Quang Minh Giáo Đình Tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 406

Hắc Diên Sương, một nữ Tộc Trưởng duy nhất trong Hắc Viên tộc, bộ tộc do Hắc Diên Sương quản lý là một trong mười bộ tộc mạnh nhất, tộc nhân có số lượng lên đến năm ngàn, đồng thời, Hắc Diên Sương cũng là cường giả Kết Đan sơ kỳ, có danh tiếng rất lớn trong toàn tộc.

Tiểu Hắc nhìn sang Hắc Diên Sương liền có cảm xúc khác thường.

“Là con gái, tại sao lại có cơ bắp to đến thế?” Tiểu Hắc bĩu môi nói thầm, Hắc Diên Sương còn cao hơn cả Tiểu Hắc, cặp mắt hung hăng liếc Tiểu Hắc, khí thế ầm ầm phát ra, muốn áp chế Tiểu Hắc trước toàn thể các Tộc Trưởng.

“Cho ngươi mạnh miệng!” Hắc Diên Sương cười lạnh nói, nhưng một vài giây sau, Hắc Diên Sương nhíu mày, vì Tiểu Hắc vẫn thong thả tự nhiên, hai chân đánh nhịp, trông cực kỳ đáng ghét.

“Tại sao hắn không bị gì?” Hắc Diên Sương ngạc nhiên nói thầm, lòng của cô quyết tâm cho Tiểu Hắc một bài học, chỉ mới Trúc Cơ hậu kỳ mà dám nói năng y như cường giả Kết Đan kỳ, loại tâm tính luôn đề cao bản thân thì cần phải ăn một vài thua thiệt mới thay đổi được.

Áp lực của Kết Đan sơ kỳ bộc phát, giáng lâm vào vị trí của Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc nghi hoặc nhìn qua Hắc Diên Sương, miệng mở to rồi ngáp một cái, khoe ra hàm răng trắng noãn, nước mắt chảy xuống, Tiểu Hắc lấy tay chùi chùi khóe mắt.

“Ngươi bị gì vậy?” Tiểu Hắc khó hiểu hỏi Hắc Diên Sương, bà cô cơ bắp kia vẫn nhìn chằm chằm Tiểu Hắc.

“Đầu năm nay, các Tộc Trưởng đều thích tự hành hạ bản thân sao?” Tiểu Hắc đưa tay chống cằm, âm thanh vang ra rơi vào lỗ tai của Hắc Tần khiến miệng của Hắc Tần co giật mạnh.

Hắc Diên Sương nghe vậy, khuôn mặt đỏ chót vì vận dụng tu vi quá độ càng thêm đỏ hơn, một lát sau, Hắc Diên Sương đưa ánh mắt kỳ dị nhìn Tiểu Hắc, một Tộc Trưởng chống lại áp lực của cô mà không hề hấn gì, xem ra cũng có một chút bản lĩnh.

Cảnh tượng diễn ra ở đây đều lọt vào tầm nhìn của mọi người, nhưng họ bị trận chiến ác liệt, đẫm máu trên sân đấu thu hút, từng ánh mắt đổ dồn vào sân đấu, một số Hắc Viên tuổi trẻ la hét cuồng nhiệt, cổ vũ cho thiên tài của tộc bọn họ.

“Hắc Vinh chiến thắng!” Hắc Phen cao giọng nói, Hắc Vinh đứng vững trên sân đấu, ánh mắt vui mừng đưa tay lên cao rồi đấm vào vùng ngực, tạo ra âm thanh tùng tùng tùng khiến đám khán giả reo hò điếc tai.

“Trận chiến thứ hai bắt đầu!” Hắc Phen nhàn nhạt nói, giọng nhỏ nhưng lại áp chế toàn bộ âm thanh ở đây.

“Hắc Tê chiến đấu với Hắc Môn.”

“Hắc Tê, lên sân đấu đi.” Hắc Diên Sương nhàn nhạt nói.

“Vâng, thưa Tộc Trưởng.” Hắc Tê ngồi ở gần Hắc Diên Sương, vì Hắc Tê là một thiên tài trong tộc, cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ dù tuổi đời vừa mới đạt tới ba mươi sáu.

Còn Hắc Môn cũng không vừa một chút nào, Hắc Môn thuộc bộ tộc của Tộc Trưởng Hắc Hòa, một trong mười đại tộc, Hắc Hòa là cường giả lâu năm ở trong cảnh giới Kết Đan sơ kỳ, nếu tích lũy đầy đủ, ít thì năm năm nữa sẽ đột phá.

“Haha, đã rất lâu rồi ta không tìm thấy một đối thủ vừa tay.” Hắc Môn kiêu ngạo nói với Hắc Tê.

“Ta cũng vậy, để xem ai có thể đứng vững sau cùng!” Hắc Tê trầm giọng nói, ánh mắt lăng liệt, tính cạnh tranh trong các bộ tộc đứng đầu rất lớn, từng bộ tộc đều muốn đè ép đối phương một đầu.

“Giết!” Hắc Môn quát lớn, lập tức sử dụng thiên phú của chủng tộc, cuồng nộ, cơ thể thô to hơn một vòng, trông giống như một mãnh thú bước ra từ cõi hồng hoang ban sơ.

Vù!

Hắc Môn đánh ra một quyền như tia chớp màu đen, lực lượng hủy diệt mạnh mẽ đánh tới Hắc Tê.

“Giết!” Hắc Tê rống to và vận dụng thiên phú của chủng tộc, cả hai là thiên tài số một trong bộ tộc của mình, họ không dám khinh thường kẻ địch, vừa vào là dùng toàn bộ thực lực.

Oành!

Sàn đấu rung lắc mạnh, hai bóng mờ chiến đấu với cường độ cao ở trên đó, tạo ra từng âm thanh nổ tung hòa vào âm thanh xác thịt va chạm nhau, hình ảnh của trận chiến tiêu biểu ở Hắc Viên tộc khiến các khán giả cổ vũ càng lớn hơn.

“Hắc Đinh, thế nào, cậu có nắm chắc không?” Tiểu Hắc quan sát trận chiến một hồi, sau đó Tiểu Hắc nói với Hắc Đinh.

Hắc Đinh nhíu mày, đầu suy nghĩ trong giây lát, sau đó Hắc Đinh gật đầu, chân thành nói: “Với trình độ của bọn họ, sợ rằng không đỡ nổi một quyền của tôi.”

“Thôi thì, hai quyền một thằng, chấp hết.” Hắc Đinh nhàn nhạt nói, nét mặt bình tĩnh mà chân thành, khiến cho người khác không dám phản bác.

“Tốt lắm, đập chúng nó, lấy hạng nhất về cho bộ tộc, ta coi trọng cậu.” Tiểu Hắc thỏa mãn gật đầu, một tay vỗ vai Hắc Đinh.

“Vâng, tôi tất đập bọn chúng tè ra quần.” Hắc Đinh gật đầu, ngưng trọng nói.

Hắc Diên Sương vì cảm thấy tò mò với Tiểu Hắc, nên thần thức của cô luôn luôn thăm dò Tiểu Hắc, khi nghe được cuộc trò chuyện “chân thành” của hai người, Hắc Diên Sương phun ra nước hoa quả vừa mới uống, tưới đầy mặt Hắc Tần.

“Mẹ kiếp, là đứa nào?” Hắc Tần tức giận quát lớn, nhanh chóng lấy lá cây lau mặt.

“Tộc Trưởng, ngài ngồi xuống đi, để tôi kể ngài một chuyện xưa.” Một tộc nhân kéo tay Hắc Tần để ông ta ngồi xuống ghế, một ngụm nước bọt chảy xuống vòm họng, nét mặt thành khẩn.

Nói giỡn, Hắc Tần muốn tìm Hắc Diên Sương để đòi lại thể hiện? Một quyền thân thiện lập tức đấm vào mặt, cái mũi cao mà Tộc Trưởng tự hào cũng thụt vào trong a!

Vì trận chiến ở trên kia thuộc về trận chiến đỉnh cao trong các người trẻ tuổi, nên các khán giả không hề chú ý tới một màn này, cũng may, thể diện không mất quá nhiều, nửa khuôn mặt mà thôi, lau cái là hết. Nghĩ tới đây, tên tộc nhân lấy lá cây chà chà cho Hắc Tần.

“Có mùi gì thui thúi vậy?” Cái mũi của Hắc Tần ngửi ngửi, tên tộc nhân vội vàng dấu đi miếng lá cây, vì hắn lấy đại trên nền đất, nào biết cái lá đó là giống cây gì?

Tên tộc nhân nhanh trí kể chuyện xưa cho Hắc Tần, khuôn mặt Hắc Tần biến đổi liên tục, sau đó ngó sang Hắc Diên Sương rồi quay đầu nhìn tiếp tục nhìn trận chiến.

Khoảng cách từ Hắc Tần tới Hắc Diên Sương cũng vài chục mét, một cú phun từ miệng bay xa đến vậy sao? Rõ ràng con mụ Hắc Diên Sương cố ý!

Hắc Tần bi phẫn, nội tâm thầm than cho số phận hẩm hiu, luôn bị người khác chà đạp, người ta nói “Quá tam ba bận”, nhưng sáng giờ Hắc Tần bị hành hung ba lần rồi!

“Không được, sau khi kết thúc ta liền ngồi ở trong nhà!” Hắc Tần âm thầm tính toán, sợ rằng bị chà đạp lần thứ tư trong ngày.



“Các ngươi bị ngu sao?” Hắc Diên Sương cười khanh khách hỏi Tiểu Hắc.

“Ngu cái gì vậy?” Tiểu Hắc khó chịu hỏi lại, coi bộ bà già cơ bắp này thích chĩa mũi vào chuyện của người khác.

“Hai quyền đánh bại Hắc Tê, nực cười, bộ tộc của ngươi có cái tật mạnh miệng di truyền rất tốt nhỉ.” Hắc Diên Sương cười to nói.

“Hai quyền đánh bại Hắc Tê, chuyện đó rất dễ dàng mà.” Tiểu Hắc thản nhiên nói.

“Ngươi còn không hiểu? Hắc Tê là thiên tài của tộc ta, chưa đến bốn mươi tuổi đã đột phá Trúc Cơ trung kỳ, nói không chừng, vài chục năm sau liền đột phá tới Kết Đan sơ kỳ, ngươi nói tộc nhân của ngươi sẽ đánh bại Hắc Tê? Còn một hai quyền, chuyện cười lớn.” Hắc Diên Sương ngẩng cao đầu, kiêu ngạo nói, khoe khoang thành tích của bộ tộc.

“Đúng là tư chất rất tốt.” Tiểu Hắc bình tĩnh gật đầu. Hắc Diên Sương thấy Tiểu Hắc nhường một bước, cô liền muốn tiếp tục đả kích Tiểu Hắc, để cho tên đầu óc ngu si này biết trời cao đất rộng, ấy vậy mà, Tiểu Hắc lại nói thêm một câu.

“Chắc hẳn Hắc Đinh phải sử dụng tới ba quyền!”

“Tôi sẽ cố gắng hết sức, nội trong hai quyền rưỡi đập mấy thằng kia nằm đo đất.” Hắc Đinh hít sâu một hơi, cảm thấy uy nghiêm và trọng trách của chính mình bị người khác hoài nghi, thế là Hắc Đinh trầm giọng nói.

“Tốt lắm, thiếu niên, ta tin tưởng vào cậu!” Tiểu Hắc vỗ vai khích lệ.

“Các ngươi biết sợ rồi… cái quái gì?” Hắc Diên Sương chầm chậm nói, âm thanh còn chưa kết thúc liền nhìn thấy khung cảnh quen thuộc, vỗ vỗ khích lệ a, khuôn mặt nghiêm túc a.

“Mẹ kiếp!” Hắc Diên Sương tức giận thốt ra, cơn nghẹn lên tới cổ họng mà không phát tiết được, hai tên kia coi cuộc tranh tài là trò đùa à? Chút nữa thì Hắc Diên Sương đã cầm cây côn dài ở dưới ghế đập tới rồi, cả bộ tộc đần độn kia rất muốn ăn đòn.

Bành!

Đột nhiên, một âm thanh nặng nề đập xuống mặt đất, kéo theo đó là các tiếng thét cổ vũ, Hắc Diên Sương nhìn qua, thấy một bóng người quen thuộc đang nằm trên mặt đất, miệng thở hổn hển vì mệt mỏi, cả toàn thân toàn là máu.

“Hắc Môn chiến thắng!” Hắc Phen cao giọng tuyên bố, người đứng trên sân đấu là Hắc Môn, nhưng trạng thái suy yếu, toàn thân bị thương, trận chiến với Hắc Tê rất khó khăn đối với Hắc Môn.

Có một vài Hắc Viên nhanh chóng đưa các chiến binh vào trong chữa trị, cho họ sử dụng đan dược và dùng linh lực làm cho toàn thân thoải mái, còn có vài vòng chiến nữa trong ngày hôm nay, cuộc tranh tài của Hắc Viên tộc hiển lộ ra sự khó khăn trước toàn thể mọi người.

“Trận chiến thứ ba, bắt đầu.” Hắc Phen chậm rãi nói.



“Haha, coi bộ Hắc Tê của bọn ngươi hơi yếu a! Các ngươi bỏ đói hắn mấy ngày phải không?” Một Tộc Trưởng cười to, ánh mắt khiêu khích nhìn vào Hắc Diên Sương, hắn là Hắc Hòa, khí thế mạnh hơn Hắc Diên Sương khá nhiều.

“May mắn mà thôi.” Hắc Diên Sương hừ lạnh đáp lại.

“Haha!” Hắc Tòa cười to, không muốn nói nữa, lần này loại được một đối thủ nặng ký, tâm trạng của Hắc Hòa rất vui mừng.

Hắc Diên Sương đang bực mình, nào ngờ một âm thanh nhàn nhạt lại vang vào tai khiến cô muốn té ngửa ra sau.

“Một trận chiến mà cũng mất nhiều thời gian như vậy, muốn đánh hết cần bao nhiêu giờ chứ? Phải chi Hắc Đinh có thể ra trận, một quyền là xong rồi.”

“Không không, Tộc Trưởng, bọn họ rất khá, tôi cần hai quyền rưỡi.” Hắc Đinh đính chính.

“Tốt, tốt.” Tiểu Hắc cười phô ra hàm răng trắng bóng, tia sáng chiếu từ cây răng phản lại trong ánh mắt muốn giết người của Hắc Diên Sương.

“Lũ khỉ này giỏi về khoản làm trò đấy.” Thiết Tuy cười gật đầu.

Hổ Kinh Tuyên nghe vậy, mặc dù nội tâm không thích cho lắm, nhưng vẫn cười đáp lại: “Thiên tài của Hắc Viên tộc không tệ.”

Liệt Sơn Hổ tộc có sức mạnh ngang với Hắc Viên tộc, nay Thiết Tuy lại đánh giá Hắc Viên tộc kiểu đó, làm sao Hổ Kinh Tuyên vui vẻ được? Khác nào Thiết Tuy cũng nói Liệt Sơn Hổ tộc giỏi về khoản làm trò hề?

“Bọn chúng rất tốt, nếu đặt ở trong Thiết Thạch Nghĩ tộc của ta, cũng có thể đạt tới hạng mấy ngàn đi.” Thiết Tuy thản nhiên nói.

“Thiết Tuy đại ca, bọn chúng giành được hạng thứ mười ngàn đã là kỳ tích rồi.” Một người ngồi bên cạnh Thiết Tuy lắc đầu, nhàn nhạt nói.
Bình Luận (0)
Comment