Quang Minh Giáo Đình Tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 457

Sắc mặt bình tĩnh của Hạc Vĩnh Tuân lập tức chuyển thành sự khó chịu sau khi lắng nghe lời nói của Thanh Vũ.

Sự ủng hộ, ba chữ nghe rất êm tai nhưng Hạc Vĩnh Tuân lại cho đó là một âm mưu đen tối, nói một cách đúng hơn là Giáo Đình muốn khống chế Hạc Vĩnh Tuân để đoạt lấy nhiều lợi ích từ Phi Hạc thương hội.

Con của một trong ba người điều khiển Phi Hạc thương hội, một danh nghĩa quá tuyệt vời để nhúng tay vào quyền hành của thương hội.

“Ý của anh là sao? Tôi không thấp hèn đến mức rước sói vào nhà, để Phi Hạc mà cha tôi cực khổ gầy dựng lên phải đổ vỡ vì chính tôi.” Hạc Vĩnh Tuân trầm giọng nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thanh Vũ dù cho Thanh Vũ mạnh hơn cậu nhiều.

Để có được một thương hội tung hoành khắp nơi như hiện nay, Hạc Vĩnh Tuân hiểu rõ cha của cậu đã làm gì, qua vượt qua những khó khăn lớn lao đến như thế nào.

Nói thì dễ, nhưng bắt tay vào làm thì vô cùng khó, Phi Hạc thương hội có nhiều đối thủ cạnh tranh luôn luôn rình mò xung quanh, và chờ đợi một thời cơ hiếm có nào đó rồi nhào lên cắn Phi Hạc thương hội một ngụm.

“Cậu hiểu sai ý tôi rồi, hay hoặc cậu đã bị ám ảnh bởi Lăng gia.” Thanh Vũ bình tĩnh nói.

“Tại sao Lăng gia từ bỏ cậu? Bởi vì cậu đang thất thế, bởi vì bọn họ không muốn một người vô ích làm con rể.”

“Đó cũng là nguyên nhân chính dẫn đến sự thất bại của cậu.” Thanh Vũ cười nhẹ nói.

Lăng gia luôn duy trì một mối quan hệ tốt với Hạc Vĩnh Tuân, hay nói đúng hơn là Hạc Vĩnh Siêu vì Lăng gia muốn trở thành một phần của thương hội lớn này, cách tốt nhất là thông gia.

Một lý do tuyệt vời, tuy nhiên, bọn họ nhận ra Hạc Vĩnh Tuân không còn giá trị đáng để đầu tư nữa, vì Hạc Vĩnh Siêu mất tích, không có người chống đỡ các chông gai bão táp lớn, Hạc Vĩnh Tuân như một đứa trẻ vô hại.

Vì thế, Lăng gia chọn Bạch Giật Thần! Đẩy Hạc Vĩnh Tuân vào chỗ chết bằng chất độc, và Hạc Vĩnh Tuân hiểu ra tất cả chuyện xấu kia nhờ vào Điều Tra Ngọc.

Thanh Vũ chỉ biết là Hạc Vĩnh Tuân bị Lăng gia từ chối hôn sự, rồi gả Lăng Thẩm Yên cho Bạch Giật Thần, một hôn lễ rất lớn nên dễ dàng để điều tra.

Một trong những người của Ảnh Bộ thu thập thông tin về Phi Hạc thương hội cho Thanh Vũ, có câu nói rất hay, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, Thanh Vũ chuẩn bị chu đáo để đón tiếp mấy người đến từ Phi Hạc thương hội.

Một thiếu chủ có địa vị cao đang mất thế, nguy hiểm trùng điệp, tuy nhiên, địa vị vẫn còn đó, một cơ hội tốt cho Giáo Đình.

Thanh Vũ không ngu đến mức giúp đỡ người khác mà không nhận được gì, khác nào tự đẩy bản thân và toàn bộ người trong Giáo Đình vào nguy hiểm vô ích?

“Đó là chuyện của tôi, chúng ta đã giao dịch xong.” Hạc Vĩnh Tuân lạnh lùng nói rồi đứng lên, bước đi về phía cánh cửa.

“Giáo Đình không điều khiển cậu, mà là trợ giúp cậu ổn định địa vị, cho cậu một cơ hội mua bán kiếm lời lớn, Phi Hạc là một đối tác làm ăn không tệ đối với Tiệm Tạp Hóa Quang Minh này.” Thanh Vũ chậm rãi nói, ánh mắt thản nhiên nhìn vào bóng lưng của Hạc Vĩnh Tuân.

Hạc VĨnh Tuân nghe thế, cậu đứng lại rồi lên tiếng nói: “Tôi sẽ không bao giờ vì bản thân mà làm cho thương hội rơi vào tay người khác, đạp đổ toàn bộ công sức của cha tôi.”

“Tôi rất trân trọng lời đề nghị hấp dẫn kia, nhưng anh có đủ quyền lực để cam đoan rằng lời nói của anh có giá trị? Anh thay mặt cho toàn bộ Quang Minh Giáo Đình được sao?”

Nói đến đây, Hạc Vĩnh Tuân quay đầu nhìn vào Thanh Vũ. Cậu tới nơi hoang vu để tìm một cơ hội trở lại cuộc đua giữa các thiếu chủ, giờ đây cơ hội đã có và cậu không có sức mạnh để bảo vệ nó.

Trợ lực từ một tổ chức thần bí như Giáo Đình rất đáng giá, nếu cậu đem số hàng kia trở về và bị các thiếu chủ khác chú ý, chắc chắn rằng tình cảnh của Hạc Vĩnh Tuân còn thảm hại hơn lúc này.

Bọn họ cảm nhận được nguy hiểm từ Hạc Vĩnh Tuân, khi đó, cái cậu nhận không phải chỉ là một chất độc nhỏ nhoi kia, mà là một cái chết tức tưởi, đau khổ tận cùng.

“Tất nhiên, tôi không có lý do gì để lừa gạt cậu cả, huống chi, khi cậu trở lại Đà La Môn thì Bạch Giật Thần sẽ biết về sự tồn tại của tiệm tạp hóa này, hắn không để yên cho chúng tôi buôn bán.”

“Và tôi thì ghét những kẻ tàn độc như Bạch Giật Thần, chắc chắn hắn sẽ sử dụng mấy thủ đoạn răn đe, kề đao vào cổ, uy hiếp nào đó để bắt tiệm tạp hóa này vào tay của hắn.” Thanh Vũ nhàn nhạt nói, dù lời lẽ thì đặt bản thân vào thế yếu, nhưng nét mặt vẫn thản nhiên, hời hợt.

“Vậy, Giáo Đình ủng hộ và không có bất kỳ sự điều khiển gì với tôi?” Hạc Vĩnh Tuân hỏi lại.

“Đối tác làm ăn là để giao dịch, chứ không phải để khống chế.” Thanh Vũ nở nụ cười.

“Tuy nhiên, hình như cậu quên mất điều kiện của tôi đưa ra rồi thì phải?”

“Điều kiện của anh rất khó.” Hạc Vĩnh Tuân gật đầu.

“Nhưng tôi sẽ vượt qua đợt phong ba này, vì thế, tôi muốn yêu cầu anh một việc.”

“Thiếu chủ!” Thương Lăng vội vàng truyền âm vì ông không tin tưởng người thanh niên này có ý giúp đỡ Hạc Vĩnh Tuân, hoặc có lẽ Thương Lăng chưa bao giờ gặp một người giúp người vô điều kiện giống như Thanh Vũ.

Thương Lăng không biết là Thanh Vũ chỉ muốn kiếm một số linh thạch cho Giáo Đình, để Giáo Đình không cần mua chúng từ điểm tín ngưỡng nữa mà dùng số điểm đó vào việc thiết thực hơn.

Cả vùng đất của Đà La Môn rất lớn, Phi Hạc thương hội là bá chủ ở đó, còn Không Vũ quốc hay Kinh Hồng quốc thì bé nhỏ, dù nhiều tán tu đến đây nhưng đường xá xa xôi, số lượng vẫn không đủ, cho nên việc kinh doanh của tiệm tạp hóa chưa ở mức hiệu suất cao nhất.

Nếu như hợp tác dài lâu với Hạc Vĩnh Tuân, giúp đỡ cậu ta vượt qua khó khăn, tạo một mối quan hệ tốt đẹp thì tiệm tạp hóa sẽ tốt hơn hiện giờ rất nhiều.

Còn Bạch Giật Thần? Việc bắt tay với Bạch Giật Thần giống như một trò đùa, sau khi thu thập vài thông tin về tên kia, Thanh Vũ quyết định cho Bạch Giật Thần vào sổ đen, danh sách việc ác động trời mà Bạch Giật Thần làm sau khi bước chân vào khu vực Đà La Môn đủ để đóng thành một cuốn sách dày trăm trang.

Liệu một kẻ ác độc như Bạch Giật Thần có tuân thủ và không có ý đồ gì với tiệm tạp hóa? Một miếng thịt tươi không thể nào thỏa mãn được một con thú đang đói khát, nó sẽ ăn luôn người cho nó miếng thịt tươi đó.

Còn Hạc Vĩnh Tuân thì khác, cậu chỉ là một người khốn khổ bị tính kế, một đứa trẻ không có quần áo giữa ngày tuyết rơi mà thôi, Thanh Vũ cho Hạc Vĩnh Tuân mọi thứ cần thiết, đến lúc Hạc Vĩnh Tuân đủ sức mạnh để tự đứng trên bàn chân của cậu thì Giáo Đình đã phát triển đến mức độ mà Hạc Vĩnh Tuân thì có thể ngước nhìn.

“Xin mời.” Thanh Vũ nói với một nụ cười bình tĩnh trên môi.

“Sự bảo vệ, tôi muốn tiệm tạp hóa bảo vệ tôi khi tôi trở lại Đà La Môn.” Hạc Vĩnh Tuân trầm giọng nói ra.

“Điều gì khiến cậu tin rằng tôi sẽ chấp nhận cuộc giao dịch đó?” Thanh Vũ nói bằng âm thanh hiếu kỳ, ánh mắt thích thú nhìn Hạc Vĩnh Tuân.

Hạc Vĩnh Tuân liền chỉ tay vào một vài câu chữ trên tường, Thanh Vũ nhìn theo cánh tay của Hạc Vĩnh Tuân.

“Đừng nói với tôi rằng, mấy khẩu hiệu kia là giả?” Hạc Vĩnh Tuân nở nụ cười thắng cuộc.

“Một triệu linh thạch hạ phẩm, tu sĩ Nguyên Anh kỳ sẽ bảo vệ cậu trong vòng một tháng.” Thanh Vũ cười nhạt một tiếng rồi nói.

“Giao dịch hoàn thành.” Hạc Vĩnh Tuân lập tức trả lời, cậu đưa cho Thanh Vũ một túi trữ vật chứa đầy linh thạch.

“Hai triệu linh thạch hạ phẩm, mời cậu theo tôi xuống lấy hàng của cậu.” Thanh Vũ dùng thần thức quét qua túi trữ vật rồi để nó ở một bên, sau đó hắn đứng lên, bước ra khỏi căn phòng.

Hạc Vĩnh Tuân và Thương Lăng đi theo sau Thanh Vũ.

“Thiếu chủ, cậu làm vậy khác nào đang đùa với lửa?” Trong lúc đi, Thương Lăng khuyên bảo.

“Cậu nghĩ rằng Giáo Đình sẽ ủng hộ cậu chống lại các thiếu chủ khác sao?”

“Chúng tôi đang lợi dụng lẫn nhau.” Hạc Vĩnh Tuân trả lời lại cho Thương Lăng, giọng nói sâu kín.

“Nhưng mà.” Thương Lăng vẫn còn lo âu.

“Không sao đâu, Thương Lăng thúc nghĩ rằng các thiếu chủ, nhất là tên Bạch Giật Thần vui vẻ nhìn thấy tôi trở lại cuộc so tài sao? Lần này, bọn chúng sẽ tàn nhẫn hơn nhiều.” Hạc Vĩnh Tuân lắc đầu giải thích với Thương Lăng.

“Yên tâm đi, tôi không để người khác điều khiển tôi đâu.”

“Nếu thiếu chủ đã nói vậy thì tôi không xen vào nữa.” Thương Lăng gật đầu. Hạc Vĩnh Tuân là người trưởng thành, có lối suy nghĩ riêng của cậu, còn ông là quản gia, không tiện tham vào vào quyết định của Hạc Vĩnh Tuân, ngoại trừ các quyết định sai lầm.

Thanh Vũ mua ba ngàn gốc Bích Ly Thảo, và lấy một trăm viên Trúc Cơ Đan từ phòng chứa đồ trong tiệm đưa cho Hạc Vĩnh Tuân cất giữ, và một vấn đề xảy ra, túi trữ vật của Hạc Vĩnh Tuân có không gian khá nhỏ và không chứa được số Bích Ly Thảo kia.

Mặc dù Bích Ly Thảo là linh dược cấp hai, thuộc loại có giá trị thấp, nhưng cần có sự bảo quản tốt trong quá trình vận chuyển, Thanh Vũ tặng cho Hạc Vĩnh Tuân một vài cái hạp ngọc lớn, chứa toàn bộ Bích Ly Thảo vào trong, bảo quản chúng trong vòng nửa năm trời không hư hại.

“Chúng tôi có một đoàn xe Viêm Văn Hổ ở bên ngoài.’ Hạc Vĩnh Tuân cười nói.

“Vậy à? Nhưng dùng cả một đoàn xe để vận chuyển thì có hơi rườm rà một chút.” Thanh Vũ suy tư nói.

“Vậy đi, tôi sẽ tặng cậu một món quà chứng minh cho mối quan hệ của chúng ta.” Thanh Vũ cười nói.

“Hãy nhận lấy nó, một chiếc nhẫn chứa đồ có không gian một trăm mét vuông.”

Hạc Vĩnh Tuân ngây ngẩn nhìn chiếc nhẫn làm bằng bạc được chế tạo rất tinh xảo, tỉ mỉ đến từng chi tiết, cậu dùng thần thức kiểm tra và xác nhận rằng nó đúng như lời Thanh Vũ nói.

“Vậy này quá quý trọng.” Hạc Vĩnh Tuân lắc đầu.

“Tất nhiên rồi, nó là bằng chứng cho tình bạn giữa chúng ta mà.” Thanh Vũ mỉm cười nói, kiên quyết đặt chiếc nhẫn vào tay Hạc Vĩnh Tuân.

“Vậy thì cảm ơn anh.” Hạc Vĩnh Tuân cầm lấy chiếc nhẫn rồi nói với giọng nghiêm túc.

Đương nhiên, Thanh Vũ không keo kiệt tới nỗi nói ra giá trị của chiếc nhẫn kia, một triệu điểm tín ngưỡng, bằng với một trăm nghìn linh thạch hạ phẩm.

“Thiếu chủ, giá trị của vật này ít nhất là hai triệu linh thạch hạ phẩm.” Thương Lăng nói nhỏ với Hạc Vĩnh Tuân, giọng nói run rẩy thì sợ hãi, đó chỉ là một món quà của người thanh niên trước mặt.

Và người thanh niên kia vẫn bình tĩnh, tư thái nhẹ nhõm, giống như hai triệu linh thạch hạ phẩm chỉ là một đống đá vụn bên ngoài đường.

“Cái gì?” Hạc Vĩnh Tuân giật nảy cả mình, tay đang đeo chiếc nhẫn trữ vật cũng run lên.

“Có chuyện gì sao?” Thanh Vũ nghi ngờ hỏi.

“Không có gì.” Hạc Vĩnh Tuân vừa nói một cách miễn cưỡng vừa lắc đầu, lòng thì đang hồi hộp vì giá trị thật của chiếc nhẫn làm cậu kinh ngạc đến lặng người.

Đây là một món quà chứng minh tình bạn thôi sao? Có cần phải thế không?

“Vậy thì tốt.” Thanh Vũ gật đầu, từ tốn nói.

Đột nhiên, Thanh Vũ cau mày rồi lấy một lá phù ra từ chiếc nhẫn chứa đồ trên tay, lá phù đang cháy lên và truyền ra một giọng nói nam trẻ tuổi.

“Thanh Vũ, tôi phát hiện người của Huynh Đệ Hội, bọn chúng đang bắt giữ một cô gái có mái tóc màu lam, chúng đang áp giải cô ta đi đến một nơi nào đó, hãy tới đây, tôi đang đi theo sau chúng.”

“Cô gái với mái tóc màu lam?” Thanh Vũ lẩm bẩm, ngay sau đó, một tin nhắn truyền đến từ Diêu Nguyệt thông qua Hệ Thống.

“Anh Thanh Vũ, hãy mau tới đây cứu em.”

Đi cùng với tin nhắn kia là tọa độ chỉ dẫn đến một nơi phía tây bắc Không Vũ quốc.

Ầm!

Hai người Hạc Vĩnh Tuân, Thương Lăng nghe âm thanh nổ tung ở gần, sàn nhà làm bằng gỗ cao cấp đạt tới cấp ba bị đạp nát bởi một người thiếu niên còn trẻ, tuổi tầm mười lăm, mười sáu, nhưng trái với sự trẻ trung kia là một luồng hơi thở khủng bố tràn ngập trong không gian.

“Anh Thanh Vũ, có người bắt Diêu Nguyệt!” Người thiếu niên lạnh giọng nói với Thanh Vũ, đôi mắt tức giận ẩn chứa sát khí làm cho nhiệt độ giảm xuống.

“Tu sĩ Nguyên Anh kỳ!” Thương Lăng lắp bắp nói trong khi kéo Hạc Vĩnh Tuân đang ngây ngốc lùi ra sau, ánh mắt hãi nhiên nhìn vào người mới tới.

“Đi thôi.” Thanh Vũ gật đầu nói với vẻ mặt lạnh lùng.
Bình Luận (0)
Comment