Quang Minh Giáo Đình Tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 404

Trời tờ mờ sáng, ở giữa Hắc Viên Sâm Lâm, bên dưới những tán cây che trời xanh biếc, tỏa ra sức sống dạt dào, đôi khi vài con côn trùng nhảy múa từ cây này sang cây khác, loài chim hót líu lo, âm thanh vui tai nhộn nhịp, chúng đứng trên những cành cây giống như một vật trang trí tuyệt vời đẹp đẽ.

Giọt sương long lanh rơi xuống khỏi lá cây, một vài bóng đen vụt qua giữa khu rừng, không khí được tạo nên chủ yếu bởi các linh lực nồng đậm, mang đến cảm giác tươi mới cùng dễ chịu.

Hôm nay, khu rừng vốn dĩ hơi vắng vẻ này được rất nhiều khách viếng thăm, ba mươi bộ tộc dòng chi thứ của Hắc Viên tộc nhận được lời mời, tiến về dòng chính tham gia một cuộc tranh tài, phân chia lãnh thổ và tài nguyên, thuận tiện cho thế hệ trẻ tiến vào Linh Mạch trung cấp để “Quán đỉnh” tăng cao tu vi.

“Hắc Vâu sao còn chưa trở về?” Một Hắc Viên đi đầu, ở sau lưng hắn có nhiều Hắc Viên khác, mỗi một Hắc Viên phát ra khí thế không kém gì Nhị Dương sơ kỳ, kẻ dẫn đầu đạt tới Nhị Dương hậu kỳ, gần đột phá đỉnh phong.

“Thưa Hắc Tần Tộc Trưởng, tôi không biết rõ nữa, có lẽ Hắc Vâu vì ham chơi nên không trở về.” Một tên Hắc Viên cúi đầu báo cáo.

“Hừ!” Hắc Tần hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa. Hắc Vâu ở trong thế hệ tuổi trẻ có sức mạnh cao nhất, nên Hắc Tần để Hắc Vâu theo sau Hắc Cư đi đến ra oai trước tộc của Tiểu Hắc.

“Có Hắc Cư đi cùng, Hắc Vâu rất an toàn, không sao đâu.” Một Hắc Viên có tuổi đời già dặn lên tiếng.

“Ta biết.” Hắc Tần lạnh nhạt trả lời.

“Ồ? Không phải là các bằng hữu của tộc Hắc Viên đây sao?” Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên ở đằng trước bọn người Hắc Tần.

“Là kẻ nào?” Hắc Tần để phòng, mở miệng quát lên, hắn là cường giả Trúc Cơ hậu kỳ, mới đột phá gần đây vì nhận tài nguyên từ Hắc Phen bô lão của dòng chính, đổi lại hắn phải theo phe của Hắc Phen, nên Hắn Tần mới để Hắc Vâu theo sau Hắc Cư vì Hắc Cư là cháu trai của Hắc Phen.

Bởi vì bị Tiểu Hắc hành hung một trận, lấy sạch linh dược và linh thạch, Hắc Tần đánh không lại Tiểu Hắc, nhưng tính cách thì không muốn chịu thua thiệt.

Phải biết vài tháng trước, bộ tộc của Hắc Tần chuyên tìm tộc của Tiểu Hắc để gây hấn, chiếm rất nhiều lợi ích, nay lại thua lỗ, Hắc Tần nuốt không trôi, hắn hết cách đối phó Tiểu Hắc vì thế tìm đến Hắc Phen nhờ giúp đỡ.

“Đừng động thủ, chúng ta là bạn bè của nhau.” Một vài bóng mờ bước ra khỏi bóng râm của cây to, trông họ giống như một loài Kiến Vương khổng lồ cao khoảng bốn mét, một cái sừng dài chỉa thẳng lên trời, cơ bắp cuồn cuộn chạy dọc khắp thân thể.

Mười mấy tên Kiến Vương bước ra, hơi thở của Trúc Cơ đỉnh phong phả vào mặt làm cho bọn người Hắc Tần lùi lại một bước.

“Thì ra là bằng hữu Thiết Thạch Nghĩ Tộc.” Hắc Tần bất ngờ, nói với khuôn mặt cười tươi, thay đổi một trăm tám mươi độ.

“Haha, chúng ta đang định tới chỗ của Hắc Ni, nhìn xem náo nhiệt một phen, chứng kiến tư thái oai hùng của Hắc Viên tộc.” Một tên Kiến Vương cười to nói.

“Ta tên là Thiết Tuy, bằng hữu, ngươi tên là gì?” Thiết Tuy vừa nói vừa múa may hai cái tay to lớn, tạo thành một luồng áp lực vô hình, Hắc Tần vừa cảm nhận được, nét mặt thay đổi, khí thế của Hắc Tần rõ ràng đạt tới Kết Đan trung kỳ.

“Thất kính, thất kính, tôi tên là Hắc Tần, rất hân hạnh được quen biết với Thiết Tuy đại ca.” Hắc Tần nói với tư thái thấp, không dám có thái độ kiêu căng trước Thiết Tuy.

Không nói tới lại lịch của Thiết Thạch Nghĩ Tộc, chỉ một mình Thiết Tuy đủ để san bằng cả bộ tộc của Hắc Tần, trừ khi Hắc Ni Tộc Trưởng đứng ra giải hòa, hèn chi Thiết Tuy dám kêu thẳng tên của Hắc Ni Tộc Trưởng.

“Tôi nghĩ chúng ta rất thuật đường, để tiểu đệ dẫn đường cho đại ca.” Hắc Tần cười nói.

Thiết Tuy gật đầu nói: “Cũng được, đã lâu lắm rồi mới tới đây, lần trước tới tham quan Hắc Viên tộc cũng đã mười mấy năm, khi đó mới vừa đột phá Trúc Cơ đỉnh phong, bây giờ nghĩ lại, có nhiều ký ức khiến người ta hoài niệm a.”

“Thiết Tuy đại ca đại diện cho Thiết Thạch Nghĩ Tộc tới Hắc Viên tộc chúng tôi, đáng lẽ chúng tôi nên tiếp đón từ xa mới phải.” Hắc Tần tiếc nuối nói.

“Không sao, hôm nay là ngày bận rộn của Hắc Viên tộc, chúng ta cũng không dám làm phiền quá nhiều.” Thiết Tuy nhàn nhạt nói, cả đám Hắc Viên cùng Thiết Thạch Nghĩ Tộc sánh bước bên nhau, nhưng rõ ràng, Thiết Thạch Nghĩ Tộc có khí thế mạnh hơn rất nhiều.

Ngoài Thiết Tuy ra, có ba người đạt tới Kết Đan sơ kỳ, bộ giáp cứng như đá bao phủ cơ thể, nếu chiến đấu, Thiết Thạch Nghĩ Tộc áp đảo Hắc Viên về thể chất là cái chắc, cho dù cường giả cùng cấp muốn phá hủy lớp vỏ của Thiết Thạch Nghĩ Tộc thì phải bỏ ra một cái giá đắt.

Đi càng gần tới trung tâm của Hắc Viên Sâm Lâm, dấu vết của sinh vật di chuyển xuất hiện càng nhiều, đám người Thiết Tuy, Hắc Tần nhìn thấy nhiều đoàn Hắc Viên tộc bước đi vội vàng, cùng một số chủng tộc khác sống ở gần Hắc Viên Sâm Lâm như tộc Thủy Linh Xà tộc, Liệt Sơn Hổ tộc, Độc Vụ Phong tộc, Ma Thạch Tê Tộc, … có hơn mười chủng yêu tộc hội tụ tại Hắc Viên Sâm Lâm vì nhận được lời mời từ Hắc Ni.

Mỗi một chủng tộc đều mang theo đoàn đội mạnh mẽ, kẻ dẫn đầu có tu vi Kết Đan sơ kỳ trở lên, trong đó Liệt Sơn Hổ Tộc, có thân hình cao khoảng sáu mét, cái đầu hồ khổng lồ dữ tợn, móng vuốt to ẩn chứa sức mạnh đập nát cả núi sông, kẻ dẫn đầu tên là Hổ Kinh Tuyên, cảnh giới Kết Đan trung kỳ, một chủng tộc sống rất gần với Hắc Viên tộc.

“Hổ Kinh Tuyên?” Hắc Tần giật mình thốt ra, giọng nói hơi rụt rè.

“Tại sao hắn lại ở đây?” Hắc Tần hít sâu một hơi, âm thanh khó hiểu.

“Haha, chào con khỉ.” Hồ Kinh Tuyên như cảm nhận được ánh mắt của Hắc Tần, hắn quay đầu sang rồi cười lạnh, nét mặt khinh thường không che lấp chút nào.

“Thiết Tuy, ngươi có sở thích đi cùng mấy con khỉ đen hôi hám sao?” Hổ Kinh Tuyên cười to nói với Thiết Tuy.

Thiết Tuy với tính tình tốt đẹp, hắn cười nói: “Nhờ mấy con khỉ đen hôi như cú, ta mới tìm được con đường vào nơi hẻo lánh này đây, ngược lại, ta còn phải cảm ơn bọn chúng nữa là.”

“Thiết Tuy đại ca?” Hắc Tần bất ngờ kêu lên, cái hắn nhìn thấy là một đôi mắt khinh bỉ từ Thiết Tuy, thậm chí là cả của mấy Thiết Thạch Nghĩ Tộc khác.

“Thôi tới nơi rồi, cảm ơn các ngươi và hãy tránh sang một bên, lũ hạ đẳng!” Thiết Tuy nói với giọng vội vàng, một chân đá tới, lực áp bách bao trùm cả đoàn người Hắc Tần, một cước vung ra, vài chục Hắc Viên trúng đòn, thân thể bay ngược ra đằng sau, khuôn mặt khó hiểu cùng sợ hãi.

Hắc Tần cũng trúng đòn, so với Thiết Tuy, cái sức mạnh mà hắn tự hào chẳng khác gì một cộng bún làm từ gạo, đụng nhẹ là đứt làm đôi.

“Tại sao vậy?” Hắc Tần lẩm bẩm trong nhìn nhìn đoàn người Thiết Tuy đi theo Hổ Kinh Tuyên vào sâu trong khu rừng, khoảng một vài km nữa là bọn họ đến vùng đất của Hắc Ni Tộc Trưởng.

“Tộc Trưởng, chúng ta phải làm sao đây?” Một Hắc Viên lên tiếng hỏi.

Hắc Tần lấy lại tinh thần, hắn vội vàng đứng lên, giọng nói căm hận: “Đi, chúng ta đi báo cáo với Hắc Ni Tộc Trưởng, để cho chúng biết uy nghiêm của Hắc Viên tộc.”

“Nhưng không được đâu Tộc Trưởng, Liệt Sơn Hổ tộc cùng Thiết Thạch Nghĩ Tộc đều có sức mạnh ngang bằng với tộc của chúng ta, nhường một bước thì tốt hơn.” Một Hắc Viên tuổi già khuyên bảo.

“Được rồi, hai chủng tộc đó đi rất gần với nhau, xem ra bọn chúng tới đây là có âm mưu gì đó.” Hắc Tần hít sâu một hơi, nội tâm trầm tĩnh lại và bắt đầu phán đoán.

“Chúng ta hãy báo việc này lên cho Hắc Ni Tộc Trưởng, để ông ta đề phòng.” Hắc Tần quyết định.

Đám người Hắc Tần đang muốn đi tiếp thì nào ngờ một vài tiếng bước chân vọng lại từ sau lưng, thần thức Hắc Tần tràn ra để nhìn xem là kẻ nào.

“Haha, chào Hắc Tần cháu trai.” Tiểu Hắc cười nhẹ nói, tư thế bình thản nhưng chứa đựng sự khinh thường dành cho Hắc Tần.

Sau khi hỏi chuyện Hắc Vâu, Tiểu Hắc biết thêm nhiều thông tin về Hắc Tần, một kẻ từ bỏ tôn nghiêm của Tộc Trưởng, làm tay sai cho Hắc Phen, chỉ vì một lý do bị Tiểu Hắc đánh đập, loại Hắc Viên này đáng bị khinh bỉ.

“Hắc Tinh, là ngươi?” Hắc Tần tức giận quát lớn.

“Là ta chứ là ai nữa, ngươi bị ngu sao?” Tiểu Hắc cười nói. Mười mấy Hắc Viên theo sau Tiểu Hắc cũng mỉm cười, thần thái hoàn toàn xem Hắc Tần như là không khí.

Một lần bị đánh bay giống con ruồi trước ánh mắt của tộc nhân, Hắc Tần đã tức giận, hắn cố gắng lắm mới áp chế được để bình tĩnh trở lại, giờ gặp lời lẽ khiêu khích từ Hắc Tinh, nhất là mấy giọng cười khốn kiếp kia, Hắc Tần tức điên lên, hắn liền lao đến tấn công Tiểu Hắc, chớp mắt đã thu hẹp khoảng cách, một quyền đấm ra ngoài, nhắm vào mặt của Tiểu Hắc.

“Hừ! Ta đã đột phá tới Trúc Cơ hậu kỳ, hôm nay để ta dạy ngươi một bài học!” Hắc Tần nghiến răng nói ra. Vài tháng trước, khi bị tấn công bởi Hắc Tinh, cảnh giới của hắn chỉ là Trúc Cơ trung kỳ, còn Hắc Tinh cũng vậy, bây giờ nhờ vào tài nguyên từ Hắc Phen để đột phá, Hắc Tần tin chắc thắng lợi nằm trong tay.

“Ngươi đang làm trò xiếc hả?” Tiểu Hắc với tư thái thong dong, liếc mắt một cái là nhìn thấy tốc độ củ Hắc Tần, một chân Tiểu Hắc đá ra ngoài, trúng vào khuôn mặt mất thần của Hắc Tần.

Bành!

Có âm thanh vài cây xanh đổ ngã, Hắc Tần đứng lên từ trong đống cây gãy đôi, ánh mắt hãi hùng nhìn Tiểu Hắc.

“Làm sao có thể như vậy?” Hắc Tần thẫn thờ thốt ra. Mấy tộc nhân của Hắc Tần cũng ngồi bệch xuống mặt đất, không dám hó hé một tiếng nào, Tộc Trưởng của họ giống như một đứa trẻ khi đứng trước Tiểu Hắc.

“Chúng ta đi thôi.” Tiểu Hắc nhẹ nhàng nói, tiện tay làm việc nhẹ, giáo huấn tên Hắc Tần một phen, không có ý định làm quá căng, vì cả hai đều cùng chủng tộc.

“Vâng, Tộc Trưởng.” Hắc Đinh cùng mười mấy Hắc Viên gật đầu, hơi liếc mắt về phía đám người Hắc Tần khi bước đi, bọn họ cảm thấy Hắc Tần quá đáng thương, chọc ai không chọc, đi chọc Tộc Trưởng của họ, một người chiến thắng cả tu sĩ Tam Dương sơ kỳ trong trận chiến với Tà Đồ, hơn nữa, bây giờ Tộc Trưởng đã mạnh hơn trước không biết bao nhiêu lần, coi như Hắc Ni có đứng ra cũng đừng hòng chiến thắng.

Hắc Tần vì quá hoảng sợ, tâm linh rung động và đố kỵ nên không chú ý vào một cái lồng sắt do đám người Tiểu Hắc kéo theo, cái lồng đó đang nhốt ba Hắc Viên vào trong.
Bình Luận (0)
Comment