập tức cười trả lời.

“Tại sao vậy hả?” Vũ Hy không hiểu.

“Dieter có năng lực tiến hóa hệ hỏa, nếu không luyện khí thì cũng luyện đan, mà tên kia có tính tình hơi kỳ dị một chút, hai người cần cẩn thận nha, nếu không bị đốt cháy ráng chịu đấy.” Thanh Vũ cười rộ lên giải thích.

“Cái này…!” Vũ Hy hết lời, một lát sau, cậu ta mới thốt lên: “Quá tuyệt vời, tôi có thể mượn ngọn lửa kia thay thế cho cái lò được không?”

“Tôi nghĩ rằng Dieter rất sẵn lòng đổi cả thân thể cậu ta để học tập luyện khí đó.” Nguyễn Thanh mỉm cười nói.

“Còn Rinka và Richard thì sao? Hai người đó có gì khác người không?” Vũ Hy phấn khích hỏi tiếp.

“Hai người họ đều đặc biệt cả, Richard thì chạy siêu nhanh, ông ấy giống như một tia chớp màu đen vậy, còn Rinka thì tỉ mỉ và chuẩn xác, một người con gái có khí chất cao lạnh nhưng tấm lòng thì nóng bỏng đầy tình yêu thương, cô ấy luôn quan tâm đến cảm nhận của người khác.” Thanh Vũ kể lại, giọng nói truyền cảm, không giống như khi hắn ở Hành Tinh Gaia.

Thanh Vũ cảm thấy thoải mái dễ chịu vào lúc này, ở tại Thánh Điện, bên cạnh những con người hắn quen biết đầu tiên khi hắn vừa đặt chân lên miền đất xa lạ đầy rẫy sương mù.

“Bên cạnh ba người kia, còn có Linda và Lilith, hai cô gái thần bí, bây giờ họ đã làm trong bộ ngoại giao của Giáo Đình rồi, năng lực của họ rất xuất chúng.” Thanh Vũ nói tiếp, tinh thần mười phần, giống như một người đang kể về chiến tích của bản thân cho người thân nghe.

Vũ Hy, Nguyễn Thanh, Thanh Vũ sánh bước đi, nghe từng câu chuyện của Lilith, cho đến các trận chiến nảy lửa, vô số người chết, tuy lời nói của Thanh Vũ không có truyền đạt hết câu chuyện, nhưng hai người vẫn cảm thấy hào hùng và bi tráng, con người ở Hành Tinh Gaia chiến đấu cho quê hương, cho cuộc sống của họ, từ năm này, sang năm khác, không hề biết mệt mỏi là gì.

Những người như vậy tất nhiên nhận được sự kính nể của người khác.



“Tiền gia có động tĩnh gì không?” Không Yên đứng trong một dãy cung điện, nơi ở của hắn trên Thánh Điện, vào lúc này, Không Yên bình tĩnh nói giữa một không gian không bóng người.

“Tiền gia rất im lặng, bọn họ có vẻ như chưa có động tác gì.” Một người mặc áo màu đen bỗng chốc xuất hiện ở sau lưng Không Yên, hắn ta khom người, cung kính nói.

“Vậy à? Bọn chúng bị ta chèn ép, sản nghiệp mất đi một phần hai, Tiền gia mà nuốt trôi cơn giận này là chuyện lạ.” Không Yên suy ngẫm nói ra.

“Tiếp tục giám sát chúng, một số vương quốc xung quanh đã bắt đầu có dị động rồi, để xem các ngươi làm ra trò gì?” Không Yên cười lạnh nói.

“Vâng!” Bóng đen đáp trả một tiếng rồi mờ nhạt dần, biến mất tại không khí.

Không Yên bình tĩnh ngắm Trăng sáng, nét mặt tận hưởng tuyệt tác của thiên nhiên đầy sắc màu. Tiền gia, một gia tộc tu chân ẩn ở trong Không Vũ quốc, bọn họ có thực lực rất mạnh và âm thầm khống chế nhiều sản nghiệp trong vài quốc gia xung quanh, kể cả Không Vũ quốc, nghe nói gia chủ Tiền Đại Nghĩa có thân phận không tầm thường.

Đối với Không Vũ quốc, Tiền gia là khối u nhọt luôn hút lấy sinh khí của người dân, bán giá mắc cắt cổ, Không Yên chẳng ưa bọn họ Tiền chút nào, vì để Tiệm Tạp Hóa thuận lợi phát triển, Không Yên, Kinh Nhân Đức chèn ép Tiền gia, đánh tan từng sản nghiệp của bọn họ.

Một gia tộc còn lâu đời hơn Không Vũ quốc lại im lặng trước tình cảnh đó sao? Không Yên cười lạnh một tiếng, cũng nên tới thời điểm thanh tẩy Không Vũ quốc, cho kẻ ngoại lai biết cái gì là chủ, cái gì là khách!

“Nếu các ngươi không tìm ra thời cơ, vậy thì ta sẽ tạo cho các ngươi!” Không Yên lạnh nhạt nói, ánh mắt như thể xuyên thấu qua muôn trùng núi non, nhìn thấy cảnh tượng bên trong Tiền gia.

Gia tộc lánh đời thì sao? Thân phận bất phàm gì sao? Các ngươi đã dám ăn trên xương máu của người dân Không Vũ quốc, vậy thì hãy đón nhận kết cục cay đắng nhất đi!



“Đã điều tra ra là ai gây rối ở Kinh Hồng quốc chúng ta chưa?” Kinh Nhân Đức thưởng thức một chén trà xanh, giọng nói nhàn nhạt vang lên.

“Bọn chúng ra tay rất nhanh lẹ và tàn nhẫn, mục tiêu nhằm vào người thu mua đồ vật của Tiệm Tạp Hóa Quang Minh, mỗi lần xuất thủ đều dọn dẹp rất kỹ càng, chúng tôi không tìm ra bất cứ manh mối gì.” Một người ngồi bên trái Kinh Nhân Đức trả lời, âm thanh hơi giận dữ.

“Lũ sâu bọ khốn kiếp!” Một người ngồi bên phải Kinh Nhân Đức tức giận.

“Đường dây thông tin của chúng không nhỏ chút nào, có thể khóa chặt vào mục tiêu ngay tức khắc.” Kinh Nhân Đức nhẹ giọng nói.

“Xem ra, Không Vũ quốc, Kinh Hồng quốc đều có đầy người của chúng.”

“Nếu vậy thì chúng ta hãy xin trợ giúp từ Giáo Hoàng đại nhân.” Người ngồi bên phải lên tiếng đề nghị.

Kinh Nhân Đức chậm rãi lắc đầu: “Không thể được.”

“Cả một quốc gia nhỏ bé đến thế còn không quản lý nổi, lấy tư cách gì để ngồi vào vị trí cao hơn trong Giáo Đình?”

“Bọn chúng đã quyết tuyệt, giết người cướp của làm ảnh hưởng đến hoạt động kinh doanh của Giáo Đình, chúng ta phải tận tay diệt trừ chúng.” Kinh Nhân Đức lạnh lẽo nói.

Tiệm Tạp Hóa Quang Minh hoạt động mấy tháng trời, tùy theo các tán tu, các thương hội tới giao dịch, danh tiếng vang vọng mấy chục quốc gia xung quanh, tán tu ở nhiều nơi đổ dồn tới để cầu một viên Trúc Cơ đan, vì vậy tình hình trị an rất phức tạp, giết người đoạt bảo có thể xảy ra ở bất kỳ thời điểm nào.

Vùng nguy hiểm nhất là các khu rừng bên ngoài biên giới Không Vũ quốc cùng Kinh Hồng quốc, danh tiếng của hai quốc gia xấu đi trông thấy, nhiều tán tu còn chọn nơi đó làm nhà, người dân cũng chẳng dễ chịu gì.

Nguyễn Vu nhiều lần đứng ra diệt trừ nhiều tán tu tàn ác, nên bọn họ kiêng kỵ Không Vũ quốc cùng Kinh Hồng quốc, không dám tấn công vào vương thành. Con mồi dần trở nên lớn hơn, từ tán tu sang các thương đội của thế lực khác, căn bản là vô pháp, vô thiên.

Một thời gian dài tất sinh ra nhiều hậu quả không lường được, Không Vũ quốc và Kinh Hồng quốc đã bắt tay lại với nhau để tìm ra kế hoạch đối phó. Kinh Nhân Đức lo việc này, còn Không Yên dò xét các hành động của Tiền gia.

“Sớm ngày hấp thụ tinh thể tiến hóa, đột phá tới Tam Dương kỳ đi, đến lúc đó, bọn tán tu này cần phải biết thế nào là quy tắc rồi!” Kinh Nhân Đức chậm rãi nói, ánh mắt đảo qua mấy chục người ở trong căn phòng, mỗi người đều đạt tới nửa bước Tam Dương kỳ, hấp thụ xong tinh thể tiến hóa trên tay, họ chắc chắn đột phá.

“Vâng!” Bọn họ trầm giọng trả lời. Ánh mắt nóng bỏng đảo qua viên tinh thể tiến hóa, họ chính là các thành chủ ở Kinh Hồng quốc, khoảng hai mươi sáu người, còn hơn hai mươi người nữa đang ở lại bảo vệ Kinh Hồng quốc.



Bốp!

Tiếng động nứt vỡ vọng ra từ một căn nhà âm u, đen nhánh, cảm giác ngột ngạt khó thở. Một tiếng bước chân vang lên tới gần âm thanh nứt vỡ, bàn tay khô gầy nhăn nheo đưa ra, bắt lấy một mảnh gỗ vụn, vài chữ viết màu đen hiện trên đó, nếu dán tất cả mảnh gỗ lại thì sẽ có hợp thành vài chữ, Đoàn Minh Hồ.

“Nhân Tà Quỷ, Đoàn Minh Hồ.” Một giọng nói âm trầm phát ra.

“Bọn chúng thất bại...!”

“Đáng tiếc, nếu không phải Tử Vi Kiếm Tông phong tỏa cảnh vực thì ta đã xuất thủ lấy đi vật đó rồi.”

“Bọn phế vật vẫn mãi là phế vật.”

“Tử Hà Kiếm Tôn đáng chết! Một ngày nào đó, bổn Tà Linh này sẽ tận tay giết ngươi!”

Giọng nói đầy căm hận vang vọng không gian, tà khí yên lặng sôi trào như một cột khói đâm vào bầu trời, quỷ dị và đáng sợ, căn nhà nhỏ hơi run rẩy, tiếng bước chân đi xa dần, cho đến khi không nghe thấy nữa.
Bình Luận (0)
Comment