Quang Minh Giáo Đình Tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 536

Thời gian trước đó không lâu, sau khi Thanh Vũ dàn xếp công việc cho mọi người, hắn cùng Ngọc Trang đứng trên lưng Lam Sương Thiên Điểu bay xuyên qua Tử Mộ Sâm Lâm, lần theo luồng linh áp hùng hồn đang ở giữa của khu rừng lớn.

Dọc đường đi, Lam Sương Thiên Điểu che chắn cơ thể bằng một lớp sương mù màu trắng khiến nó ẩn thân, tàng hình trong mắt của các loài hung thú khác nên Thanh Vũ, Ngọc Trang không bị cản trở, tốc độ tăng lên nhiều lần.

Chừng mười phút sau, Thanh Vũ, Ngọc Trang nhận được tin tức đám thú triều bị đánh bại bởi sự giúp đỡ của Không Yên, Hắc Tinh, Lâm Phong cho nên Thanh Vũ cũng an tâm hơn nhiều.

“Tài năng của Hắc Tinh đúng là tuyệt vời.” Ngọc Trang nhẹ nhàng khen ngợi. 

“Anh đã tặng tinh huyết của Thánh Viên tộc cho Hắc Tinh vì Hắc Tinh sở hữu sẵn một phần mười dòng máu của Thánh Viên tộc, nhờ vào số tinh huyết đó, Hắc Tinh đột phá giới hạn của huyết mạch, đạt tới sáu phần mười dòng máu thuần khiết Thánh Viên tộc, thiên phú cũng tăng lên theo đó.” Thanh Vũ khẽ nói.

“Hiện giờ, Giáo Đình đã mạnh hơn trước rất nhiều rồi phải không?” Ngọc Trang suy tư hỏi.

“Đúng vậy, em đã rời khỏi rất lâu, mọi thứ thay đổi rất nhanh, nói chung, mọi người mạnh mẽ hơn rất nhiều, cả về sức mạnh lẫn khả năng khác.” Thanh Vũ nhẹ nhàng trả lời.

Lúc đầu, Thanh Vũ đưa ra lời khuyên cho Ngọc Trang giúp đỡ Không Vũ quốc tiêu diệt mầm họa là Tà Đồ, bọn chúng lộng hành, giết người nhiều như cỏ rác, làm biết bao nhiêu chuyện tàn nhẫn, nhưng Thanh Vũ không đủ khả năng lẫn niềm tin chiến đấu với Tà Đồ, nên hắn trông cậy Ngọc Trang – một người nắm giữ thể chất Quang Minh Thánh Thể.

Mặc dù cảnh giới ở thời điểm đó của Ngọc Trang mới chỉ là Nhị Dương kỳ, nhưng thiên phú đáng kinh ngạc của cô giúp cô đánh đuổi Tà Đồ một cách đơn giản. Không lo lắng về vấn đề an toàn, kẻ mạnh nhất trong số Tà Đồ cũng chỉ đạt Kết Đan sơ kỳ mà thôi.

Thanh Vũ không tính toán đến việc Ngọc Trang xử lý phần lớn Tà Đồ rồi rời khỏi Không Vũ quốc, bắt đầu chuyến đi du ngoạn đến các vùng đất mới lạ.

Thanh Vũ rất lo lắng cho Ngọc Trang nhưng cô ấy không muốn trở về trong thời gian ngắn, vì thế Thanh Vũ nhờ Diêu Hạo liên lạc với Ngọc Trang thông qua Ảnh Bộ.

Thời gian trôi đi quá nhanh, chẳng mấy chốc Thanh Vũ ở Hành Tinh Gaia tận mấy tháng liền, ngoài sự thay đổi của Giáo Đình, Thanh Vũ còn cảm nhận được sự thay đổi trở nên hoàn hảo hơn của Ngọc Trang, khi đứng gần cô nàng này, Thanh Vũ nhận thấy một sự nguy hiểm không tên và áp lực thì lớn đừng hỏi.

Ít nhất tu sĩ Tam Dương kỳ không đủ kiên cường chống chọi trước áp lực vô hình do Ngọc Trang tỏa ra, một áp lực bắt nguồn từ khí chất hơn là sức mạnh!

“Lâm Phong, Không Yên cũng khác xưa nhiều rồi.” Ngọc Trang cảm khái một tiếng, vẻ mặt mong chờ đến khi trở về Quang Minh Giáo Đình, được gặp những người thân mà cô xa cách đã lâu, có Nguyễn Thanh, có đám trẻ ở Cô Nhi Viện, có Diêu Nguyệt dễ thương, có Diêu Hạo luôn giữ một hình tượng người anh tốt…

Quá nhiều thứ đang chờ Ngọc Trang ở Giáo Đình.

“Không Yên đang nắm toàn bộ quyền hành ở Không Vũ quốc, ông ấy còn là một Hồng Y Giáo Chủ trong tương lai, Lâm Phong siêng năng luyện tập, cậu ta rất nóng lòng về chuyến đi Trúc Cơ Cốc.” Thanh Vũ nói khẽ.

Ngọc Trang nghe xong, cô gật đầu, sau đó cô nhíu mày nhìn Thanh Vũ, lời nói đến miệng như không thốt ra, Thanh Vũ cũng thay đổi, Ngọc Trang nhận ra điều đó thông qua cách hành xử của Thanh Vũ, đôi mắt của Thanh Vũ không còn ngây ngô nữa, bây giờ, một đôi mắt đen tuyền có thêm sắc thái thần bí cùng nguy hiểm!

Cực kỳ nguy hiểm!

Quang Minh Thánh Thể đang cảnh báo Ngọc Trang!

Cũng giống như Ngọc Trang, sự nguy hiểm kia ẩn sâu trong Thanh Vũ, không phải vì sức mạnh, không phải vì thủ đoạn, đơn giản là Thanh Vũ cực kỳ nguy hiểm!

Đó là một cảm giác không tên, vô hình vô chất nhưng thật sự tồn tại!

“Hình như Quang Minh Giáo Đình có thêm nhiều người mới và có thêm cả Hồng Y Giáo Chủ mới nhỉ.” Ngọc Trang cười nhẹ nói.

“Bọn họ đều là nhân tài, Giáo Đình sẽ luôn luôn mở cửa chào đón nhân tài.” Thanh Vũ bình tĩnh nói ra.

“Vậy mà lâu rồi anh không liên lạc với em, em không phải là một nhân tài mà Giáo Đình đang chào đón sao?” Ngọc Trang cười nói đùa.

“Anh có việc bận bên Hành Tinh Gaia, một thế giới ngập tràn quái vật, người ở nơi đó đang cần sự giúp đỡ từ Giáo Đình, nếu có dịp, em hãy tiến về đó.” Thanh Vũ mỉm cười nhìn Ngọc Trang.

“Hành Tinh Gaia?” Ngọc Trang nói khẽ.

“Một thế giới khác, Giáo Đình đang nắm giữ Thế Giới Thông Đạo dùng để đi đến Hành Tinh Gaia.” Thanh Vũ thản nhiên trả lời.

Không cần thiết che dấu sự tồn tại của Hành Tinh Gaia với Ngọc Trang làm gì.

“Chúng ta sắp đến rồi.” Thanh Vũ nhìn về trước, vẻ mặt nghiêm túc.

“Linh áp đang ở rất gần, nó ngay trước mặt của chúng ta.” Ngọc Trang cũng chuyển dời sự chú ý đến chuyện chính.

Bọn họ đang ở gần trung tâm của Tử Mộ Sâm Lâm, cây cối ở xung quanh có màu tím của cái chết, chúng cứ cắm rễ sâu xuống lòng đất và đứng yên lặng không hề phát ra tiếng động, khu rừng càng quỷ dị hơn vì chẳng có một âm thanh nào, tử khí nhẹ nhàng bay lên không trung từ bên trong mặt đất, loài cây ở đây đang hấp thụ tử khí.

“Tử khí thật nồng nặc, tại sao lại như vậy?” Thanh Vũ cau mày đánh giá.

“Đúng vậy, tử khí chỗ này dư sức giết chết một người bình thường.” Ngọc Trang gật đầu nói.

“Có lẽ là khu rừng này vẫn chưa hiện ra hết sự thần bí của nó.” 

Trong lúc quan sát cảnh vật gần đây, Lam Sương Thiên Điểu rút ngắn khoảng cách với luồng khí tức mạnh mẽ kia.

Không lâu sau, Thanh Vũ chỉ tay về khu đất trống, mặt đất màu đen lạnh lẽo.

“Chính là nó, Tử Mộ Thú mạnh nhất.” Thanh Vũ bình tĩnh nói.

Nhìn theo hướng ngón tay của Thanh Vũ, một con Tử Mộ Thú to khoảng hai mươi mét đang đứng quay đầu về phía Lam Sương Thiên Điểu, ánh mắt cảnh giác và miệng thì luôn phát ra tiếng kêu đe dọa.

“Gừ!” Tử Mộ Thú tỏa ra một nguồn áp lực bằng Tam Dương đỉnh phong, nếu như Khai Sơn Tông bị chính nó tấn công thì Khai Sơn Tông chắc chắn bị hủy diệt trong thời gian nhanh nhất, chẳng thể nào chờ đến viện quân là đoàn người của Thanh Vũ được.

“Nó không ở một mình!” Ngọc Trang ngưng tụ ánh mắt nhìn ra sau Tử Mộ Thú, có một cái hang động sau lưng nó, hang động thông xuống sâu dưới đất, không có ánh sáng, toàn một màu đen kịt khiến lòng người sợ hãi.

Ngọc Trang dễ dàng nhìn thấy cảnh vật bên trong hang động bằng cách ngưng tụ linh lực vào hai mắt, cô thấy rõ một ít sinh vật đang ngủ say, trạng thái hấp thụ tử khí của Tử Mộ Thú, số lượng lên đến bốn mươi con, mỗi một con đều phát ra áp lực tương đương Tam Dương đỉnh phong, đặc biệt còn có năm còn cảnh giới nửa bước Tứ Dương kỳ.

“Từ khi nào Tử Mộ Sâm Lâm lại có nhiều Tử Mộ Thú đáng sợ cỡ này chứ?” Thanh Vũ nhíu mày nói.

“Theo như thông tin của Khai Sơn Tông, Tử Mộ Thú mạnh nhất từng xuất hiện chỉ đạt cảnh giới Tam Dương hậu kỳ, rõ ràng, đây là một thông tin sai.” Ngọc Trang nhẹ giọng nói ra.

“Chúng ta nên làm gì đây?” Ngọc Trang hỏi tiếp.

“Bọn chúng đang tập trung tăng cao cảnh giới, còn một con ở sâu hơn nữa đang đột phá Tứ Dương kỳ, chúng cần một nguồn năng lượng trợ giúp con đó đột phá.” Thanh Vũ trầm giọng nói, có một Tử Mộ Thú đang lâm vào trạng thái đột phá Tứ Dương kỳ, Thanh Vũ nhìn thấy nhiều thi thể khô héo của con người nằm rải rác xung quanh con Tử Mộ Thú đó.

“Bọn chúng tấn công Khai Sơn Tông vì thu thập nhiều thi thể cung cấp năng lượng cho nó.” Ngọc Trang lạnh lùng suy đoán.

“Vậy thì em đã biết câu trả lời chưa?” Đến đây, Thanh Vũ mỉm cười nhìn Ngọc Trang.

“Tiêu diệt bọn chúng, trừ đi họa cho người dân!” Ngọc Trang nghiêm giọng nói.

“Gừ!” Cùng lúc đó, Tử Mộ Thú đảm nhiệm vị trí canh gác rống lớn, thông báo cho đám Tử Mộ Thú bên trong hang động vì Lam Sương Thiên Điểu không chịu rời đi sau khi nó cảnh báo tận mấy lần.

Nó cảm thấy Lam Sương Thiên Điểu khá khó chơi nên không muốn gây hấn với Lam Sương Thiên Điểu, việc đó không có lợi đối với Tử Mộ Thú.

Việc cứ bay trên trời gần hang động của Lam Sương Thiên Điểu thành công phá vỡ sự kiên nhẫn của Tử Mộ Thú, giờ thì nó định đánh hội đồng Lam Sương Thiên Điểu.

“Gừ!!” Bốn mươi con Tử Mộ Thú ngoại trừ Tử Mộ Thú đang trong thời khắc quan trọng đều vội vàng chạy ra khỏi hang động, chúng hằm hằm nhìn Lam Sương Thiên Điểu, tử khí tràn ra từ cơ thể rồi hội tụ lại với nhau, tạo thành một đám mây tử khí đáng sợ.

“GAA!” Lam Sương Thiên Điểu nhìn thấy cảnh này, nó cảm thấy bản thân đang bị khiêu khích nghiêm trọng, thế là một tiếng gáy lớn từ loài chim cao ngạo vang lên, trực tiếp dành cho đám Tử Mộ Thú bên dưới.

“Ngươi cũng không vừa gì.” Thanh Vũ cười nói với Lam Sương Thiên Điểu, một hung thú được triệu hồi nhưng tính cách thì không chịu thua người khác chút nào, sự cao ngạo kia đã ăn sâu vào máu lẫn tinh thần của nó.

“Đúng như loài Lam Sương Thiên Điểu mà ta nhìn thấy trên Sương Mù Đại Ngàn.” 

Sương Mù Đại Ngàn là một địa danh bí ẩn trong Huyễn Linh Chiến Trường, vùng đất đó bị sương mù bao phủ quanh năm, sương mù còn ngăn chặn phạm vi dò xét của thần thức nên nên đó khá nguy hiểm, nó còn là một ngôi nhà vĩ đại của mấy trăm ngàn loài hung thú khác nhau.

Lam Sương Thiên Điểu chiếm giữ một ngọn núi lớn, vì mỗi cá thể đều mạnh mẽ vô cùng nên Thanh Vũ không dám đi đến gần lãnh địa của chúng, Lam Sương Thiên Điểu đầu đàn có tu vi trên cả Hóa Thần Kỳ, lại còn là một thiên tài không thể phỏng đoán.

Nhìn chung, tất cả chủng hung thú bên trong thế giới hư ảo Huyễn Linh Chiến Trường đều mạnh một cách biến thái và vô lý.

Điển hình là bọn Người Đá Năm Màu, thiên tài hai sao chạy đầy đất ở tầng thứ bốn, thứ năm, Thanh Vũ còn nghi ngờ là ở các tầng sâu hơn, sự xuất hiện của thiên tài ba sao, bốn sao, thậm chí là năm sao là một việc hết sức bình thường.

Phải biết rằng, thiên tài mạnh nhất, trừ Ngọc Trang ra là Hắc Tinh khi sử dụng huyết mạch Thánh Viên tộc, chiến đấu vượt bốn cấp độ, cảnh giới của Hắc Tinh là Nhị Dương viên mãn, lực chiến vượt trội ngang hàng nửa bước Tứ Dương kỳ, liều mạng thì đánh ngang tay với Tứ Dương sơ kỳ.

Đương nhiên, việc liều mạng tạo ra một hậu quả đau đớn cho Hắc Tinh, nhẹ thì mất hết huyết mạch của Thánh Viên tộc, nặng thì tử vong.

Nghĩ đến chuyện các thiên tài siêu tuyệt cứ đứng trước mặt Thanh Vũ khi hắn luyện tập trong Huyễn Linh Chiến Trường, hắn bắt đầu nghi ngờ về giới hạn thiên phú năm sao của Hệ Thống dành cho Thiên Phú Chi Tinh.

Một người chỉ sử dụng được ba mươi mốt Thiên Phú Chi Tinh, tăng thiên phú lên năm sao và đó cũng là một giới hạn.

Thấy bọn Tử Mộ Thú vào thế tấn công, Ngọc Trang liền nói ra: “Em sẽ xử lý Tử Mộ Thú đang ở bên trong hang động, còn anh hãy cầm chân bọn ở bên ngoài.”

“Em làm được không?” Thanh Vũ cười hỏi, con trong hang sẽ liều mạng đánh với Ngọc Trang nếu như cô ấy cắt đứt quá trình đột phá của nó.

Khi đó, sợ rằng tu sĩ Tứ Dương sơ kỳ cũng phải tránh lui, không dám đánh tiếp.

“Anh cứ yên tâm đi, em đã học tập được rất nhiều thứ khi đi đến nhiều nơi khác nhau, em sẽ cho anh thấy điều đó.” Ngọc Trang mỉm cười nói.

“Được thôi, chúc em chiến thắng.” Thanh Vũ cười nhẹ trả lời, sau đó Thanh Vũ bước lên không khí, đi ra khỏi lưng của Lam Sương Thiên Điểu.

Trước mấy chục ánh mắt dòm ngó, sát khí của Tử Mộ Thú, bằng một giọng nói lạnh lùng, Thanh Vũ nhìn xuống từ trên cao.

“Tất cả các ngươi, đều đáng chết!”

Không đợi bọn Tử Mộ Thú phản ứng lại giọng nói khiêu khích, Thanh Vũ búng một ngón tay, ngay tức khắc, hai mươi vòng tròn pháp thuật đột ngột hiện ra, bao quanh bọn Tử Mộ Thú vào trong, mỗi một vòng tròn pháp thuật đều tản mát ra luồng uy năng đáng sợ, ngang với Tứ Dương sơ kỳ, gần chạm đến Tứ Dương trung kỳ.

“Gừ!” Lúc này, bọn Tử Mộ Thú đánh hơi được mùi nguy hiểm, bọn chúng liền gầm thét, nhao nhao tấn công Thanh Vũ, tử khí sôi trào tạo thành một đám mây tím chết chóc.

“Quá yếu đuối!” Thanh Vũ lạnh nhạt nhìn bọn chúng, và rồi hai mươi vòng tròn pháp thuật kia là Ngũ Hành Thánh Thuật cùng nhau bộc phát ra các đòn pháp thuật nhấn chìm Tử Mộ Thú vào bên trong, tiếng động trầm trọng, ánh lửa trùng thiên, có tiếng thân thể bị đâm thủng, các âm thanh ghê rợn kia cứ vang lên liên tục.

“GAA!” Lam Sương Thiên Điểu cũng động tay, động chân, nó lao xuống rồi mổ chết vài Tử Mộ Thú kêu lớn nhất, đơn giản vì con chim này nó nhìn không vừa mắt mấy con miệng lớn.

Ngọc Trang bắt khoảnh khắc bọn Tử Mộ Thú đang cuống tay, cuống chân, cô tiến vào hang động, một mình đứng trước con quái vật to hơn bốn mươi mét, đôi mắt nó nhắm nghiền nhưng hơi thở thì hùng hồn, không khí thì ngưng đọng lại vì luồng áp lực do nó phát ra.

Ngọc Trang không nói một lời, cô vận chuyển linh lực tấn công Tử Mộ Thú, trong nháy mắt sau, hai thanh kiếm khổng lồ chém thẳng tới Tử Mộ Thú.

Nhất Dương Trảm Mà và Kim Dương Kiếm!

Hai Thánh Thuật vốn dĩ đã mạnh sẵn nay lại được một người tuyệt vời đầy bản lĩnh sử dụng khiến chúng càng tuyệt diệu hơn!

Mắt thấy hai Thánh Thuật chuẩn bị đánh trúng Tử Mộ Thú, nào ngờ Ngọc Trang đột nhiên lùi lại tránh xa ra khỏi Tử Mộ Thú vì nó vừa mở mắt ra thật to, móng vuốt lớn đập tới phá nát hai Thánh Thuật kia và cái đuôi thì lóe lên, đâm vào mặt đất chỗ Ngọc Trang vừa đứng.

“Tứ Dương sơ kỳ! Ngươi đã đột phá thành công?” Ngọc Trang ngạc nhiên nói.

“Gừ!” Tử Mộ Thú ngồi dậy, cúi đầu nhìn Ngọc Trang, hai con ngươi hoang dại, tử khí cứ bay bổng ở gần thân thể nó, quả là một hung thú kinh khủng.
Bình Luận (0)
Comment