Quang Minh Giáo Đình Tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 58

Một cơn gió thổi qua, làn tóc dài màu đen của Lâm Phong khẽ bay lên, mỗi một giây trôi qua, sức mạnh của Lâm Phong lại tăng lên một phần.

Hai mắt Lâm Phong từ từ mở ra, con ngươi của chuyển đổi từ màu đen tuyền sang màu xanh, một cỗ lực lượng mạnh mẽ từ trong người Lâm Phong phóng ra, không khí nhộn nhạo, linh lực như cuồng phong chảy vào cơ thể hắn, Trúc Cơ hậu kỳ!

Sau khi hấp thụ hết tinh hoa linh khí, cảnh giới của Lâm Phong đã tăng lên.

Ngay tại thời khắc này, một thân ảnh đột nhiên hiện ra ở phía sau Lâm Phong, hai mắt màu lam đậm nhìn thẳng hắn, bốn cái móng vuốt nhỏ bé, một cái đang nắm lấy một vật có hình dạng một viên gạch.

Sau đó, móng vuốt đang nắm lấy viên gạch đập xuống từ trên cao, thẳng đến đầu của Lâm Phong.

Lâm Phong đang cảm nhận sức mạnh mới tăng lên của mình, bỗng nhiên cảm nhận được nguy hiểm, hắn nhanh chóng nhảy sang một bên để né tránh.

Ầm!

Một gạch đập xuống, mang theo sức mạnh ngàn cân, xẹt qua người của Lâm Phong trúng vào cái gò đất. Sức mạnh từ nó làm cho gò đất bị đánh thụt xuống, một cái hố to hiện ra.

Lâm Phong ổn định thân hình, quay đầu lại quan sát kẻ đã tập kích mình, thân ảnh kia hiện ra dưới ánh sáng của Mặt Trăng, đó là một con mèo có bộ lông màu 3ct5EmN trắng, hai mắt màu lam tỏa ra ánh sáng mờ ảo, tứ chi thon gọn, một cái trong đó đang nắm lấy cục đá màu đen, chính là vật mà con mèo trắng kia đã dùng để đánh lén Lâm Phong.

‘’Người là ai?’’ Hai mắt Lâm Phong ngưng tụ nhìn con mèo trắng này, hắn cảm nhận được con mèo này nguy hiểm cực kỳ.

“Meow, phản xạ khá đấy tiểu tử, nể tình ngươi đã tránh được đòn tấn công của bổn Miêu, ta sẽ cho ngươi biết danh tự cao cả của bổn Miêu đây.’’ Bạch Miêu nhìn Lâm Phong, hai mắt hiện ra vẻ đắc ý, thân ảnh hắn đang trôi nổi trên không trung, cái đuôi đưa qua đưa lại.

Giọng nói của Bạch Miêu mang theo vẻ cảm khái, tựa hồ nó không biết mình vừa đánh lên người khác thì phải.

‘’Danh tự của bổn Miêu có thể hù chết tươi ngươi, nghe cho kỹ đây, bổn Miêu được người người xem là truyền thuyết, một cái tên vang danh thiên cổ, vạn cổ lưu truyền, Đa Bảo Tặc Miêu.’’ Bạch Miêu dương dương đắc ý, giơ móng vuốt đang cầm vũ khí nói.

Đa Bảo Tặc Miêu nghĩ rằng, bộ dạng của nó hiện giờ rất là oai hùng, nhưng hai mắt Lâm Phong thấy được một con mèo trôi nổi giữa không trung, cái đuôi lắc lắc, khuôn mặt hiện lên vẻ hèn mọn, nhất là đôi mắt của hắn, nhìn là biết đây là một con mèo tự kỉ.

‘’Đa Bảo Tặc Miêu? Ta chưa nghe bao giờ a?’’ Lâm Phong suy nghĩ một chút rồi nói.

Đa Bảo Tặc Miêu nghe vậy, bộ lông lập tức dựng đứng lên, hai mắt tỏ ra thần sắc nghi ngờ, cái mũi nó hít hít, nhìn Lâm Phong rồi nói:

‘’Meow, đúng là một tiểu tử nghèo từ kiến thức đến vật chất, chậc chậc, cả người của ngươi chỉ có một cái phù kết đan là có giá trị, còn lại đều là cặn bã.’’

‘’Bởi vì ngươi nghèo như vậy mới không thể biết danh tự của bổn Miêu.’’

Đa Bảo Bạch Miêu khinh thường, ở trong mắt của nó, chỉ có kẻ giàu mới có thể là cường giả, mới có kiến thức, và chỉ những kẻ đó mới xứng đáng để nó ra tay cướp bóc.

Bị một con mèo trắng khinh thường, cho dù Lâm Phong cũng bị tức điên, khi không bị đánh lén rồi bị mắng là nghèo kiết sát, ai mà không ức chế?

Lâm Phong phóng tới Bạch Miêu, đánh ra một quyền, hắn phải dạy cho tên này một bài học, đừng khinh thiếu niên nghèo!

Đa Bảo Tặc Miêu nhìn thấy Lâm Phong xuất thủ, nó khinh thường cười một tiếng:

‘’Meow, bằng ngươi cũng muốn đánh bại bổn Miêu?’’

‘’Xem chiêu, Tặc Miêu tứ biến, biến thứ nhất, đuôi!’’

Cái đuôi của Đa Bảo Tặc Miêu tỏa sáng, lấy tốc độ cực nhanh đánh tới Lâm Phong, một đuôi đánh tới, mang theo sức mạnh vô biên.

Lâm Phong cảm nhận được nguy hiểm, sức mạnh toàn diện bạo phát, ngay cả thể chất cũng kích hoạt, hai mắt hiện lên màu xanh, quyền của Lâm Phong bạo tăng sức mạnh.

Ầm! Ầm!

Lâm Phong bị cái đuôi đánh bay ra ngoài, còn Đa Bảo Tặc Miêu vẫn đứng yên tại chổ, hai mắt khinh bỉ, cái đuôi nó đã trở lại bình thường.

Đa Bảo Tặc Miêu còn đang muốn tấn công, nhưng nó nhìn phương xa một cái, sau đó nó hét lên: ‘’Tặc Miêu tứ biến, biến thứ tư, Tặc Miêu biến mất!’’

Thân hình của Đa Bảo Tặc Miêu đột nhiên tiêu thất, ngay cả khí tức cũng mất đi, Lâm Phong không nhìn thấy bất cứ sự hiện diện nào của Tặc Miêu. Lâm Phong đang không biết tại sao Đa Bảo Tặc Miêu lại chạy trốn, thì từ đằng xa có một tiếng rống vang vọng khắp sơn cốc.

‘’Ai dui, đầu của ta đau quá, là tên nào làm?’’

‘’Tinh hoa linh khí của ta!!’’

‘’Tinh hoa linh khí của ta đâu?’’

Đó không phải là thanh âm của những vị thành chủ hay sao? Lâm Phong nhìn lại, hắn thấy những vị thành chủ đang nộ, lục tung sơn cốc lên nhưng không tìm thấy tinh hoa linh khí, sau đó tất cả ánh mắt của những vị thành chủ kia đều tập trung vào Lâm Phong.

Không Tinh thành chủ nhìn Lâm Phong nói: ‘’Lâm Phong đạo hữu, đêm khuya như thế này, tại sao ngươi lại ở trạng thái chiến đấu? Có chuyện gì không muốn người khác biết đi?’’

Lâm Phong quan sát nãy giờ, liền suy đoán tất cả là tại Đa Bảo Tặc Miêu, nó sử dụng ‘cục gạch’ đánh cướp tất cả những vị thành chủ, sau đó mới tới lượt Lâm Phong, nhưng Lâm Phong đã sử dụng hết tinh hoa linh khí, cho nên Đa Bảo Tặc Miêu mất hứng thú, sau đó rời đi, để lại bãi chiến trường cho Lâm Phong.

Bằng thực lực của Đa Bảo Tặc Miêu, những vị thành chủ nào không có sức phản kháng, tất cả đồ vật đều bị cướp đi.

Bây giờ, Lâm Phong mới thật sự hiểu được cái tên của Bạch Miêu, nó căn bản là một tặc miêu chính hiệu a!

‘’Không Tinh thành chủ nói giỡn, ta vừa mới đánh nhau với tên tặc nhân đó, nó là một con mèo màu trắng.’’ Lâm Phong không muốn xung đột vô ích, cho nên hắn mở miệng giải thích.

‘’Có đúng không? Một con mèo làm sao có thể đánh cướp chúng ta? Lâm Phong, người xem chúng ta là đồ ngu hay sao?’’ Không Tinh lạnh lùng nhìn Lâm Phong nói.

‘’Con mèo kia có cảnh giới cao, ngay cả ta cũng không phải là đối thủ.’’ Lâm Phong nhìn Không Tinh, nói.

‘’Nếu con yêu thú kia có cảnh giới cao thì tại sao chỉ có một mình ngươi không bị nó cướp đi, việc này chúng ta cần ngươi giải thích rõ ràng.’’ Băng Tu bị mất hết đồ, trong lòng hắn đã giận dữ.

Hạ Dương đã coi Lâm Phong không thuận mắt từ lần Lâm Phong đánh Nguyễn Kim bầm dập trước mặt mọi người mặc cho hắn khuyên can, bây giờ có cơ hội, hắn quát lên: ‘’Không cần nói nhiều với hắn, chúng ta bắt hắn lại rồi xét người, sự thật sẽ ra ánh sáng ngay thôi.’’

Hạ Dương nghĩ bây giờ cảnh giới của hắn đã đến Trúc Cơ đỉnh phong, hắn không cho là mình sẽ thua kém Lâm Phong, huống chi ở đây có đến ba vị cường giả, dư sức cầm xuống Lâm Phong.

Lâm Phong nghe được lời nói của Hạ Dương, hắn lạnh lùng nhìn Hạ Dương một cái, sau đó mới nhìn lại những vị thành chủ khác. Ngoại trừ hai vị thành chủ có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ lùi lại một bước, biểu thị bọn hắn sẽ không tham gia vào việc này, những người còn lại đều nhìn Lâm Phong, hai mắt tỏ ra tham lam.

Hai người thành chủ kia đã từng được Lâm Phong nhường vài phần tinh hoa linh khí, xem ra họ không có mất đi lòng tự tôn của mình.

Không Tinh nghe được Hạ Dương nói, hai mắt hắn lập lòe, trong lòng đang tính toán làm sao để bắt lấy Lâm Phong, bởi vì hắn chắc chắn Lâm Phong có bí mật, chỉ là không có lí do để cầm xuống mà thôi, bây giờ cơ hội đã tới, Không Tinh làm sao có thể bỏ qua.

Hư Minh đứng một bên, nhìn lấy mọi người, trong đầu Hư Minh đang tính toán được mất, bởi vì hắn biết Lâm Phong mạnh mẽ hơn biểu hiện bên ngoài nhiều, ngay cả Tà Đồ có cảnh giới Trúc Cơ đỉnh phong còn bị đánh giết chỉ trong thời gian ngắn ngủi.

Không Tinh nhìn Lâm Phong rồi lạnh lùng nói: ‘’Lâm Phong đạo hữu, ngươi nên phối họp chúng ta lần này, nếu không đừng trách chúng ta vô tình.’’

Không Tinh nói như vậy, liền đại biểu hắn muốn bắt Lâm Phong.

Giờ phút này, Lâm Phong cũng đã hiểu, bọn người này căn bản không để ý đến chuyện mất đi đồ vật là ai làm, họ chỉ quan tâm làm sao có thể viện ra một lí do để cầm hắn xuống, đoạt lấy cơ duyên và bí mật của hắn.

Ngoại trừ Hư Minh đang tính toán và hai vị thành chủ có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ không muốn tham gia ở ngoài. Người muốn bắt hắn có hai thanh chủ Trúc Cơ trung kỳ, hai thành chủ có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ và Không Tinh, Hạ Dương, Băng Tu.
Bình Luận (0)
Comment