Quang Minh Giáo Đình Tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 597

Linh lực tán loạn trong không khí bỗng nhiên cuồng bạo như thể bị một sức mạnh vô hình khuấy động, khu rừng hoang vắng có thêm một tầng cảm giác đè nén khiến bất kỳ một sinh vật nào đều cảm nhận được, hít thở không thông, nội tâm bồn chồn lo lắng phảng phất như đang cách tử vong một bước nhỏ.

Ầm! Ầm!

Tiếng động rung chuyển núi non truyền ra khắp nơi, muôn vàn loài sinh vật hốt hoảng bỏ chạy, mặt đất sụp lún sâu, cây cối đổ ngã liên miên như thể một tràng tai nạn đang phá hủy cánh rừng hoang dại.

Mây đen bao phủ trên bầu trời, chúng tích tụ lại với nhau rồi tạo thành một cơn mưa nặng hạt, sấm chớp nổ vang rền, các tia lửa điện đánh xuống mặt đất tạo nên nhiều vết cháy đen lan rộng mấy trăm mét, cây cối gần đó không thể nào sống nổi qua các đợt công kích bởi sự phẫn nộ của đất trời.

Ầm! Ầm!

Sấm chớp gầm gừ không dứt tựa như đang tham dự vào buổi tiệc chết chóc bên dưới khu rừng ẩm ướt.

Mưa ngày một lớn hơn, trận chiến bên dưới cũng đi vào giai đoạn kết thúc, trong vòng năm mươi km, tất cả mọi thứ sống sót đều bị hủy diệt, thực bị vật cắt ngang do kiếm khí, đất đã biến thành tro bụi bởi pháp thuật cường đại, một ngọn lửa vẫn còn chưa bị dập tắt…

Trận chiến của Thanh Vũ và các tu sĩ Đà La Môn đã kết thúc.

Không gian yên tĩnh hẳn đi, không một tiếng động khác nào ngoài tiếng mưa rơi, Thanh Vũ bình tĩnh đứng giữa đống tàn tích, quần áo ướt đẫm, không bị thương chút nào, ngược lại, đám tu sĩ Đà La Môn đang nằm cách đó không xa, khí tức đoạn tuyệt.

Kể cả Nhị Trưởng Lão Lý Thế Danh hay Đại Trưởng Lão Lý Thiên Hùng với tu vi Nguyên Anh trung kỳ, tất cả họ đều chết, không một người nào còn sống sót.

“Tham kiến Giáo Hoàng đại nhân!” Hai bóng người ẩn trong lớp sương đen quỳ một chân trên mặt đất, thanh âm cung kính, hai thanh kiếm pháp bảo cắm vào đất ở bên cạnh bọn họ thể hiện sự trung thành của họ dành cho Thanh Vũ.

Hai tử sĩ Nguyên Anh sơ kỳ của Đà La Môn. Giờ đây, bọn họ không còn phục vụ cả mạng sống cho Đà La Môn nữa vì Thanh Vũ đã đánh bại rồi ép bọn họ sử dụng Quang Minh Tín Ngưỡng Quả.

Tất nhiên, để làm được điều đó, không cho tử sĩ cơ hội tự bạo nổ tung, Thanh Vũ phải nhờ đến sự trợ giúp của Danh Hiệu, cảnh giới tăng mạnh lên nửa bước Ngũ Dương kỳ.

Mặc cho nước mưa rơi lên người, Thanh Vũ không đáp lại hai tử sĩ Tứ Dương sơ kỳ, hắn lạnh nhạt nhìn về một hướng ở trên bầu trời, thanh âm bình tĩnh vang ra:

“Xem đã rồi phải không?”

Hai tử sĩ nghe Thanh Vũ nói vào không khí, bọn họ nhíu mày khó hiểu, bọn họ dùng thần thức kiểm tra khoảng trời kia nhưng không phát hiện một bóng người.

Đây là nơi rừng rú hoang sơ, làm sao có nhiều tu sĩ lại đến đây chứ?

Rất nhanh, hai tử sĩ kinh ngạc nhìn một bóng đen xuất hiện từ cao tuốt trên không trung, một người đàn ông trung niên đạp trên chuôi của một thanh trọng kiếm, tùy theo thanh trọng kiếm kia lao vụt xuống bên dưới, tốc độ còn nhanh hơn cả tu sĩ Tứ Dương sơ kỳ dùng hết sức để chạy.

Vù! Vù!

Tiếng xé gió mãnh liệt, chưa đầy ba giây sau, thanh trọng kiếm đã đâm xuống mặt đất cách Thanh Vũ chừng ba mươi mét, mặc dù lao nhanh như vậy nhưng nó chỉ đâm sâu khoảng một mét xuống lòng đất, không phá hủy đất đá quanh đó.

Kiếm thuật cực kỳ tinh diệu!

Điều khiển chính xác sức mạnh ẩn chứa trong thanh trọng kiếm lẫn sức mạnh của bản thân!

Một cao thủ, mạnh nhất trong số tu sĩ Thanh Vũ từng gặp mặt, mạnh hơn Minh Khư Quỷ Vương rất nhiều, thậm chí sợ là Minh Khư Quỷ Vương không thể tiếp được một kiếm của người đàn ông này.

Tinh thần, thân thể của hai tử sĩ căng thẳng tốt độ, một tay nhẹ nhàng chạm lên thanh kiếm, có thể xuất thủ chém giết kẻ địch bất cứ một lúc nào nhưng vẫn giữ được một tư thái thong dong, không để lộ ra một chút sát khí hay nói cho kẻ địch biết họ chuẩn bị ra tay.

Thanh Vũ đứng lẳng lặng một chỗ, hắn đưa mắt đánh giá người đàn ông đang đứng trên chuôi kiếm, ông ta trông khá thô cuồng, không mặc đạo bào mà là mặc một bộ đồ làm từ da của Thú Vương, thân cao hai mét, tướng tá hùng dũng rất oai phong, thuộc loại người lẫm liệt, hiên ngang.

Trong lúc đó, ông ta cũng nhìn Thanh Vũ, nét mặt trầm tư như đang suy nghĩ điều gì đó.

Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí quái dị với áp lực cường đại khiến linh lực ngưng trệ, hai tử sĩ căng thẳng không thôi.

Bỗng nhiên, người đàn ông trung niên nhảy xuống từ chuôi kiếm, giọng cười không kiêng nể gì:

“Haha, giết đúng lắm, cái bọn khốn kiếp này toàn ẩn trong mai rùa không chịu ra để ta chặt, ngươi giết rất hay, giết rất tốt, từ nay về sau ngươi sẽ là bạn của Trần Huyền ta.”

Thanh Vũ giật mình một cái, nhìn Trần Huyền với nét mặt hồ nghi.

“Bằng hữu, ta xin được tự giới thiệu, ta là Trần Huyền, Tông Chủ của Yêu Nguyệt Tông.” Trần Huyền ưỡn ngực nói lớn.

“Đừng ngại, đừng kinh ngạc, hay cũng đừng vui sướng khi gặp được ta, ta biết bản thân rất nổi tiếng nhưng đừng vì thế dựa dẫm lấy chữ ký của ta để đem bán.” Trần Huyền thấy Thanh Vũ sửng sốt, thế là ông ta gật gù bổ sung một câu.



“Trần Huyền?” Thanh Vũ đen mặt nhìn Trần Huyền, có loại người này nữa sao, thân thể thì to con nhưng nói năng thì có gì đó sai sai.

Thanh Vũ sẽ cần một chữ ký của một người đàn ông?

Lại còn đem bán nữa chứ?

Giáo Đình thiếu gì tiền?

Được rồi, Thanh Vũ nhịn, người tên Trần Huyền này không đơn giản, Thanh Vũ phát hiện ra sự tồn tại của ông ta là nhờ vào Danh Hiệu, tạm thời tăng lên cảnh giới cao, rõ ràng, Trần Huyền cũng là loại cường giả mạnh ngang Ngũ Dương kỳ.

Với Thanh Vũ, tình cảnh không ổn cho lắm vì hắn vừa sử dụng Danh Hiệu, không thể kích hoạt trong vòng một ngày tới, hắn sẽ thua chắc nếu đối đầu với Trần Huyền.

Đây là một sự thật không thể nào chối cãi.

“Ngươi thật sự là Tông Chủ của Yêu Nguyệt Tông?” Thanh Vũ nghi ngờ hỏi lại.

“Thế nào, ta nổi tiếng như vậy mà ngươi lại không biết mặt.” Trần Huyền nói với vẻ mặt không vui.

“Nhưng không sao, nể tình ngươi là tu sĩ Hóa Thần Đại Tôn, sức chiến đấu nhỉnh hơn Hóa Thần sơ kỳ một chút, còn lại cứu giúp mấy ngàn đệ tử của Yêu Nguyệt Tông, ta Trần Huyền sẽ không so đo với ngươi.” Trần Huyền vừa khoát tay vừa nói.

“À, tính luôn cả việc đám rùa con Đà La Môn này bị ngươi chặt, còn bị ngươi thu phục.” Trần Huyền liếc hai tử sĩ một cái rồi không để tâm nữa.

Coi bộ Trần Huyền rất cay cú với Đà La Môn, lúc nào cũng muốn chặt người của Đà La Môn, tuy nhiên, hai tử sĩ bị Thanh Vũ thu phục nên không tiện chặt, nếu chặt thì gây hấn với Thanh Vũ, một hành động không khôn ngoan.

“Trần Huyền, ngươi đến đây là có mục đích gì?” Thanh Vũ chậm rãi nói ra. Hắn không mất cảnh giác với Trần Huyền, một tu sĩ mà Thanh Vũ không thể chiến thắng, nếu như Trần Huyền tấn công thì Thanh Vũ sẽ dùng Thánh Dực tăng tốc rời đi.

Rõ ràng, Trần Huyền cảm nhận sức mạnh Thanh Vũ, cũng xem luôn cả trận chiến trước đó nên tưởng lầm Thanh Vũ là tu sĩ Hóa Thần Đại Tôn.

Bây giờ, dù cho Thanh Vũ không tản ra một chút ba động của linh lực, Trần Huyền cũng không dám khinh thường, coi Thanh Vũ như tồn tại cùng đẳng cấp.

“Ngươi đừng có nghĩ xấu về ta như thế được không? Tốt xấu gì ta cũng là Tông Chủ của Yêu Nguyệt Tông, tu vị cường đại, nổi danh khắp thiên hạ, mặt mũi bóng loáng điển trai, còn phái người bảo vệ Không Vũ quốc giúp ngươi khỏi một tên rùa con Thái Thượng Trưởng Lão Nguyên Anh hậu kỳ gì đó nữa.”

Trần Huyền nói bằng vẻ mặt không vui, nhưng Thanh Vũ lại thấy rõ trong hai mắt của Trần Huyền có sự đắc ý không áp chế được.

“Không Vũ quốc bị Đà La Môn tấn công?!” Thanh Vũ ngưng trọng nói.

Trần Huyền bình tĩnh gật đầu, cảm khái nói ra: “Đúng vậy, một con rùa con từng bị ta cầm kiếm rượt trăm ngàn dặm, rất may là hắn chạy nhanh, nếu không ta chặt chết từ lâu rồi.”

Đà La Môn tính toán Thanh Vũ, chờ đợi hắn rơi vào tròng, lại còn truy nã người quen Thanh Vũ, gửi luôn cả cường giả phủ xuống Không Vũ quốc dọn dẹp hết mối họa ngầm, quả là một thế lực đáng sợ, dùng thế lôi đình và tốc độ nhanh nhất diệt trừ mọi nguy hiểm.

Phải biết rằng, từ lúc Thanh Vũ đánh bại Lý Thiên Dự đến nay, thời gian chưa qua được mười hai tiếng đồng hồ.

Hiệu suất làm việc của Đà La Môn quá nhanh.

“Vậy thì cảm ơn Trần Huyền Tông Chủ.” Thanh Vũ mỉm cười nói ra, người đến không có ác ý nên nội tâm buông lỏng đôi chút.

“Không có gì, không có gì, vốn dĩ ta định diệt ngươi khi ngươi chiếm hai thế lực một sao của Yêu Nguyệt Tông, thế nhưng ngươi lại ra lệnh cho Quang Minh Giáo Đình ngừng khuếch trương lãnh thổ, đánh đuổi bọn sâu mọt Tà Đồ, cho nên ta không thèm để ý nữa.” Trần Huyền thoải mái nói ra.

“Tất nhiên, ngươi dám đưa chân vào một thế lực khác của Yêu Nguyệt Tông thì ta đã chặt luôn cả ngươi rồi.”

“Ngươi đã phát hiện ta từ khi nào?” Thanh Vũ nghiêm giọng nói.

“Ấy, đừng căng thẳng đến thế, Yêu Nguyệt Tông chấp chưởng một trăm hai mươi lăm thế lực một sao, mọi động tĩnh của các thế lực đó đều bị Yêu Nguyệt Tông biết được.” Trần Huyền cười nhạt nói ra.

“Ta phát hiện ngươi từ khi đánh bại cái đám Tà Đồ nho nhỏ tại Không Vũ quốc đi.”

Thanh Vũ nhìn vào vẻ mặt thành thật của Trần Huyền, ông ta không hề nói dối, Yêu Nguyệt Tông là thế lực hai sao, nhiều tu sĩ cường đại.

Thanh Vũ là Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình, bỗng nhiên đi ra từ cái xó nào, chiếm lấy hai thế lực một sao, còn đuổi luôn cả Công Hội Luyện Đan Sư ra khỏi đó, làm sao Yêu Nguyệt Tông không biết.

Như Trần Huyền nói, sau khi Quang Minh Giáo Đình mở rộng khu vực hoạt động ra hai quốc gia thì ngừng tay lại, nếu không, Yêu Nguyệt Tông đã cử cường giả đến thăm hỏi một phen, thuận tiện diệt luôn cái Quang Minh Giáo Đình mà ngay cả một cường giả Tứ Dương kỳ cũng không có.

Thanh Vũ tin tưởng lời nói của Trần Huyền, người đàn ông này rất đáng sợ, ở trạng thái đang kích hoạt Danh Hiệu, Thanh Vũ cảm thấy bản thân không phải là đối thủ của Trần Huyền.

“Trần Huyền Tông Chủ, hình như ông vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.” Thanh Vũ thản nhiên nói ra.

Trần Huyền nghe vậy, ông ta suy nghĩ ít lâu rồi trả lời:

“Ta đến đây vì Thanh Vũ bằng hữu, hay nói đúng hơn là vì mối thù oán của Thanh Vũ bằng hữu và Đà La Môn.”

Trần Huyền không quên luyên thuyên thêm ít câu:

“À, thuận tay chặt luôn cái đám rùa còn Đà La Môn, nhưng may mắn cho bọn chúng là chúng bị Thanh Vũ bằng hữu chặt trước rồi.”

“Nghĩ lại cũng cảm thấy đáng tiếc.”

“Mấy chục năm qua nhưng ta chỉ chặt được bốn cái Nhị Trưởng Lão, tám cái Tam Trưởng Lão cùng một cái Thái Thượng Trưởng Lão.”

“Bọn chúng ẩn nấp quá kỹ, lại còn dựa vào Đà La Huyết Ma Thụ làm mai rùa, ta không chặt nổi.”

Trần Huyền nói xong, ông im lặng nhìn Thanh Vũ.

“Thì ra là như vậy.” Thanh Vũ mỉm cười gật đầu, nội tâm đang cười khổ không thôi, các Trưởng Lão của Đà La Môn sống không dễ dàng chút nào.

Nghĩ thử, ngày ngày lo sợ bị một tu sĩ mạnh hơn Ngũ Dương sơ kỳ nhảy ra từ bụi cây rồi chặt chết, quá biệt khuất đi.

“Thanh Vũ bằng hữu, giờ bằng hữu cũng là kẻ thù của Đà La Môn, hay là như vậy, từ nay về sau bằng hữu cũng đi theo ta chặt bọn chúng đi, không cần sợ, nếu như bị hội động thì cứ gọi ta, ta nhất định sẽ cầm kiếm đến cứu giúp.” Trần Huyền nghiêm nghị nói, sau đó ông ta đưa cho Thanh Vũ một miếng ngọc hình thanh trọng kiếm.

“Nếu bằng hữu thích lãnh thổ của Đà La Môn thì cứ cướp, đừng lo, Yêu Nguyệt Tông sẽ đứng sau cổ vũ cho bằng hữu.”

“Còn đó là kiếm ngọc, bằng hữu bóp nát nó thì ta sẽ cảm ứng được rồi đến cứu viện.”

“Được rồi, không làm phiền Thanh Vũ bằng hữu nữa, ta phải đi tìm mấy con rùa để chặt đây.” Sau khi nói xong, Trần Huyền không đợi Thanh Vũ trả lời, ông ta đưa tay chào tạm biệt rồi nhảy lên cây kiếm lớn, bay vút lên bầu trời, biến mất sau các đám mây đen.

“Một người rất thú vị.” Thanh Vũ cười khẽ nhìn theo Trần Huyền, sau đó hắn bỏ kiếm ngọc vào trong nhẫn chứa đồ.

Nếu nhìn từ cách nói chuyện, Trần Huyền trông không đứng đắn cho lắm, nhưng suy nghĩ của Trần Huyền rất khôn ngoan, kết giao với Thanh Vũ, lại còn khuyến khích Thanh Vũ đánh nhau với Đà La Môn, giành lãnh thổ của Đà La Môn chứ không phải Yêu Nguyệt Tông.

Trần Huyền không nhường ra một chút lãnh thổ của Yêu Nguyệt Tông cho Thanh Vũ, cho thấy ông ta coi trọng lãnh thổ, cũng tự tin về sự cường đại của bản thân, không vì Thanh Vũ cũng là tu sĩ mạnh ngang Ngũ Dương sơ kỳ mà tặng trọng lễ.

Nếu như Trần Huyền tặng cho Thanh Vũ chừng năm thế lực một sao gần Không Vũ, Kinh Hồng quốc thì mối quan hệ giữa đôi bên sẽ tốt đẹp hơn.

Trần Huyền không làm thế, ông ta còn đe dọa Thanh Vũ bằng lời lẽ dễ nghe, thử đưa một chân sang thế lực khác của Yêu Nguyệt Tông đi, Trần Huyền lập tức bay xuống chặt.

“Mối thù của Yêu Nguyệt Tông và Đà La Môn rất sâu đậm.”

“Có vẻ như bọn họ đã lập ra một giao ước, tu sĩ dưới Tứ Dương kỳ không được phép tranh đấu quá gay gắt, còn từ Tứ Dương trở lên, gặp liền giết.”

Suy đoán của Thanh Vũ dựa trên Thiên Tài Hội và thông tin trong lời nói của Trần Huyền. Rõ ràng, hai trọng tài chính của Thiên Tài Hội không đánh nhau sống chết như lúc Trần Huyền gặp các Trưởng Lão cấp cao của Đà La Môn.

Để làm được Nhị Trưởng Lão, Tam Trưởng Lão thì tu vi phải đạt nửa bước Tứ Dương kỳ, có hai chữ Tứ Dương thì Trần Huyền có thể chặt thẳng mặt.

Bây giờ, Thanh Vũ là một đồng minh chung chiến tuyến nhưng lại không đáng tin cậy với Yêu Nguyệt Tông, một mối quan hệ không tốt, không xấu.

Nói đúng hơn, Thanh Vũ còn nợ Yêu Nguyệt Tông một nhân tình là Yêu Nguyệt Tông giúp Thanh Vũ chặn đứng một Thái Thượng Trưởng Lão Nguyên Anh hậu kỳ tấn công vào Không Vũ quốc.

Thanh Vũ vô tình tránh thoát một kiếp nạn đến từ Yêu Nguyệt Tông nhờ vào Thế Giới Thông Đạo do Hệ Thống ban thưởng, xem ra Hệ Thống này cũng dự đoán được một ít gì đó cho nên ban thưởng lối đi vào thế giới khác cho Thanh Vũ, không để Thanh Vũ tiếp tục mở rộng tầm ảnh hưởng của Giáo Đình.

Ầm!

Đột nhiên, một tia sét màu trắng đánh xuống từ trên trời, tia sét này to lớn, ẩn chứa sức mạnh khủng bố, ngay cả khi Thanh Vũ đứng ở xa nhưng vẫn thấy trầm trọng.

“Thiên kiếp?” Thanh Vũ nghi ngờ nói. Chỉ có thiên kiếp mới làm tu sĩ cảm thấy trầm trọng, tâm linh bị một thứ lực lượng vô hình đè nén.

“Xích Nghĩ Nữ Hoàng muốn độ kiếp, đột phá đến Thú Vương!” Thanh Vũ suy đoán, hắn biết tình hình trong Xích Nghĩ Sâm Lâm nhờ vào hai tử sĩ Đà La Môn cung cấp thông tin.
Bình Luận (0)
Comment