Quang Minh Giáo Đình Tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 614

“Được đấy, hiếm khi gặp kẻ dùng lôi điện.” Lâm Phong đề cao giọng nói ra, những ngọn gió vô hình bay xung quanh cậu ta tạo thành một màn chắn gió trông rất mạnh mẽ.

“Bọn chúng là đối thủ không tệ.” Mạc Ảnh Quân thản nhiên nói ra trong khi rút cây đao ra khỏi vỏ, ánh mắt mãnh liệt nhìn đám yêu tộc.

“Nếu hắn đã quyết định ngán đường thì chúng ta không còn cách nào khác ngoài đạp trên thân thể của hắn để bước qua.” Hàn Hạo Nguyên lạnh lùng nói, thanh kiếm trên tay phát ra tiếng kêu oanh minh bén nhọn.

“Chúng tôi sẽ theo các anh.” Trịnh Quốc Tấn, Lê Nhật Thy ngưng trọng nói, vẻ mặt kiên định, thực lực của bọn họ ở hiện giờ ngang bằng Kết Đan trung kỳ, có đủ sức mạnh để tham gia trận chiến này.

“Thân là Đại Tướng Quân, tôi không bao giờ khiếp chiến!” Đường Ngọc Lan Anh cao giọng nói trong khi vung vẩy thanh chiến kích trong tay, tạo ra những làn gió mạnh trông rất oai hùng, thể hiện rõ thần thái lăng liệt của một chiến tướng trải qua nhiều trận chiến sinh tử. 

Mặc dù số lượng không bằng nhóm yêu tộc, tuy nhiên khí thế do bọn họ phát ra lại hơn hẳn yêu tộc, làm cho các yêu tộc cảm thấy áp lực nặng nề, chỉ những yêu tộc mạnh ngang Kết Đan trung kỳ mới không bị chấn nhiếp.

“Khặc khặc, giết chết một con kiến không có ý nghĩa gì! Các ngươi rất tốt, rất hợp với khẩu vị của ta!” Hác Minh Vệ nở nụ cười nguy hiểm nhìn về phía nhóm Hắc Tinh, hai con ngươi to lớn màu đỏ ngầu trông rất dữ tợn, đôi cánh rồng đập mạnh vài cái.

“Lần trước ngươi đánh lén, lần này ta sẽ không mất cảnh giác nữa.” Một Kim Mao Huyền Sư trầm giọng nói, hắn nhìn vào Hắc Tinh, nét mặt căm hận.

Kẻ bị Hắc Tinh đánh bay lên trời rồi ngất xỉu chính là hắn, không ngờ một thiên tài nổi trội trong chủng tộc lại bị đánh lén bởi một Hắc Viên tộc nhỏ yếu.

Chuyện này truyền đi thì danh vọng của hắn sẽ tan thành mây khói hết!

Cho nên hắn phải báo thù!

Năm mươi yêu tộc! Năm yêu tộc lực chiến ngang Kết Đan trung kỳ, còn có một Hác Minh Vệ mạnh mẽ áp thẳng Kết Đan hậu kỳ!

Một nhóm đội ngũ cực kỳ mạnh mẽ, dư sức quét ngang nhiều thế lực một sao.

Bên Hắc Tinh thì có mười người, bảy người mạnh ngang hoặc hơn Tam Dương trung kỳ, ba người thì hơi yếu một chút nhưng cũng không phải dạng vừa, tên của họ là Huy Hùng, Hữu Chí, Hương Giang, thân thể linh lực đồng tu, sức chiến đấu đủ chống lại Kết Đan trung kỳ trong ít phút.

Đây chính là bảo địa, một thế giới nhỏ nhưng tràn ngập thiên tài địa bảo, cơ duyên, tạo hóa có mặt ở khắp mọi nơi, chỉ vừa vào đây chưa đến năm ngày, nhiều kẻ đã mạnh mẽ hơn trước rất nhiều.

Nếu không, tại sao bọn họ lại điên cuồng, đánh cược mạng sống để vào Trúc Cơ Cốc?

“Gừ!” Đám yêu tộc gầm gừ để gia tăng khí thế.

“Giết bọn chúng!” Hác Minh Vệ lạnh lùng ra lệnh. Tạo hóa to lớn nhất nằm ở đỉnh núi, hắn không muốn gặp phải nhiều cản trở, cần phải xử lý hết đám ruồi muỗi này miễn cho bọn nhân tộc hợp tác lại với nhau, như vậy thì tỷ lệ giành được tạo hóa cũng nhỏ đi nhiều.

“Giết!” Năm yêu tộc mạnh nhất gầm thét, mang theo hơn bốn mươi yêu tộc khác xông lên, bọn chúng dùng thân thể khổng lồ là lợi thế để tấn công tới.

“Haha, con mèo vàng, để xem ngươi chịu được mấy quyền của ta!” Hắc Tinh cười to, một chân đạp mạnh lên mặt đất, thân thể biến thành một vệt sáng màu đen nhắm thẳng vào Kim Mao Huyền Sư.

“Càn rõ!” Kim Mao Huyền Sư tức giận không thôi, nó liền giơ ra một cái móng vuốt lớn đập xuống, móng vuốt tỏa ra ánh sáng màu vàng chóe, móng vuốt cứng rắn như kim thiết.

“Huyền Sư Kim Sát!”

“Hắc Viên thần quyền!” Hắc TInh hô lớn trong lúc đấm ra một quyền vì thấy thắng Kim Mao Huyền Sư này gào to rất uy mãnh.

Hắc Viên tộc, làm sao lại thua kém Kim Mao Huyền Sư được chứ?

Ngươi biết gào, ta cũng biết thét!

Ai sợ ai?

Ầm! Trong một cái nháy mắt, cả hai bên va chạm trực tiếp vào nhau, một bóng đen bay ngược trở ra, máu tươi phun trào.

“AA!” Kim Mao Huyền Sư hét thảm, một chân co giật liên tục, vẻ mặt đau khổ, khóe mắt còn chảy ra nhiều giọt nước mắt.

“Chân của ta, con khỉ chết tiệt!” Kim Mao Huyền Sư rống giận về phía Hắc Tinh, tuy vậy, hắn không lại tiếp tục đánh với Hắc Tinh vì không muốn ba chân còn lại cũng co giật theo.

“Hắc Tinh đã đánh phế con mèo vàng, chúng ta cũng không nên rớt lại ở đằng sau!” Lâm Phong cười nói, sau đó nhảy tới đứng trước một Tứ Tí Linh Hầu, ngọn gió trở nên ác liệt hơn bao giờ hết.

“Nhân loại ngu xuẩn, chết đi!” Tứ Ti Linh Hầu vừa thấy Lâm Phong cản đường, hắn không hề chần chờ gì, bốn tay biến thành màu giống như sắt thép, còn cầm các loại vũ khí từ đao, kiếm, thương, chùy, hắn vung vẫy loạn xạ tạo ra nhiều luồng khí lưu nặng nề giáng xuống.

“Tứ Tí Thiết Thủ!”

“Huyền Phong Đại Nộ Chỉ!” Lâm PHong bình tĩnh nói ra, linh lực bùng phát lên bầu trời cao, sau đó ngưng tụ thành một ngón tay lớn tạo nên từ một ngọn gió lớn, ngón tay nhấn xuống.

Tứ Tí Thiết Thủ là thần thông huyết mạch của Tứ Tí Linh Hầu, nghe nói luyện đến cảnh giới cao nhất thì chuyển hóa thành Tứ Tí Kim Cương Thủ, uy lực rất cường đại.

Tứ Tí Linh Hầu sử dụng thần thông của chủng tộc, Lâm Phong không thể coi thường, cậu ta cũng sử dụng pháp thuật của Lâm tộc để áp trả.

Ầm!

“A!” Tứ Tí Linh Hầu phun một ngụm máu tươi, thân thể rơi tự do xuống từ trời cao rồi đập lên mặt đất, hai mắt trắng dã, bất tỉnh nhân sự.

Kết Đan trung kỳ chẳng thể nào đủ trình để so tài với Lâm Phong. Nếu là ở trước kia, khi Lâm Phong chưa đột phá Nhị Dương viên mãn thì Kết Đan trung kỳ đủ cho Lâm Phong sử dụng toàn lực đối phó, muốn chiến thắng cũng không dễ dàng, 

Hai yêu tộc bị đánh tới mất đi khả năng ứng chiến, các yêu tộc khác giật nảy cả mình.

Ba yêu tộc thực lực Kết Đan trung kỳ còn lại đang bị ngăn chặn bởi Hàn Hạo Nguyên, Mạc Ảnh Quân, Đường Ngọc Lan Anh, còn Quốc Tấn, Nhật Thy, Hữu Chí, Huy Hùng, Hương Giang đang đối phó số yêu tộc khác.

“Mà Hàn Băng Diệt Kiếm!” Hàn Hạo Nguyện lạnh lùng nói, hàn khí tỏa ra từ thân thể hắn làm mọi vật ở gần đó bị đông thành tượng băng, một kiếm vung xuống, không khí cũng bị ngưng trệ.

Răng rắc!

Ngân Giác Hỏa Tê với thân thể khổng lồ đang bốc cháy dữ dội đột nhiên đứng yên, ngọn lửa biến mất, thay vào đó là một bức tường băng khóa chặt thân thể của hắn ta.

Ngân Giác Hỏa Tê bại!

Ở cách đây không xa, Hắc Mục Ma Sư gầm thét, hắn mở to đôi mắt màu đen ngòm trông như một lỗ đen đáng sợ, hai mắt bắn ra hai vệt sáng màu đen xuyên qua không khí, tấn công Đường Ngọc Lan Anh.

“Huyền Ngọc Bạch Giao Kích!” Đường Ngọc Lan Anh khẽ quát, một thanh chiến kích mạnh bạo đập xuống, linh lực bạo phát hóa thành một con Bạch Ngọc Giao Long màu trắng ngà, một chân trước mở rộng, đón lấy hai tia sáng hủy diệt từ Hắc Mục Ma Sư.

Ầm!

Âm thanh to lớn vang vọng ra, cả hai cùng bị đẩy lùi ra thật xa, không thể phân ra thắng bại.

Nhưng bên phía yêu tộc càng cảm thấy áp lực vì Hắc Mục Ma Sư không thể giải quyết được cô gái nhân tộc kia trong thời gian ngắn ngủi.

Phía đằng xa, Mạc Ảnh Quân đứng hiên ngang đối diện Lục Dực Biên Bức.

“Nhân loại mau chịu chết đi!” Lục Dực Biên Bức gầm gừ, không khí rung động mạnh, tạo ra từng làn sóng nhấp nhô nhưng lại ẩn chứa năng lượng cuồng bạo của âm thanh, thủ đoạn tấn công của Lục Dực Biên Bức tộc.

Sóng âm cao tần!

“Thật là phiền phức!” Mạc Ảnh Quân lạnh nhạt nói ra, linh lực màu vàng nhạt thoát ra từ cơ thể, chúng hiển hóa một con quái vật khổng lồ ở sau đầu cậu ta, Kim Hoàng Cuồng Nộ Sư!

Dùng bản thân làm linh tính, dung hợp Hoàng Cương Tam Đao làm sức mạnh, Hoàng Cương Kim Khí làm căn cơ, tạo ra một linh tính độc nhất vô nhị chỉ thuộc về Mạc Ảnh Quân, có thể nói đây là một dạng của thần thông!

“Cái gì!” Lục Dực Biên Bức cảm thấy linh áp từ Mạc Ảnh Quân tăng vọt, đánh vỡ hết khí thế của hắn, nhưng hắn càng hoảng sợ hơn khi Mạc Ảnh Quân cầm chặt thanh cao rồi chém một phát.

“Kim Hoàng Cuồng Nộ Sư Trảm!” 

“Gào!” Kim Hoàng Cuồng Nộ Sư nhào tới, một con quái vật khổng lồ to hơn một trăm mét làm Lục Dực Biên Bức căng cứng người.

Ầm!

Sóng âm cao tầng bị phá vỡ trong nháy mắt!

Bành!

Kim Hoàng Cuồng Nộ Sư đánh bay Lục Dực BIên Bức ra hàng trăm mét, đụng nát rất nhiều cây cổ thụ to lớn.

Lục Dực Biên Bức thất bại!

Ở trạng thái toàn lực, Mạc Ảnh Quân mạnh ngang Tam Dương trung kỳ, còn hiện tại thì cậu ta đã đột phá đến Nhị Dương viên mãn, sức chiến đấu đứng đầu trong Tam Dương hậu kỳ.

Lục Dực Biên Bức thua trận là một chuyện mà ai cũng đoán được.

Đương nhiên là ngoại trừ đám yêu tộc.

“Không thể nào!” Một Lục Dực Biên Bức đang đánh với Lê Nhật Thy kinh hãi hét to, thiên tài của tộc lại thua cuộc một cách thảm hại đến thế, điều đó giống như một đòn nặng nề đánh vào tâm linh của Lục Dực Biên Bức tộc.

Bành!

Nhân cơ hội đám yêu tộc bị mất thần, Lê Nhật Thy, Trịnh Quốc Tấn cùng nhau sử dụng pháp thuật mạnh mẽ nhất!

“Khai Sơn Thiên Ấn!”

Bành!

Hai Khai Sơn Thiên Ấn, tên do bọn họ tự đặt vì bản pháp thuật này mạnh mẽ hơn Khai Sơn Ấn trước đây, chúng to đến gần một trăm mét, nhìn từ xa như hai ngọn núi khổng lồ, cường bạo đập xuống, trấn áp hết mấy chục yêu tộc, làm bọn chúng phun máu tươi, còn bay ra thật xa.

“Hoàng Cương Tam Đao!” Hữu Chí, Huy Hùng, Hương Giang cùng nhau bạo phát, xuất ra đòn tấn công bằng đao sắc bén uy mãnh, đẩy lùi số yêu tộc còn lại ra ngoài xa.

Phần thắng hoàn toàn nghiêng hẳn về bên nhân loại!

Yêu tộc bị đè đánh đến không có thời gian thở dốc!

Tuy nhiên, kết quả vẫn chưa thể biết được vì một tồn tại đang đứng ở trên trời, hai mắt đỏ ngầu nhìn xuống, bao quát toàn bộ chiến trường, khuôn mặt như dơi như hổ trầm tĩnh, không biểu lộ cảm xúc gì, tựa hồ tất cả đều ở trong lòng móng vuốt của hắn. 

Hác Minh Vệ!

“Mặc dù bọn yêu tộc này không phải là thiên tài mạnh nhất nhưng chúng cũng có thể được coi là lực lượng trung kiên của chủng tộc lớn, không ngờ lại thua thảm đến vậy.” Hác Minh Vệ lạnh nhạt lên tiếng.

“Đừng lo cho kẻ khác, ngươi cũng nên nếm thử cảm giác bị người đấm vào mặt là thế nào đi.” Hắc Tinh cười nhe răng. Hắc Lôi Dạ Xoa không động thì cậu ta cũng lười tấn công, nhìn xem thành quả của những người bạn là một trải nghiệm tuyệt vời và thú vị.

“Khặc khặc, ngươi rất tự tin đầy, tên khỉ đen hôi hám kia.” Hác Minh Vệ cất tiếng nói, thanh âm khá khó nghe, như một tiếng thét dài, rất quỷ dị, dường như đó là âm thanh chung của Hắc Lôi Dạ Xoa tộc, thông thường, bọn họ chỉ cần phát ra Hắc Lôi ở một tần số nào đó là có thể giao tiếp với đồng tộc rồi, việc nói bằng miệng chỉ là một nhu cầu cần thiết để giao tiếp với thế giới bên ngoài.

“Ngươi có thể thử một phen.” Hắc Tinh thản nhiên nói.

“Ta không có thời gian dành cho một kẻ yếu đuối như ngươi.” Hác Minh Vệ hừ lạnh.

“Tất cả ngừng tay!” Sau đó, hắn không thèm để tâm đến Hắc Tinh, hắn cao giọng ra lệnh cho các yêu tộc.

Các yêu tộc bị đánh đau, lòng đã muốn thoái lui nên liền làm theo mệnh lệnh của Hác Minh Vệ, cả nhóm bỏ chạy về phía sau, hai mắt trừng lên một cách tức giận nhìn các tu sĩ nhân loại.

“Nếu không đánh nữa thì cút sang một bên!” Hàn Hạo Nguyên băng lãnh quát lớn.

“Cuồng vọng!” Các yêu tộc gào thét đáp lại.

“Bọn yếu đuối các ngươi không xứng để ta xuất thủ!” Hác Minh Vệ cười lạnh nhìn xuống dưới.

“Ra đi, ta biết ngươi đang ở đó, tên loài người làm ta cảm thấy nguy hiểm!” Hác Minh Vệ nhìn vào một khoảng không ở bên ngoài núi, đó là vùng sa mạc cát vàng nóng bức.

Nghe Hác Minh Vệ nói với giọng nghiêm túc, tất cả yêu tộc đều bất ngờ nhìn theo hướng đó.

Cả nhóm Hắc Tinh cũng thế, bọn họ không phát hiện ra rằng có tu sĩ đang đứng lặng lẽ quan sát trận chiến từ xa, xem ra kẻ này không phải là bạn của bọn họ.

Sau ba giây im lặng, những tiếng chân nhỏ nhẹ phát ra từ sa mạc cát vàng, mọi người nhìn thấy một người thanh niên đang bước đi, mái tóc ngắn màu đen, hai mắt lăng lệ, tỏa ra một khí thế bức người, lưng đeo một cây trọng kiếm to lớn dài chừng ba mét, bước chân tuy nhẹ nhưng lại đè sập một vùng đất nhỏ.

Linh áp do người này phát ra làm tất cả yêu tộc dè chừng, hai mắt chấn động.

Hắc Tinh, Lâm Phong, Mạc Ảnh Quân và những người khác thì không biểu hiện gì, chỉ đánh giá người mới đến mà thôi.

Trái lại, người luôn kiêu ngạo vì bản thân là một trong Tử Vi Cửu Kiếm thì rung động, vẻ mặt khó coi, giọng nói lạnh băng:

“Tử Vi Cửu Kiếm, Tam Kiếm, Đoàn Tuấn Kiệt!”

“Ngươi quen biết hắn?” Hắc Tinh hăng hái hỏi.

“Tất nhiên, Đoàn Tuấn Kiệt, kẻ sở hữu Trọng Thổ Kiếm Thể!”

“Hắn từng đánh bại ra trên một cuộc thi tài của Tử Vi Kiếm Tông!”

Nói đến đây, hai mắt của Hàn Hạo Nguyên thay đổi, trở nên ác liệc và tức giận.

“Hắc Lôi Dạ Xoa tộc!” Đoàn Tuấn Kiệt ngừng lại ở chân núi, hắn ngẩng đầu nói với một nụ cười mỉm, trực tiếp bỏ qua nhóm Hắc Tinh, nhìn thẳng vào Hác Minh Vệ, xem nhẹ nhóm Hắc Tinh như bọn họ không tồn tại vậy.

“Tên nhân loại, ngươi là ai?” Hác Minh Vệ trầm giọng lên tiếng.

“Tử Vi Tam Kiếm, Đoàn Tuấn Kiệt!” Đoàn Tuấn Kiệt cười nhạt.

“Ồ, không ngờ ngươi lại là một tên đến từ Tử Vi Kiếm Tông giống như tên kia.” Hác Minh Vệ ngạc nhiên nói trong khi chỉ một ngón tay về phía Hàn Hạo Nguyên.

Đoàn Tuấn Kiệt nghe vậy, hắn chỉ liếc nhìn Hàn Hạo Nguyên bằng nửa con mắt, giọng nói nhàn nhạt vang lên:

“Đừng đánh đồng ta với hạng phế vật như tên đó, ngay cả một kiếm của ta còn không tiếp được, thật là làm bẩn danh tiếng của Tử Vi Cửu Kiếm!”

“Ngươi, tên khốn kiếp!” Hàn Hạo Nguyên tức giận, hai mắt trừng lên, thanh kiếm trong tay mất khống chế, một vệt kiếm khí to lớn tỏa ra hàn khí lao vút ra ngoài, mục tiêu là Đoàn Tuấn Kiệt.

“Phế vật, nơi đây không có chuyện của ngươi!” Đoàn Tuấn Kiệt khinh thường nói, một tay rút kiếm ra khỏi vỏ, bầu không khí đột ngột thay đổi thành trầm trọng, một vùng đất lớn dưới chân Đoàn Tuấn Kiệt bị đè xuống đến một mét, áp lực quá kinh người.

Ầm!

Đoàn Tuấn Kiết đánh vỡ kiếm khí bằng một nhát chém nhẹ tênh, không ngừng lại ở đó, lại một kiếm vung ra, kiếm khí màu nâu nhạt mang theo cảm giác nặng nề như một ngọn núi đè tới Hàn Hạo Nguyên.

“Trọng Thổ Thiên Kiếm Thể!” Hàn Hạo Nguyên cắn răng gào thét, hắn không thể nào chịu đựng được đòn tấn công tiện tay của Đoàn Tuấn Kiệt, thực lực giữa hai bên quá khác biệt.

Ngay tại giữa thời khắc nguy cấp, một bóng đen bỗng nhiên đứng trước mặt Hàn Hạo Nguyên, tiếng nói tự tin vang lên:

“Ta tìm ngươi rất lâu rồi, Tử Vi Tam Kiếm!” Hắc Tinh hào hứng thét dài.
Bình Luận (0)
Comment