Quang Minh Giáo Đình Tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 757

Dãy nhà đấu giá rộng bao la, có thể chứa hơn ba, bốn trăm người ngồi mà không chen chúc, nội thất bên trong thì xa hoa, lộng lẫy, tạo cảm giác giống như đang ở bên trong cung điện nhằm tăng lên hư vinh của người tham gia đấu giá.

Cũng phải thôi, Phi Hạc Thương Hội tài lực hùng hồn, ngay cả thế lực hai sao mạnh nhất Hợp Ma Tông còn phải kiêng kỵ bọn họ mấy phần, đấu giá do thương hội tổ chức không thể đơn giản qua loa cho được.

“Ước gì có thể đi vào bên trong!” Có tu sĩ đứng bên ngoài nhỏ giọng nói, ánh mắt toát ra vẻ ước ao, đáng tiếc, thực lực quá thấp, lại không có bối cảnh gì cho nên không dám đi vào bên trong.

Dù đấu giá được mở công khai nhưng không phải ai cũng có thể bước vào!

Trước đó phải cân nhắc đến tài lực, cảnh giới và bối cảnh của bản thân, nếu không vào bên trong cũng chỉ là vật làm nền mờ nhạt mà thôi, vì vậy thà rằng ở bên ngoài nhìn còn vui vẻ hơn nhiều.

“Lần này Vạn Thú Uyên thu hút rất nhiều thế lực hai sao, hơn hẳn lần trước.” Một tu sĩ có tuổi đời khá cao vừa sờ bộ râu trắng vừa nói.

“Đúng vậy, hơn mười thế lực hai sao, mấy chục thế lực một sao…” Mọi người nghe vậy liền gật đầu đồng ý.

“Còn có cả yêu tộc nữa, nhất là Hắc Lôi Dạ Xoa và Hỏa Diệm Sơn Điêu kia làm tôi cảm thấy rùng mình.” Có người nhỏ giọng nói, vẻ mặt lo sợ.

Hắc Lôi Dạ Xoa đến từ bên ngoài Thiên Quy Đảo, bọn họ cũng mới biết đến bộ tộc cường đại này từ lời nói bàn tán của những người thuộc thế lực hai sao mà thôi. Còn Hỏa Diệm Sơn Điêu thì khá quen thuộc đối với người ở Thiên Quy Đảo, bộ tộc đang chiếm giữ một vùng lãnh thổ khá lớn tại Thiên Hoàng Hỏa Diệm Sơn Mạch, một nơi toàn là núi lửa đang phun trào, không khí khô nóng, bảo vật hệ hỏa, hệ thổ đầy đất.

Bảo vật Hỏa Diệm Tinh Thổ của Đại Yêu Vương Thạch Ma Khải có nguồn gốc từ vùng đất núi lửa đó.

Từ khi Vạn Thú Uyên xuất hiện cho đến nay, đây là lần mà số người muốn tiến vào bên trong nhiều nhất.

Mấy lần trước đó không có nhiều thế lực như thế, chỉ có mấy thế lực hai sao ở gần đây như Kỷ Hằng Vương Triều, Đà La Môn, Hợp Ma Tông, Yêu Nguyệt Tông, Hoàng Cương Đao Tông cùng với vài thế lực hai sao nữa mà thôi.

Thanh Vũ dẫn đầu cả nhóm đi tới gần khu vực đấu giá, mười mấy người ăn mặc trang trọng đang đứng ở bên ngoài chào đón các vị khách.

Một người đàn ông hơi mập mạp, gương mặt phúc hậu khiến người khác cảm thấy thân thiện đứng ra nói trong khi mỡ thừa trên mặt rung lên:

“Hoan nghênh Giáo Hoàng đại giá quang lâm!”

“Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn ghế ngồi dành cho ngài, xin mời ngài đi theo tôi.”

Thanh Vũ nhìn người đàn ông mập mạp rồi gật đầu, theo như linh áp thì người đàn ông này là một tu sĩ Tứ Dương sơ kỳ, chức vụ trong thương hội là Đại Tổng Quản, làm việc cho Bạch Kim Hà.

Có khoảng năm người giống như kẻ đó đang tiếp đón khách quý đến từ thế lực hai sao, còn có mấy chục người mặc giáp nhẹ đang canh giữ xung quanh khu đấu giá cho thấy thân phận họ là hộ vệ, tu vi của bọn họ đều là Tam Dương đỉnh phong, trong đó không thiếu Tứ Dương kỳ.

Người đàn ông to tướng vừa dẫn đường vào trong vừa nói nhỏ:

“Lần đấu giá này có một vật phẩm đặc biệt, những thế lực hai sao trở lên đều nhắm vào nó.”

“Ồ?” Thanh Vũ cảm thấy hiếu kỳ.

“Đó là vật gì?”

“Một cái bản đồ cổ!” Đại Tổng Quản khẽ nói.

“Một cái bản đồ cổ mà thôi, có gì đặc biệt?” Đỗ Kiến Huy tò mò hỏi.

“Một cái bản đồ cổ thì rất bình thường, ai cũng có thể làm ra được, nhưng bản đồ này có nguồn gốc từ Vạn Thú Uyên, lấy được từ trên một người từng đi vào Vạn Thú Uyên!” Đại Tổng Quản liếc Đỗ Kiến Huy một cái rồi nói bằng vẻ mặt nghiêm nghị.

“Nghe lời kể của Phó Hội Trưởng, bản đồ cổ này chỉ ra con đường dẫn đến kho tàng trong Vạn Thú Uyên!”

“Kho tàng trong Vạn Thú Uyên!” Đỗ Kiến Huy giật mình.

Còn nhóm Thanh Vũ, Trần Liễu thì cũng cảm thấy ngạc nhiên, nhìn từ hành động mập mờ không rõ của Đại Tổng Quản đang dẫn đường, họ liền đoán ra tên này đang cố gắng nâng giá trị của tấm bản đồ cổ kia, để các thế lực hai sao tranh đoạt ác liệt.

“Không phải Vạn Thú Uyên thì là một cái khe nứt thôi sao?” Đỗ Kiến Huy nhíu mày hỏi lại.

“Không đơn giản như vậy, Vạn Thú Uyên có tuổi đời hơn một ngàn năm, mới đầu chỉ là một khe nứt nhỏ nhưng theo thời gian trôi qua nó càng ngày càng mở rộng, không có tên gọi, cho đến khi hơn năm trăm năm trước tên của nó mới vang danh khắp Tử Vi Châu vì một trận chiến lớn.”

“Năm đó hải tộc dẫn đầu là Huyết Sa tộc cùng với mười mấy tộc khác dùng yêu lực làm nước biển dâng cao nhấn chìm phía đông nam Tử Vi Châu, mấy trăm ngàn hải yêu đi theo nước biển tàn sát nhân tộc, yêu tộc ở lục địa, ngay cả hung thú cũng bị liên lụy.”

“Tất cả là vì một vật xuất hiện ở Vạn Thú Uyên! Sau cùng nhân tộc rút lui giữ vững lãnh thổ, còn hải yêu, yêu tộc và hung thú thì chém giết dữ dội ở bên trong khe nứt, rất nhiều tồn tại mạnh mẽ nhao nhao tham chiến, đánh tới cả vùng đất này bị vỡ nát, Núi Phi Hạc chính là một tác phẩm của trận chiến đó.”

Nghe Đại Tổng Quản kể xong, mọi người đều gật đầu, Thanh Vũ thở dài nói ra:

“Chẳng trách số lượng người ở vùng đất này lại ít hơn những nơi khác và không có yêu tộc, hung thú mạnh mẽ.”

Trận chiến ở hơn năm trăm năm nước làm thực lực của vùng đất phía đông nam Tử Vi Châu bị giảm mạnh, qua năm trăm năm nghỉ ngơi mới có được một vài bộ tộc mới quật khởi như Thiết Thạch Nghĩ, Mộng Hương Điệp, Đại Lực Xích Hùng.

Còn số người trong các vương quốc thì lại ít đến đáng thương so với khối lãnh thổ rộng lớn, ít thì hơn năm trăm ngàn người, nhiều thì ba, bốn triệu người.

Vừa chịu thiên tai, vừa bị ảnh hưởng bởi tu sĩ, bị uy hiếp bởi hung thú, người bình thường làm sao có thể sống thọ, có thể sinh sôi nảy nở nhiều cho được?

Phải biết nơi này là Thiên Quy Đảo, một hòn đảo nằm trong Loạn Giới Thâm Hải, hằng năm hứng chịu rất nhiều cơn bão lớn hay động đất, thiên tai của thế giới này rất khủng bố, nếu ở giữa tâm của thiên tài thì dù là tu sĩ Nhị Dương, Tam Dương kỳ cũng không thể bảo toàn mạng sống chứ nói gì người phàm?

“Có lẽ bản đồ đó chỉ dẫn đường tới kho tàng mà hải yêu đang tìm kiếm!” Cuối cùng, Đại Tổng Quản để lại một câu nói có sức hấp dẫn mạnh.

“Nói qua nói lại, mục đích của hắn ta vẫn là đề cao giá trị của bản đồ.” Đỗ Kiến Huy cười khổ.

“Mục đích của chúng ta không phải là bản đồ.” Thanh Vũ thản nhiên nói ra trong khi ngồi xuống hàng ghế đầu tiên trong khu đầu giá.

Nhóm Trần Liễu, Trọng Huy thì ngồi ở hàng ghế phía sau, nơi dành cho tu sĩ Tứ Dương kỳ, còn hàng ghế đầu thì thuộc về các tu sĩ Ngũ Dương kỳ hay có thân phận cao.

Thanh Vũ nhìn qua lại một lần, hắn thấy được rất nhiều người đang ngồi cùng hàng ghế với hắn, và hắn cũng quen biết một số người.

“Từ khi chia tay đến giờ vẫn tốt chứ?” Một người truyền âm cho Thanh Vũ, đó là Trần Huyền Tôn Giả, Tông Chủ của Yêu Nguyệt Tông, ông ta đang dẫn theo ít người của Yêu Nguyệt Tông, trong đó có Lê Sử Hiền, tu sĩ Tam Dương đỉnh phong, từng là thiên tài nổi bật, có lẽ Lê Sử Hiền đang muốn tìm kiếm cơ hội đột phá Tam Dương viên mãn, hoàn mỹ từ trong Vạn Thú Uyên.

Còn cảnh giới Trần Huyền là Tứ Dương đỉnh phong, lực chiến hơn Ngũ Dương sơ kỳ, có thể chạy thoát khỏi Đại Yêu Vương trung kỳ của Hỏa Diệm Sơn Điêu.

“Rất tốt, không biết Trần Huyền Tôn Giả nghĩ sao về đề nghị của ta?” Thanh Vũ truyền âm trả lời, vài ngày trước Thanh Vũ gửi một bức thư đến Yêu Nguyệt Tông, chắc hẳn Trần Huyền đã nhận được.

Nội dung của bức thư là muốn Yêu Nguyệt Tông giúp đỡ Vệ Quốc Liên Minh của Đường Ngọc Lan Anh, cử ra cường giả Hóa Thần Đại Tôn chống lại tu sĩ cấp cao của Hợp Ma Tông, để cho Vệ Quốc Liên Minh ngày càng lớn mạnh, không bị tu sĩ mạnh mẽ uy hiếp.

“Đầm nước của Hợp Ma Tông rất sâu! Đừng thấy bọn chúng đang tranh đấu vì chức vị Tông Chủ mà khinh thường.” Trần Huyền trầm giọng đáp lại.

“Sâu cỡ nào?” Thanh Vũ nghiêm túc hỏi lại.

Trần Huyền liền trả lời: “Tu sĩ Pháp Tướng Thiên Tôn miễn cưỡng có thể bảo vệ mạng sống.”

“Vậy thì không đáng lo.” Thanh Vũ cười nói.

“Không ngờ Giáo Hoàng lại có lòng tin như vậy, có phải dạo gần đây đã phát tài?” Trần Huyền nghi ngờ hỏi lại.

Thanh Vũ biết tính cách của Trần Huyền từ lần gặp mặt trước, ông ta không phải là một người bị gò bó trong khuôn khổ, lâu lâu lại nói ra những câu vui đùa làm người khác cảm thấy thoải mái khi nói chuyện chung.

“Một lời thôi, có đồng ý hay không?” Thanh Vũ thản nhiên hỏi.

“Chỗ tốt là gì?” Trần Huyền nói thẳng vào vấn đề chính, hợp tác tấn công Hợp Ma Tông bằng cách chia cắt các thế lực một sao dưới quyền là một việc làm nguy hiểm, ảnh hưởng nghiêm trọng tới lợi ích của Hợp Ma Tông, chắc chắn sẽ bị phản kích một cách nặng nề.

Nếu như không đủ lợi ích, không đủ thực lực thì Trần Huyền sẽ không hợp tác với Thanh Vũ mặc dù đôi bên đã là liên minh.

Lần trước, Trần Huyền từng cử một Thái Thượng Trưởng Lão tới Không Vũ quốc đẩy lùi tu sĩ Đà La Môn có ý định phá hoại Không Vũ quốc, đó là một ân tình của Yêu Nguyệt Tông đối với Giáo Đình, vì vậy Thanh Vũ không cho các Thánh Đồ, Thánh Sứ tiến vào thế lực của Yêu Nguyệt Tông để truyền bá tín ngưỡng.

Thanh Vũ không trả lời câu hỏi của Trần Huyền, hắn búng ngón tay một cái, một đống giấy tờ bay vào trong lòng bàn tay của Trần Huyền, ông ta liền cầm nó lên rồi đọc, vẻ mặt khi thì ngạc nhiên, khi thì nghiêm nghị giống như đang suy nghĩ quyết định một vấn đề nào đó rất quan trọng.

“Để ta suy nghĩ lại!” Trần Huyền trầm giọng truyền âm cho Thanh Vũ.

“Hoàng Cương Đao Tông có thể trở thành đồng minh.” Thanh Vũ mỉm cười nói.

Trần Huyền nghe Thanh Vũ nói xong, ông ta gật đầu và không trả lời.

Người dẫn đầu Hoàng Cương Đao Tông là Nhị Trưởng Lão, Mạc Trung Kiên, tu vi Tứ Dương sơ kỳ cùng với một ít người cũng có tu vi đó, tuổi đời khá lớn chứng tỏ bọn họ là bậc tiền bối trong tông môn, ngoài ra còn có một người quen thuộc với Giáo Đình là Mạc Ảnh Quân, Thiếu Chủ của Hoàng Cương Đao Tông.

Thanh Vũ quay qua chào hỏi đôi lời với Mạc Ảnh Quân và Mạc Trung Kiên rồi tiếp tục đánh giá những người khác.

Có vẻ như Đà La Môn đang chuẩn bị một trận chiến với Giáo Đình cho nên không cử tu sĩ đến đây.

Về phần Kỷ Hằng Vương Triều thì là một người đàn ông cao lớn, dáng vẻ oai hùng toát lên thần thái của một chiến sĩ dũng mãnh, một vị tướng có kinh nghiệm sa trường, một trong các Đại Tướng Quân của Kỷ Hằng Vương Triều, Lâm Tùng Anh, tu vi Tứ Dương đỉnh phong, ông ta là người thân tín của Đại Nguyên Soái Cao Quốc Dũng.

Trước đó không lâu, con trai của Đại Nguyên Soái là Cao Bắc trở về từ Trúc Cơ Cốc, bẩm báo mọi chuyện về Ngọc Trang với Cao Quốc Dũng.

Cao Quốc Dũng liền trở về Vương Thành từ biên cương chất vấn Quốc Vương, sau đó liên tiếp tống mười Thành Chủ vào ngục giảm, còn giận dữ rút kiếm trảm một Thành Chủ làm cho toàn bộ Kỷ Hằng Quốc chấn động.

Nhưng hành động đó cũng làm ảnh hưởng đến vị thế, quyền lực của Quốc Vương Kỷ Quang Dao, từ đó quân thần bắt đầu chia rẽ, đấu tranh trong bóng tối, rõ ràng Quốc Vương đang muốn trừ đi cái gai là Cao Quốc Dũng để bảo vệ vị trị của mình.

Tình huống của Kỷ Hằng quốc đang trở nên xấu hơn khi hai bên đã gần tới giới hạn chịu đựng, Thập Đại Tu Sĩ, Lục Đại Tướng Quân cùng với rất nhiều thế lực lớn nhỏ đang chọn phe, chỉ chờ ngày bạo phát là phát sinh biến động lớn, có thể cái ghế Quốc Vương sẽ đổi người.

Bên cạnh Lâm Tùng Anh là vài người tu vi Tam Dương đỉnh phong, Tứ Dương sơ kỳ, trong đó nổi bật nhất là một người có hai cái sừng dê trên đầu, ông ta là Bắc Sơn Chân Quân, một Phù Sư ba sao, giữ chức vị Đại Tu Sĩ của Kỷ Hằng Vương Triều, địa vị siêu nhiên, cũng là sư phụ của Kỷ Lãnh Hoàng.

Tất nhiên, với tính cách hiếu kỳ, thích tìm hiểu điều mới lạ, Kỷ Lãnh Hoàng cũng theo sau sư phụ tới Vạn Thú Uyên, cậu ta đang nhìn qua nhìn lại, lâu lâu lại tặc lưỡi lẩm bẩm như thể đang đánh giá người nào đó.

Ngoài ra còn có Hắc Lôi Dạ Xoa tỏa ra khí thế bức người, chẳng ai dám ngồi gần.

Hỏa Diệm Sơn Điêu phát ra năng lượng nóng bức, có vài yêu tộc đang ngồi gần để kéo quan hệ cho gần gũi.

Ba bộ tộc bá chủ Minh Hàng Sâm Lâm thì chỉ gửi ít Yêu Vương, khí thế nhỏ mặc dù là chủ nhà, có lẽ như bọn họ chú trọng trận chiến chiếm lấy tài nguyên ở gần Vực Sâu Vong Sương hơn.

Khoảng chừng mười phút sau, hơn một trăm tu sĩ Tứ Dương kỳ, hai ba trăm tu sĩ Tam Dương kỳ ngồi đầy chỗ trong khu vực đấu giá, tiếng chuông ở trên bục đấu giá phát ra tiếng keng keng hấp dẫn ánh nhìn của toàn thể mọi người.

“Chào mừng các vị đã đến tới buổi đấu giá lớn nhất trong vòng mười năm của Phi Hạc Thương Hội!” Bạch Kim Hà bước ra từ sau khán đài với vẻ mặt tươi tắn, ông ta dõng dạc nói lớn.

“Mấy trăm năm qua là một khoảng thời gian dài đằng đẵng, cũng may thương hội được sự kính trọng, quý mến của các vị nên mới phát triển như ngày hôm nay, tôi xin chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị!” Bạch Kim Hà vừa nói vừa cúi đầu, lời nói và hành động hết sức tự nhiên và gọn gàng giống như hắn ta đã làm qua rất nhiều lần.

“Đúng là Phó Hội Trưởng, không thể chê vào đâu được!” Hư Minh than thở, người trong nghề có khác, không có điểm nào để bắt bẻ Bạch Kim Hà.

Bạch Kim Hà phát biểu trên bục đấu giá, nói đến mọi người cảm động, trao tặng một tràng pháo tay nồng nhiệt.

“Không phí thời gian của các vị nữa, tôi xin phép được bắt đầu buổi đấu giá!” Bạch Kim Hà cao giọng nói ra.

“Vật phẩm đầu tiên là một món pháp bảo phi kiếm thích hợp với tu sĩ nửa bước Nguyên Anh Chân Quân, được làm từ Lam Tinh Thiết, tu sĩ hệ thủy và hệ băng có được nó thì thực lực sẽ tăng lên ba bốn phần!”

Bạch Kim Hà vừa nói trong khi nền của bục đấu giá tách ra làm hai, một thanh kiếm màu lam nhẹ nhàng bay lên, xuất hiện trong tầm mắt của mấy ngàn tu sĩ ở bên trong lẫn ngoài khu đấu giá.

“Giá khởi điểm một trăm ngàn Linh Thạch hạ phẩm!”

“Mời các vị ra giá!” Bạch Kim Hà đề cao giọng nói.

Tiếng nói của hắn ta vừa dứt thì có tu sĩ bên trong khu đấu giá kêu lớn:

“Hai trăm ngàn Linh Thạch hạ phẩm!”

“Hai trăm năm mươi ngàn!” Có người cắn răng hét lên.

“…”

Những món vật phẩm đầu tiên chỉ là khai vị, dành cho tu sĩ Kết Đan Chân Nhân, dần dà về sau chất lượng của các vật phẩm đấu giá tăng lên, chỉ có tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân mới đủ tài lực để ra giá.

Từ các nguyên liệu chế phù, luyện khí, luyện đan cho đến pháp bảo, phù chú, đan dược, các quyển sách pháp thuật, các quyển sách chỉ dẫn tu sĩ đột phá Nguyên Anh kỳ hay các bản bút ký viết tay của tu sĩ đi trước, cả buổi đấu giá được đẩy lên cao trào.

“Năm bình máu của Thú Vương đỉnh phong về tay của Đại Tu Sĩ, Bắc Sơn Chân Quân.”

“Một bình chứa năng lượng cả đời của Tà Đồ Kết Đan đỉnh phong một triệu năm năm ngàn Linh Thạch hạ phẩm!”

“Mười quyển pháp thuật công kích Hoàng Cấp hạ phẩm chốt giá năm triệu Linh Thạch hạ phẩm, chúc mừng Trần Huyền Tôn Giả!”

“Lôi Âm Ngự Kiếm Thuật sáu triệu hai trăm ngàn Linh Thạch hạ phẩm thuộc về Đại Tướng Quân, Lâm Tùng Anh, chúc mừng Đại Tướng Quân mua được vật như ý!”

“Mười Phù Chú cấp bốn trung phẩm giá trị bảy triệu Linh Thạch hạ phẩm thuộc về Đại Trưởng Lão của Luyện Hồn Tông, Âm Cửu Dư!”

“Pháp bảo cấp bốn cực phẩm, Hoàng Sư Đao thuộc về Nhị Trưởng Lão của Hoàng Cương Đao Tông, Mạc Trung Kiên!”

“…”

Có thể nói, lần đấu giá này có cực kỳ nhiều vật phẩm, giá trị từ thấp cho đến cao, mọi người vừa tìm thấy vật thích hợp với bản thân liền hét giá, tạo ra một bầu không khí náo nhiệt, tinh thần phấn chấn.

“Vật phẩm tiếp theo chính là do Thiếu Chủ Hạc Vĩnh Tuân mang đến, Nhẫn Trữ Vật có không gian hai trăm mét vuông, giá khởi điểm một triệu Linh Thạch hạ phẩm hoặc vật phẩm có giá tương ứng!” Bạch Kim Hà dõng dạc nói trong khi một tia sáng lạnh lẽo hiện lên trong hai con ngươi.

“Cái gì? Nhẫn Trữ Vật?” Lâm Tùng Anh giật mình.

“Không thể nào?” Hỏa Diệm Sơn Điêu, Hỏa Phùng ngạc nhiên thốt thành tiếng.

“Tại sao vùng đất này lại có Nhẫn Trữ Vật?” Đại Yêu Vương sơ kỳ, Dư Phược La kinh ngạc đến ngây người.

“Xin mời các vị khách quý ra giá!” Trước đám người đang ngây ngẩn, Bạch Kim Hà cười nói.

Nhẫn Trữ Vật, một trong những vật phẩm cấp cao chỉ thuộc về tu sĩ Pháp Tướng Thiên Tôn!

Không ngờ Phi Hạc Thương Hội lại có thể đem một món bảo vật này ra đấu giá!

Thanh Vũ từ đầu tới cuối chỉ nhìn xem mọi người, còn nhóm Trần Liễu, Trọng Huy, Dương Bảo, Linh Long thì cũng ham vui cho nên mua được vài món nguyên liệu mà họ muốn, nhưng khi nhìn thấy Nhẫn Trữ Vật, tất cả bọn họ đều nhíu mày.

Bọn họ nhận ra đó là Nhẫn Trữ Vật đặc trưng của Quang Minh Giáo Đình, họ từng nhìn thấy chiếc nhẫn đeo trên tay của Hạc Vĩnh Tuân, rõ ràng chiếc nhẫn này bị cưỡng đoạt bởi Phi Hạc Thương Hội, Hạc Vĩnh Tuân chắc chắn không bao giờ mang một món vật tượng trưng cho tình hữu nghị ra đấu giá.

“Các ngươi nhịn không được nữa rồi sao?” Thanh Vũ cười khẽ.

“Khoan đã!” Một giọng nói âm u vang lên từ phía ghế ngồi đầu tiên, người vừa cất tiếng nói là Âm Cửu Dư, Đại Trưởng Lão của Luyện Hồn Tông.

“Ta nhận ra chiếc nhẫn này! Nó thuộc về một tên ma đầu bị Luyện Hồn Tông truy bắt!”

“Tại sao Hạc Vĩnh Tuân có thể có được nó? Chẳng lẽ Hạc Vĩnh Tuân đang trợ giúp ma đầu này sao?”

“Cái gì? Có chuyện như vậy nữa à?” Bạch Kim Hà giật nảy cả mình.

“Người đâu, mau mang Hạc Vĩnh Tuân ra đây giải thích!!!” Bạch Kim Hà quát to một tiếng ra lệnh.

Rất nhanh, lúc mọi người vừa tỉnh táo lại thì Bạch Giật Thần, con trai của Bạch Kim Hà đã áp giải một người lên bục đấu giá, người đó là Hạc Vĩnh Tuân, cậu ta đang bị trói bởi một sợi dây xích thô to.

“Hạc Vĩnh Tuân, Đại Trưởng Lão Âm Cửu Dư nói ngươi cấu kết với ma đầu, có chuyện này không?” Bạch Giật Thần trầm giọng hỏi.

“Hãy thành thật trả lời, nếu không ngay cả thương hội cũng không giữ được mạng sống của ngươi!”

Giờ phút này, tiếng nói của Bạch Giật Thần vừa vang lên, toàn bộ mọi người liền hiểu rõ, kịch vui sắp sửa diễn ra, vở kịch do chính cha con Bạch Kim Hà làm vai chính!

“Hạc Vĩnh Tuân gặp nạn!” Một suy nghĩ cùng hiện ra trong đầu của mọi người.
Bình Luận (0)
Comment