Quang Minh Giáo Đình Tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 567

Cảm giác quen thuộc cứ hiện diện trong đầu, Kỷ Lãnh Hoàng chịu không được nên hỏi thử.

Lỡ đâu, quen biết từ trước nhưng cậu ta lại không nhớ thì sao?

“Chắc là anh nhầm người rồi, chúng tôi chưa từng gặp anh.” Dương Khả khẽ nói, trả lời thay cho Ngọc Trang.

Ngọc Trang là một người không biết nói dối, nếu như để cô trả lời thì thế nào cô cũng tìm lý do nói sang chuyện khác, khiến cho người ta nghi ngờ.

“Vậy à? Có lẽ do tôi nhầm lẫn.” Kỷ Lãnh Hoàng gật đầu nhẹ rồi nói.

“Đôi khi tôi cũng nhầm lẫn như anh vậy.” Dương Khả cười nói ra.

Kỷ Lãnh Hoàng không tiếp tục dây dưa chuyện đó nữa, cậu ta sử dụng Hồi Linh Đan cấp hai tuyệt phẩm, một loại đan dược quý giá dành cho tu sĩ Trúc Cơ kỳ, một khi sử dụng, chỉ cần một phút sau khi hồi phục toàn bộ số linh lực đã sử dụng.

Một hiệu quá đáng kinh ngạc, đúng như giá trị đắt đỏ cùng sự quý hiếm của nó, dù cho Luyện Đan Sư hai sao cũng không thể luyện ra loại đan dược này, vì muốn luyện thì cần một tài năng vượt trội.

“Dược hiệu quá kinh người, đây là lần đầu tôi sử dụng một loại đan dược có phẩm chất tuyệt phẩm.” Mạc Ảnh Quân cảm khái, giọng nói khen ngợi.

“Đúng là như thế, không biết bọn họ lấy được loại đan dược này ở đây.” Kỷ Lãnh Hoàng cảm thán, nói ra nghi vấn trong lòng.

“Chắc hẳn là đến từ thế lực của bọn họ.” Mạc Ảnh Quân suy đoán.

“Tại sao anh lại nghĩ vậy?” Kỷ Lãnh Hoàng hiếu kỳ hỏi.

“Suy đoán!” Mạc Ảnh Quân nghiêm túc nói ra.

“Hắc Tinh là một thiên tài hai sao, người đi cùng cũng không đơn giản chút nào, nhất là người tên Lâm Phong, Thanh Vũ, Ngọc Trang, ba người tạo cho tôi một cảm giác nguy hiểm tiềm ẩn.”

“Với tất cả điều đó, tôi cho rằng họ đến từ một thế lực rất mạnh, thậm chí là thế lực ba sao!”

“Thế lực ba sao?” Kỷ Lãnh Hoàng rung động nhìn mọi người một vòng rồi thu hồi ánh mắt.

“Có lẽ họ đến từ Tử Vi Kiếm Tông!”

“Không phải đâu, ngoài người tên Không Yên thì người còn lại không sử dụng kiếm.” Mạc Ảnh Quân nhẹ nhàng lắc đầu.

“Mặc kệ họ đến từ thế lực nào, chúng ta không nên gây thù với họ.” Mạc Ảnh Quân nghiêm túc nói.

Dù đó là suy đoán phiến diện, tuy nhiên Mạc Ảnh Quân quyết định tin tưởng vào trực giác nhạy bén của bản thân.

“Được, nếu họ gặp chuyện gì nguy hiểm thì tôi sẽ đứng ra bảo vệ họ.” Kỷ Lãnh Hoàng vỗ ngực nói ra, ánh mắt tự tin.

Mạc Ảnh Quân im lặng nhìn tên tự đề cao bản thân một cách quá mức, chưa nghe nói rằng tất cả những người đứng ở kia đều rất mạnh sao?



Thời gian càng trôi đi thì bầu không khí ở chiến tuyến càng ngưng trọng hơn, không khí như thể đang hóa thành thực chất, áp lực nặng nề bao phủ mọi ngóc ngách, hiển hiện rõ nét trên khuôn mặt trầm lặng của mọi người.

Tất cả đề đang nhìn về phía cánh rừng cách đó không xa, mặt đất đang truyền đến tiếng động rầm rầm, tựa hồ đang có một đội quân khổng lồ bước đi hành quân vậy.

“Bọn chúng sắp tới rồi.” Một tán tu lẩm bẩm.

“Phải giữ vững tinh thần!” Một tu sĩ Bách Trưởng cứng giọng nói ra.

Lương Phi Nguyên đứng trên khu vực cao nhất, giọng nói truyền rõ xuống:

“Mọi người giữ vững vị trí, chuẩn bị phòng thủ trước đợt tấn công của Xích Nghĩ Ma Tộc, đừng lùi bước!”

“Kẻ nào lùi bước đồng nghĩa với việc trở thành kẻ thù của Hợp Ma Tông!” Lương Phi Nguyên trầm giọng nói ra.

“Và kẻ thù thì chỉ còn lại một con đường chết để đi!” Lời nói sau cùng hàm chứa sát khí nồng nặc.

“Gặp lại mọi người rồi.” Thanh Vũ mỉm cười thân thiện nhìn các khuôn mặt quen thuộc trong đội của hắn, chia tay bọn họ chưa đầy mười hai tiếng đồng hồ thì gặp lại trên chiến trường lớn.

Vì trước đó khá hỗn loạn nên bây giờ Thanh Vũ mới tập hợp đủ cả nhóm, thiếu đi vài người, nghe nói họ rời khỏi Hàn Linh Thành vì không muốn tham dự vào trận chiến tổng lực.

Thêm số người bên Thanh Vũ thì cả nhóm còn lại khoảng chừng chín mươi người, tính luôn Kỷ Lãnh Hoàng, Mạc Ảnh Quân cùng năm tu sĩ Kết Đan trung kỳ, hậu kỳ là chín mươi bảy người, miễn cưỡng trở thành một nhóm nhưng lại có thể là nhóm mạnh nhất tại đây.

“Một Xích Nghĩ Ma Tộc không mạnh, nhưng khi chúng tập hợp lực lượng lại với nhau thì rất đáng sợ, mọi người đừng nên lơ là mất cảnh giác.” Thanh Vũ bình tĩnh nhắc nhở.

“Vâng!” Trần Đình Hải nghiêm giọng đáp lại.

Mọi người thấy thế không khỏi cảm thấy kỳ lạ, bởi vì Trần Đình Hải luôn mang một vẻ mặt không thân thiện với Thanh Vũ kia mà.

“Hắn uống nhầm thuốc rồi ư?” Diệp Hàn Thanh nhíu mày nói ra.

“Cũng có thể lắm!” Đặng Hoài gật đầu nói ra.

Mọi người tập trung tinh thần, chờ đợi thời khắc bắt đầu trận chiến, chưa đầy hai phút sau, tiếng động lớn dần cho đến khi nó trở thành một cơn địa chấn cấp độ nhỏ.

Ầm! Ầm! Ầm!

Mặt đất rạn nứt, cây cối đổ ngã, một cột lửa bắn từ khu rừng thẳng đến tường thành, không hề ngừng lại, hàng trăm cột lửa theo sát phía sau, cho đến hàng ngàn, hàng chục ngàn cột lửa bay đến như mưa bão, tụ hợp thành một trận mưa lửa kinh khủng thiêu đốt, không khí khô nóng dư sức giết chết một người bình thường.

“Phòng ngự!” Lương Phi Nguyên lập tức quát to một tiếng,giọng nói như sấm rền ra lệnh cho mọi người.

Vù! Vù! Vù!

Ngay tức khắc, hơn bốn mươi ngàn tu sĩ cùng nhau vận dụng linh lực, tạo thành một tấm màng chắn ngăn cản cơn bão lửa điên cuồng kia.

Ầm! Ầm! Ầm!

Hai luồng sức mạnh đâm sầm vào nhau rồi nổ tung liên hồi, một luồng sóng xung kích mang theo cơn bão lửa cuốn phăng mọi thứ, đốt cháy mọi vật thành tro tàn.

Nhưng có vẻ như sức mạnh của cơn bão lửa không đủ nên chẳng thể đột phá phòng ngự của tu sĩ, màng chắn linh lực vẫn đứng sừng sững ngay tại chỗ, mặc cho bão lửa tấn công dồn tập.

“Phản công!” Nhận thấy thời cơ thích hợp, Lương Phi Nguyên cao giọng ra lệnh.

Xẹt! Xẹt! Xẹt!

Đám tu sĩ đứng gần Lương Phi Nguyên, cũng chính là thuộc hạ hay Tông Môn, Vương Triều làm việc cho hắn, bọn họ thực thi mệnh lệnh nhanh chóng, sử dụng pháp thuật, pháp bảo đánh tới Xích Nghĩ Sâm Lâm,.

Hàng trăm tia sáng chói lóa bay giữa không trung rồi đâm sâu vào Xích Nghĩ Sâm Lâm, thoáng chốc, tiếng động lớn vang ra liên tục.

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Xác chết của Xích Nghĩ Ma Tộc bắn tung tóe lên trời cao, cột lửa có dấu hiệu ngừng lại trong giây lát, các tu sĩ khác thừa dịp này phản công dữ dội, nháy mắt thôi, cả hai bên đã lâm vào trận chiến tầm xa điên rồ.

Ầm! Ầm!

Tiếng nổ tung vang lên không ngừng nghỉ, tường thành rung lắc mạnh, vùng đất bên ngoài khu rừng hoàn toàn bị phá hủy, mặt đất loang thở, các hố to cứ xuất hiện theo nhịp độ của trận chiến.

Ít nhất hơn hai, ba ngàn Xích Nghĩ Ma Tộc chết thảm!

Một lần, lại một lần, Xích Nghĩ Ma Tộc đưa cái miệng máu dữ tợn phun lửa cùng nhau, tấn công tu sĩ, tu sĩ lại cứ làm theo bài cũ, phòng ngự rồi lại phản kích, cho đến khi hai bên rút ngắn khoảng cách, và đó cũng là tín hiệu bắt đầu vòng chiến tiếp theo.

“Tất cả mọi người tự do hành động theo từng nhóm!” Lương Phi Nguyên trầm giọng nói ra.

“Giết!!” Thế là, hàng chục ngàn tu sĩ bay ra khỏi tường thành, tấn công thẳng đến Xích Nghĩ Sâm Lâm, kẻ nào đi trước thì gặp nguy hiểm lớn nhưng thu hoạch cũng rất kinh người, bột phấn rơi đầy trên mặt đất, tùy tiện đưa tay ra là có thể nhặt lấy đầy bồn đầy bát.

“Giết!!” Hơn bốn mươi ngàn tu sĩ ồ ạt nghiền nát Xích Nghĩ Ma Tộc, vì nhóm đầu khá yếu đuối, không chịu nổi sức công phá của tu sĩ nên Xích Nghĩ Ma Tộc bị đẩy lùi vào sâu trong rừng ít nhất hai trăm mét.

Và rồi chiến trường trải rồi hơn mười km, cả hai bên đánh nhau ác liệt không tuân theo một chút luật lệ, trật tự gì, tu sĩ thì hơn Xích Nghĩ Ma Tộc vì hành động theo nhóm, các nhóm quen biết với nhau còn hỗ trợ nhau chiến đấu, thương vong ít nhưng cũng đang tăng dần.

Xích Nghĩ Ma Tộc thì chết đầy đất, đi một bước nhặt vài cá thể chết thảm, cả người bị phân thành mấy khúc.

“Bách Trưởng, chúng ta có đi không?” Diệp Hàn Thanh hăng hái nhìn Thanh Vũ.

“Bách Trưởng, mau ra lệnh đi, nếu còn chần chờ thì bọn họ sẽ lấy hết phần của chúng ta đó.” Đặng Hoài thúc giục.

Các thành viên khác cũng đưa ánh mắt chờ mong nhìn Thanh Vũ, bọn họ có đồng minh đáng tin cậy vừa gia nhập là Kỷ Lãnh Hoàng, Mạc Ảnh Quân và năm tu sĩ Kết Đan Chân Nhân, giờ còn sợ gì bọn Xích Nghĩ Ma Tộc chứ?

“Được, tất cả cùng nhau tiến lên!” Thanh Vũ cười nhạt nói ra.

Cả nhóm bay lên trời cao, đi sâu vào Xích Nghĩ Sâm Lâm, chọn mục tiêu là các cá thể đang lạc đàn để tấn công, sau đó còn tiến thẳng lên chiến tuyến, giết chết rất nhiều kiến lửa khổng lồ.

Trận chiến bắt đầu một cách nhanh chóng nhưng diễn biến thì càng nhanh hơn, tu sĩ tựa hồ không cảm thấy mệt mỏi, bọn họ giết chết hung thú đoạt lấy bảo vật trên người chúng, bao gồm cả những vật như cặp càng lớn, vảy giáp hệ hỏa, chúng đều có giá trị nhất định đáng để thu thập.

Xích Nghĩ Ma Tộc thì dùng thân thể của tu sĩ làm thức ăn, chúng càng ngày càng điên cuồng hơn vì bị mùi máu tươi tanh nồng kích thích.

Một tiếng đồng hồ sau, tu sĩ đẩy lùi hung thú vào sâu trong khoảng chừng một km, một chiến tích đáng kinh ngạc!

Sức mạnh của Xích Nghĩ Ma Tộc cứ tăng dần cho nên chúng càng ngày càng khó đối phó, tốc độ của tu sĩ chậm hẳn đi.

“Không ngờ một Trúc Cơ Cốc lại giúp bọn chúng phát triển đến tình trạng này!” Lương Phi Nguyên đứng trên tường thành, hắn vừa dùng thần thức quan sát vừa cảm khái.

“Đó là một Trúc Cơ Cốc hoàn toàn mới, chưa có người đặt chân.” Một tu sĩ Kết Đan trung kỳ cười nói.

“Chúc mừng Thiếu Tông Chủ, xem ra việc Thiếu Tông Chủ đột phá cảnh giới Trúc Cơ hoàn mỹ nằm trong tầm tay.” Một tu sĩ Kết Đan Chân Nhân lấy lòng.

“Haha!” Lương Phi Nguyên cười nói, cảm thấy không thể chờ đến giờ phút kia rồi.



“Khoan đã!” Thanh Vũ đột nhiên nói lớn, ngăn cản vài người định đuổi theo Xích Nghĩ Ma Tộc đang lùi lại với tốc độ khá nhanh.

“Tại sao vậy Bách Trưởng, chúng ta có thể nhân cơ hội này giết chết bọn chúng!” Diệp Hàn Thanh khó chịu nói.

Xích Nghĩ Ma Tộc đang mất tinh thần, chúng tháo chạy nên lộ ra nhiều sơ hở, nếu lợi dụng tốt thì chiến tích cũng tăng lên đáng kể.

“Có chuyện gì đó quái lạ, bọn chúng không thể lùi nhanh như vậy được!” Thanh Vũ nhíu mày nói ra, cả nhóm đứng tại chỗ vì mệnh lệnh của Thanh Vũ.

Dù hầu như mọi người đều muốn tiến công tiếp tục.

“Anh nói rất có lý, bọn hung thú làm sao lại sợ hãi kẻ thù trên chiến trường?” Kỷ Lãnh Hoàng trầm tư nói ra.

“Bọn chúng đang có một âm mưu gì đó!” Mạc Ảnh Quân bình tĩnh nói.

“Sao hung thú lại nghĩ ra âm mưu, quỷ kế gì được chứ?” Đặng Hoài lắc đầu nói, bác bỏ ý kiến của Mạc Ảnh Quân, cho rằng điều đó quá vô lý.

“Hung thú không có lý trí, chúng có bản năng và sự thích nghi đáng sợ!” Thanh Vũ bình thản nói ra.

Như để chứng minh cho lời nói của Thanh Vũ, mấy ngàn tu sĩ đang đuổi theo Xích Nghĩ Ma Tộc vào tận hơn hai km thì bọn họ cảm thấy không ổn, có một chuyện gì đó rất kinh khủng chuẩn bị diễn ra, thế là các Bách Trưởng kêu người lùi lại, tuy nhiên, thời gian đã quá muộn màng.

Ầm! Ầm! Ầm!

Lòng đất bên dưới đột ngột sụp lún xuống, để lộ ra hàng hàng Xích Nghĩ Ma Tộc đang mở to cái miệng lớn rồi phun lửa, cột lửa bắn phá lên trời cao, trúng vào các tu sĩ không kịp phản ứng, bọn họ liền bị đốt thành than đen.

“Lùi lại, mau lùi lại, bọn chúng đã thiết lập mai phục dụ dỗ chúng ta vào!” Một Bách Trưởng hoảng hồn quát lớn, giọng nói thức tỉnh mọi người.

Mấy ngàn tu sĩ bỏ hết tất cả, dùng mọi thủ đoạn bỏ chạy, tuy nhiên, khu vực mai phục khá lớn nên Xích Nghĩ Ma Tộc thành công vang dội, chúng tiêu diệt ít nhất hai ngàn tu sĩ, sau đó bọn đang mai phục chui xuống lòng đất rồi biến mất.

“Chúng đã học cách thiết lập bẫy rập giống như tu sĩ đã làm trước đó!” Trần Đình Hải hoảng sợ nói ra.

“Không sai.” Thanh Vũ gật đầu, ánh mắt ngưng trọng. 

“Còn nữa, bọn chúng chưa sử dụng hết bẫy rập đâu.” Thanh Vũ bình tĩnh nói tiếp.

“Chúng…. Chúng biết đào đất?” Hứa Du Kỳ, Chu Tĩnh Nhi run giọng nói ra trong khi chỉ vào các hố sâu do Xích Nghĩ Ma Tộc tạo ra.

“Hãy chuẩn bị cho một trận chiến gian khổ đi!” Thanh Vũ trầm giọng nói ra.

“Lần này, chúng ta là con mồi!”

Ầm! Ầm! Ầm!

Đằng sau nhóm tu sĩ truy kích vào trong rừng sâu, mặt đất nổ tung, Xích Nghĩ Ma Tộc với thân thể khổng lồ chui lên từ lòng đất, ánh mắt màu đỏ ngầu, nhiệt độ nóng rực khiến cho không khí khô khan, khó thở.

Gần hai mươi ngàn Xích Nghĩ Ma Tộc tạo thành một nhóm tấn công từ phía sau tu sĩ, một cuộc đột kích từ dưới lòng đất!

Còn đám Xích Nghĩ Ma Tộc đang bỏ chạy thì liền quay về, chúng phản công một cách ác liệt!

Tu sĩ nằm giữa hai đội quân của Xích Nghĩ Ma Tộc, bọn họ gặp phải nguy hiểm lớn!

“Không thể nào! Hãy ra lệnh cho bọn họ lùi về đây!” Lương Phi Nguyên kinh hãi nhìn thấy cảnh này, hắn quát lớn một tiếng.

“Vâng!” Một tu sĩ chạy đi báo tin, mồ hôi đổ đầy đầu.
Bình Luận (0)
Comment