Quang Minh Giáo Đình Tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 512

“Giết! Giết! Giết!”

“Tiếp tục kích nổ pháo hoa hương!”

“Tiểu đội mười sáu lùi lại một chút!”

“Đừng để mất đội hình, bọn quái vật sẽ lợi dụng những điểm đó để phá vỡ phòng tuyến của chúng ta!”

“Người vừa mới đến hãy lập tức chấn chỉnh tinh thần, bổ sung vào đội ngũ còn thiếu!”

“Quân Đoàn Gaia!”

“Kiên trì! Dũng cảm! Cố gắng hết mình!” Một ngàn thành viên của Quân Đoàn Gaia đang tạo dựng một vòng phòng tuyến hình bán nguyệt, phạm vi bốn km.

Bọn họ đang mặc một bộ giáp màu bạc sáng bóng giống nhau như đúc, cầm loại vũ khí là thanh trường kiếm dài của Thánh Kỵ Sĩ, bọn họ vừa chống lại đám quái vật bị dẫn đến đây bởi một thứ được gọi là “Pháo hoa hương”, tác dụng của nó hấp dẫn đám quái vật ở trong vòng mười km tới đây.

Nếu như không có “Pháo hoa hương” thì đám quái vật sẽ không tấn công thành bầy như hiện giờ, vì ý thức lãnh thổ của chúng rất cao.

Quân Đoàn Gaia nghĩ ra cách đó để trợ giúp cho cuộc huấn luyện địa ngục! Nói đúng hơn là, người nghĩ đến “Pháo hoa hương” là bác sĩ tài giỏi Mira, một người đang giữ chức vụ cao của Quân Đoàn Gaia, vừa là người quản lý đội y tế, trị thương vừa là một cố vấn giỏi giang không một người nào có thể thay thế.

Một ngàn thành viên đang ra sức đánh giết với quái vật trông khá mệt mỏi và hoang mang vì bọn họ chẳng thể nào nhìn thấy điểm cuối của bầy quái vật đáng sợ, bọn chúng cứ điên cuồng tấn công mà không bao giờ lùi bước, chúng chưa hề tỏ ra vẻ sợ hãi trước Quân Đoàn Gaia.

Bởi vì một ngàn thành viên này vừa mới đến Huyễn Linh Chiến Trường, một ngàn người đã khác đã kết thúc cuộc luyện tập kham khổ này từ gần năm mươi ngày trước, đương nhiên, tính theo ngày ở Huyễn Linh Chiến Trường.

Dieter theo Thanh Vũ cùng mọi người đi khắp Huyễn Linh Chiến Trường, vừa tìm dược liệu quý hiếm, vừa đào khoáng vật cho Luyện Khí Đường học tập, còn có kiểm tra xem những loài quái vật lạ khác nữa, bổ sung vào kho tàng kiến thức của Giáo Đình.

Tuy vậy, Dieter phải trở về với Quân Đoàn Gaia sau hơn một trăm ngày đêm đi giữa trời nắng, nằm giữa trăng mờ ở bên thế giới hư ảo, cậu ta về và lấy lại quyền chỉ huy Quân Đoàn Gaia từ Lucas, một người vốn đang làm rất tốt nhiệm vụ.

Dieter nhận thấy việc luyện tập trong vòng một tuần – tính theo thế giới thật, đổi ra thế giới ảo là ba trăm năm mươi ngày quá khó khăn, hai trăm ngày là giới hạn của mọi người về tinh thần và thể lực, nên Dieter đã thay đổi lịch trình của các cuộc huấn luyện, mỗi một đợt là hai trăm ngày đêm và mười ngày nghỉ dưỡng ở Huyễn Linh Chiến Trường.

Thế nên, hôm nay, nhóm người vừa tiến vào Huyễn Linh Chiến Trường đã sống sót dưới cường độ tấn công cao kia trong hơn bốn mươi ngày, họ đang thích ứng một cách chậm rãi và sẽ quen với việc đó thôi.

Lần này, Dieter phải nhận nhiệm vụ càn quét Venger cứu người ở Hành Tinh Gaia, nên người chỉ huy cuộc huấn luyện là Richard, một người thủ lĩnh trầm ổn và có tầm nhìn chững chạc.

Ông ấy vừa ra lệnh cho mọi người làm việc đâu vào đấy, vừa hô hào những khẩu hiệu củng cố dũng khí của Quân Đoàn Gaia.

“Quân Đoàn Gaia!”

“Trung thành, quyết tâm, đoàn kết!” Một ngàn thành viên đồng thanh trả lời, giọng nói của mọi người hòa lẫn vào nhau tạo nên một cỗ khí thế cao lớn và hùng hồn, ẩn chứa một sức mạnh thần kỳ khiến bọn họ đẩy lùi đám quái vật.

“Mục tiêu của cuộc huấn luyện này là tăng cao cảnh giới trung bình của mỗi người và đột phá Bách Thánh Trận đến cảnh giới Thiên Thể!” Richard suy tư ở trong đầu.

Ban đầu, ông cũng kinh ngạc về số quái vật của Huyễn Linh Chiến Trường, bọn chúng sinh sản với một tốc độ kinh khủng và độ tàn khốc thì bỏ xa Venger, bọn chúng bị mùi hương của pháo hoa hấp dẫn, vừa ngửi thấy liền phóng về phía bức màn ranh giới, lâu lâu Quân Đoàn Gaia lại bị đánh vỡ phòng tuyến và lùi về phía sau, để lại một số thành viên chết thảm dưới móng vuốt dữ tợn.

Côn trùng bao phủ bầu trời, che lấp ánh sáng mờ ảo của vầng Mặt Trời xa vời vợi, ở mặt đất, đám quái vật bốn chân, sáu chân, tám chân bò đầy, bọn chúng húc mạnh bằng sừng hay tấn công bằng những thứ móng vuốt dài dữ dằn.

Mười Bách Thánh Trận đứng hiên ngang giữa trời, thân cao năm mươi mét, một tay cầm thuẫn lớn, một tay cầm kiếm dài, mười người đứng ngay thẳng thành một bức tường không thể bị phá vỡ.

“Bách Thánh Trảm!”

“Ngũ Hành Thánh Thuật!”

]

“Nhất Dương Trảm Ma!”

“Nhị Dương Thánh Thuật – Kim Dương Kiếm!” Có một tiểu đội tinh nhuệ luyện thành Nhị Dương Thánh Thuật, thanh kiếm màu vàng sắc bén phóng xuống bên dưới và càn quét một mảng lớn quái vật, thanh trừng cả một vùng đất chất đầy xác chết.

“Haha!”

“Đến đây nào, đừng để ta thất vọng chứ!” Một tiếng cười hào sảng vọng ra từ giữa đám quái vật, mấy trăm con thú với cơ thể toàn lân giáp bóng loáng, bọn chúng đang vây công một người đàn ông có vết sẹo ở trên mặt, đó là Derek – Phó Đoàn Trưởng của Quân Đoàn Gaia.

Ầm! Derek cầm một cây đao to chừng ba mét vung vẫy ra ngoài, nó còn cao hơn cả chính ông ấy, nhưng dù vậy, Derek không cảm thấy bất tiện khi sử dụng thanh đao đặc biệt này, một loại vũ khí Derek có được từ Luyện Khí Đường Đường Chủ Vũ Hy, một pháp bảo cấp ba tuyệt phẩm!

Mỗi một đao bổ xuống đều giết chết vài chục con quái vật giáp xác cứng, bọn chúng không quan tâm đến lũ đồng bạn bị chết đi và cứ tấn công Derek một cái ngu dốt.

Một người bình thường rơi vào tình cảnh đó sẽ cảm thấy phiền phức hay bực bội, thế nhưng Derek không phải là một người bình thường, Derek có tính tình nóng nảy, thẳng thắn và luôn làm theo nội tâm mách bảo, ông ấy cũng là một người cuồng chiến, và thế là môi trường ở Huyễn Linh Chiến Trường như thể “Một ngôi nhà thân thương” đối với Derek vậy.

“Cẩn thận đấy, Derek, ta không nghĩ rằng anh có thể chịu đựng được lâu quá đâu.” Richard lớn tiếng nhắc nhở Derek.

“Tôi biết rồi Quân Đoàn Trưởng, ông cứ tiếp tục đứng đó và chỉ huy đi.” Derek nở nụ cười rất thô bạo, vẻ mặt không ăn khớp với lời nói, ông đang nhờ vào năng lực tiến hóa tái sinh để sống sót giữa bầy quái vật cấp ba trở lên, nhưng năng lực đó thì làm sao có thể kéo dài quá lâu.

Richard lên tiếng nhắc nhở Derek vì điều đó, cái chết ở Huyễn Linh Chiến Trường là một thứ quá bình thường, và cũng vì sự bình thường làm mọi người gần như bỏ qua kia lại là một mầm móng khủng khiếp đang hủy hoại mọi người.

Chính bác sĩ Mira đưa ra lời khuyên sau khi tìm hiểu Huyễn Linh Chiến Trường trong vòng một tháng trời, hạn chế việc chết đi ở Hành Tinh Gaia, thậm chí cho dù có sử dụng nhiều mưu mẹo giảm bớt sự ảnh hưởng đi chăng nữa, cái chết là một thứ đáng sợ, luôn luôn là vậy, tuy nhiên, nếu con người không xem cái chết là một chuyện quan trọng, thì điều đó còn đáng sợ hơn.

Derek càng giết nhiều thì càng khiến nhiều quái vật nhằm vào, chừng năm phút sau, Derek chuyển tư thái từ thoải mái sáng căng thẳng, bọn chúng đông hơn trước nhiều lắm, và rồi Derek không chịu đựng được nữa, ông bị lũ quái vật tấn công dồn dập và cố gắng đáp trả chúng trong vô lực.

“Ta đã nói với anh rồi, đây là lần thứ hai mươi bảy, xin anh hãy tập trung và nhớ kỹ lời khuyên của bác sĩ Mira.” Richard thở dài một tiếng, ông biến mất khỏi vị trí, lúc xuất hiện trở lại thì ông đang mang theo một người bầm dập, đó là Derek.

“Haha! Ô đúng là cứu tinh của tôi, vì tôi biết rằng có một người tôi tin cậy ở sau nên tôi không sợ hãi gì cả!” Derek đưa ngón tay cái lên rồi cười hớn hở, không có một chút khí độ nào của Phó Đoàn Trưởng.

Các thành viên khác nghe vậy bọn họ liền bật cười, tính tình ngay thẳng của Derek chiếm được lòng của nhiều người trong Quân Đoàn Gaia, Derek chưa bao giờ làm hại ai cả ngoài việc ông ấy hay cho những kẻ lười biếng ăn một chút ít đau khổ.

Năng lực tiến hóa của Richard là siêu tốc, cảnh giới của ông càng cao thì tốc độ tăng cường ở trong nháy mắt càng lớn đến không tưởng, và Richard cũng là người trợ giúp các thành viên khi bọn họ sắp bị đánh bại bởi lũ quái vật.

Hiển nhiên, Richard không chỉ làm một nhiệm vụ đơn giản giống thế, tiêu biểu là vừa có một con quái vật bốn cánh, tám càng mỏng tựa lưỡi dao và một cái đầu nhỏ màu đen đậm, nó vừa xuất hiện thì lập tức hống lớn thể hiện sức mạnh của bản thân trước toàn thể các loài quái vật khác và được bọn kia nhường ra một con đường.

Đáng tiếc, cái nó nhận được không phải là sự vinh quang khi giết sạch lũ con người khó chơi, trái lại, nó chưa kịp làm gì, dù thực lực ngang với cảnh giới Tam Dương hậu kỳ, ở trong hai con ngươi của nó, một bóng đen lóe lên lướt qua thân thể nó như một cơn gió nhẹ mát lạnh, và rồi cảnh vật xáo trộn và màn đêm thì nhấn chìm nó vào trong cái chết lạnh lẽo.

“Lại một Bọ Tám Chân thực lực Tam Dương hậu kỳ xuất hiện, xem ra chúng ta sẽ đối đầu với những cá thể mạnh hơn sớm thôi.” Richard thản nhiên nói trong khi dùng một cái khăn lau vết máu đen ở trên lưỡi dao ngắn, một con dao găm mỹ nghệ nhưng không phải là vật trang trí, nó cũng là một pháp bảo cấp ba tuyệt phẩm, được chế tạo bởi Vũ Hy.

“Phạm vi ảnh hưởng của pháo hoa gần lan đến gần tổ của Bọ Tám Chân, một loài sở hữu thiên phú hệ phong khá ấn tượng, tôi khá chật vật khi chiến đấu với một con vào hai ngày trước, bọn chúng vừa nhanh vừa nổi trội về sức tấn công.” Derek ngưng trọng lên tiếng.

“Dieter Đoàn Trưởng đã giải quyết chúng như thế nào nhỉ?” Derek nghĩ đến tình cảnh đáng lo ngại của nhóm thành viên đang ở đây, thế là Derek hiếu kỳ hỏi.

Richard bình tĩnh trả lời: “Cậu ta đốt chúng bằng chính cơn gió chúng tạo ra, một hỏa quyền liền giết sạch cả tổ!”

“Tôi quên mất là Quân Đoàn Trưởng Dieter có dị năng gì!” Derek đặt một tay lên trán rồi lẩm bẩm.

“Mọi người cực khổ rồi, đây là số Thanh Tâm Đan vừa ra lò, tổng cộng hai ngàn ba trăm viên.” Giữa lúc Quân Đoàn Gaia đang chăm chỉ luyện tập, một người bay tới phòng tuyến từ phía sau.

“Vương Tinh Đường Chủ?” Richard ngạc nhiên nhìn người đó.

“Đúng là tôi đây.” Vương Tinh mỉm cười thân thiện nhìn Richard, nhưng hai con ngươi khá e dè khi đứng trước Richard vì áp lực tỏa ra từ ông quá ngột ngạt, miểu sát Tam Dương hậu kỳ trong nháy mắt, Vương Tinh làm sao để trấn an bản thân không sợ Richard?

“Cảm ơn Quân Đoàn Trưởng đã giúp tôi chăm lo số Linh Mộc, để đáp lại tình cảm của mọi người trong Quân Đoàn Gaia nên Linh Dược Đường chúng tôi đã làm việc hết công suất và đưa ra những nguyên liệu tốt nhất cho đan dược, mọi người cứ sử dụng thoải mái nhé.”

“Cảm ơn Vương Tinh Đường Chủ, và nhờ Đường Chủ hãy chuyển lời cảm ơn đến cả Luyện Đan Sư của Đan Đường, đan dược của bọn họ giúp đỡ chúng tôi rất nhiều.” Richard chân thành nhìn Vương Tinh rồi nói.

“Không dám, không dám, Quân Đoàn Gaia thu thập nhiều dược liệu quý cho Linh Dược Đường và Đan Đường nghiên cứu, học tập tài nghệ, vì thế chúng tôi phải đưa ra một món quà báo đáp chứ, không cần phải cảm ơn chúng tôi làm gì.” Vương Tinh nhẹ nhàng nói ra.

“Còn đây là hai mươi Kết Kim Đan, đúng với số lượng Quân Đoàn Trưởng yêu cầu.” Vương Tinh lấy một cái hạp ngọc đưa cho Richard.

“Nguyễn Thanh Đường Chủ có nói với tôi rằng, Quân Đoàn Gaia chỉ cần trả một phần hai giá trị của số Kết Kim Đan đó là được.” Vương Tinh nói tiếp.

“Vậy thì không được, Kết Kim Đan quý trọng cỡ nào thì ai cũng hiểu rõ, chúng tôi kiên quyết trả đủ số tiền cho hai mươi viên Kết Kim Đan đó.” Richard vừa lắc đầu vừa nói, âm thanh cứng rắn.

Nhiều thành viên đạt tới ngưỡng chuẩn bị đột phá Tam Dương kỳ nên Richard mua Kết Kim Đan từ Đan Đường cho những thành viên đó sử dụng, tăng cao tỷ lệ đột phá thành công.

Bọn họ đã nhận nhiều đan dược miễn phí từ Đan Dường vì giúp đỡ Đan Đường tìm nhiều dược liệu cho các Luyện Đan Sư cấp hai luyện tập, bây giờ bọn họ không muốn nhận thêm ân huệ nào từ Đan Đường nữa, sòng phẳng là một thứ cần phải có giữa những thành viên trong Giáo Đình.

Và cả một Quân Đoàn Gaia lớn cũng phải tuân theo sự sòng phẳng đó! Nhận quá nhiều ân huệ khiến con người trở nên ỷ lại, không tự bước đi bằng đôi chân của họ nữa.

Quân Đoàn Gaia có một sứ mệnh cao cả cần phải hoàn thành! Những việc khác chỉ là một khó khăn bé nhỏ không đáng kể!

Richard tự tin về điều đó và tự hào về Quân Đoàn Gaia đang đổ mồ hôi, nước mắt và máu, tất cả đều chân thực, và những chân thực kia là thứ giá trị nhất đối với một con người đang mất đi quê hương! Điều đó chứng minh bọn họ đang cố gắng, đang sống, đang tìm con đường giành lại quê hương xinh đẹp từ trong tay lũ quái vật.

“Nếu Quân Đoàn Trưởng đã nói vậy thì tôi sẽ báo lại cho Nguyễn Thanh Đường Chủ.” Vương Tinh bình thản gật đầu, hắn chưa có quyền lớn đến mức can thiệp vào chuyện giữa hai bộ phận lớn trong Giáo Đình.

An phận là một Đường Chủ của Linh Dược Đường là chủ trương hàng đầu của Vương Tinh, cái ghế này có vẻ khá nóng, nhiều người trong Linh Dược Đường đang ra sức thể hiện bản thân để giành lấy nó từ Vương Tinh, hiện giờ, kế hoạch bồi dưỡng Linh Mộc đang tiến hành thuận lợi, một rừng cây Linh Mộc lên đến số lượng hai nghìn cây đang phát triển tốt trong hai trăm năm mươi ngày, chừng năm năm sau thì chúng phát triển lên Linh Mộc cấp một, bắt đầu phun linh khí cho môi trường xung quanh.

Dù một cây tạo ra ít linh khí, nhưng hai ngàn cây cộng lại thì bằng cả một Linh Mạch hạ cấp!

Nhưng mục tiêu của Vương Tinh chỉ dừng lại ở Linh Mộc cấp một thôi sao? Một năm ở Huyễn Linh Chiến Trường tương đương với năm mươi năm!Vương Tinh đang nhắm đến con số lớn hơn thế nhiều!

“Đó là ai vậy?” Bỗng nhiên, một vài thành viên đang chém giết nhìn thấy một bóng đen vụt tới từ đằng chân trời, bọn họ cũng quá quen thuộc với chuyện này rồi vì nhiều người theo Thanh Vũ lần lượt trở về, giờ thì họ đang đoán xem bóng đen kia là người nào thôi.

Richard, Derek, Vương Tinh hay vài trăm người khác cũng ngó qua chú ý, người nào về từ vùng đất xa thẳm ngoài kia đều như thể cởi bỏ thân xác phàm trần, thay đổi xương cốt, cả về thần thái lẫn khí chất đề mạnh hơn thời điểm vừa mới khởi hành nhiều lắm.

Tiêu biểu là ba người Nguyễn Vu vừa tới đây, bọn họ tạo ra một chấn động không nhỏ chút nào, đám quái vật, thú dữ cản đường họ đều chết một cách nhanh gọn, bọn chúng bị nghiền nát như thể một viên sỏi ở dưới đất bị xe tải lớn cán lên.

Richard híp mắt lại để nhìn xa hơn, và ông là người đầu tiên nhận ra khuôn mặt của người vừa mới xuất hiện.

“Đó là Giáo Hoàng!” Richard trầm giọng nói.

“Cái gì? Giáo Hoàng muốn trở lại?” Vương Tinh giật mình nói.

“Tôi có thể chứ?” Derek chợt nhìn qua Richard và nói với giọng đầy ẩn ý, còn đôi tay thì đang cọ sát vào nhau, vẻ mặt chờ mong.

“Đừng chết!” Richard chậm rãi nói một câu rồi không lên tiếng nữa.

“Haha!” Derek há miệng cười lớn, sau đó ông ấy cầm chặt cây đao tuyệt phẩm rồi phóng thẳng về hướng của Thanh Vũ.
Bình Luận (0)
Comment