Quang Minh Giáo Đình Tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 99

“Chúng ta có nên đi tiếp không?” Hư Minh chần chờ.

Tình cảnh nguy hiểm khi nãy đã làm cho Hư Minh cảm thấy không ổn cùng hoảng sợ.

Đi đến tầng tiếp theo, nghĩa là đối mặt với một nguy hiểm không biết, và quan trọng hơn nữa là không có phần thưởng nào dành cho bọn họ.

“Còn lựa chọn nào khác hay sao?” Lâm Phong lên tiếng, tay của hắn chỉ chỉ về phía sau lưng.

Nơi đó là một cánh cổng bằng đá, độ cứng rắn của nó đủ để làm mọi người tuyệt vọng.

Không còn lựa chọn nào khác, mọi người đành phải tiếp tục tiến tới.

Bỏ lại đám người đá đã trở thành phế liệu, trong đôi mắt của mọi người hiện ra tầng tiếp theo.

Khác hẳn với tầng khi nãy, lần này, đám người đá được nâng lên với số lượng gấp hai lần.

Trong ánh mắt đau thương của Đa Bảo Tặc Miêu, đám người đá mà nó dùng để đánh cược đã bị bất động bởi Nguyệt Linh.

Thế là, Đa Bảo Tặc Miêu không dám sử dụng hết sức mạnh của trận pháp nữa, dù sao sử dụng cũng như không, mà còn tiêu hao một đống linh thạch, quá thiệt thòi.

Chiến đấu với đối thủ không nghĩa là phải chọi cứng, người khôn ngoan sẽ dùng những thủ đoạn tấn công có lợi cho mình.

Nguyệt Linh không ngần ngại sử dụng thần thông có thể nói là ăn gian trong hoàn cảnh này, thần thức tàn dư trong hạch tâm của bọn người đá bị đánh bật ra ngoài, Nguyệt Linh cướp đoạt quyền điều khiển người đá, nhưng điều đó cũng giống như cắt đi nguồn cung cấp năng lượng của bọn chúng.

“Thật là đáng tiếc, nếu chúng ta có thể đem theo bọn người đá vào tầng tiếp theo thì sẽ nổ ra một trận đại chiến của hàng trăm Kết Đan kỳ, khung cảnh đó đồ sộ như thế nào?” Băng Tu chậc lưỡi nói.

“Không biết những người khác đối phó ra sao? Chắc là đều bị đánh thành thịt vụn đi.” Hư Minh cười nói.

Hắn không tin rằng có người có thể chống đối lại đám người đá khốn kiếp này, ít nhất muốn chống lại bọn chúng thì cảnh giới phải đạt đến Giả Anh cảnh.



Bảo Trụ An Vương ngoắc mồm nhìn vài chục con người đá xông đến, nhưng mà hắn không phải ngoắc mồm vì sợ hãi mà là ý chí chiến đấu của hắn đã dâng lên mức cao nhất.

Với nụ cười to trên môi, Bảo Trụ An Vương cầm lấy thanh thiết thương của mình xông thẳng vào đám người đá.

Linh lực màu vàng của Bảo Trụ An Vương bao phủ lấy toàn bộ thân thể cùng vũ khí, hắn sử dụng thiết thương điêu luyện, mỗi đòn đâm hay đập ngang đều dùng đủ lực và nhắm vào điểm yếu của người đá.

Đó là các khớp nối những cục đá lại với nhau, khi phá hủy nơi đó bằng một lực mạnh, nó sẽ làm cho người đá mất đi một phần chân tay.

“Đúng thế, đây mới gọi là chiến đấu.” Bảo Trụ An Vương có tinh thần sảng khoái, hắn không quan tâm có bao nhiêu người đá xông đến mình, điều hắn quan tâm chỉ là chiến đấu và đập tan tất cả những kẻ địch ở trước mặt hắn.

“Bảo Trụ Thương Hàng!!”

Thiết thương phát ra ánh sáng màu vàng chói lọi, Bảo Trụ An Vương đâm và một thương, một tia sáng bắn ra từ mũi thương đâm xuyên tất cả người đá trên đường bay đến.

Một chọi hai mươi!

Trận chiến quá ác liệt, Bảo Trụ An Vương có thương tích đầy mình, máu tươi chảy ra từng những vết thương nhuộm đỏ quần áo của hắn.

“Đáng tiếc, ta còn không có đánh cho đã đây.” Bảo Trụ An Vương cảm nhận được linh lực của mình đã cạn kiệt, nhưng đối thủ còn đến mười ba tên đang phóng đến hắn.

Bảo Trụ An Vương cố gắng giãy dụa sau cùng, nhưng nhiêu đó là không đủ.

Cuối cùng, Bảo Trụ An Vương mất đi ý thức của mình.

Đám người đá tiến lên định trấn lột lấy Bảo Trụ An Vương, nhưng bọn chúng đột nhiên bị định hình ở yên một chổ, có một tia sáng lóe lên bắn thẳng vào Bảo Trụ An Vương, sau khi những người đá có thể hoạt động trở lại, thì Bảo Trụ An Vương đã biến mất khỏi nơi này.



“Kỳ lạ, tại sao những tầng sau đó lại xuất hiện ít người đá như vậy?” Băng Tu khó hiểu.

Từ khi hai tầng trước xuất hiện nhiều kẻ địch, bọn họ đã cảnh giác cao độ, nhưng ba tầng tiếp theo lại chỉ là những con người đá có số lượng bằng với họ mà thôi.

Bọn chúng chỉ trở thành những đối thủ giúp mọi người rèn luyện mình.

“Mặc kệ nó, dù sao đã đi đến đây rồi, nhất định phải đi đến cuối cùng.” Nguyệt Linh cười nói, vài tầng sau cô đã được nghỉ ngơi, cho nên thần sắc có vẻ tươi tắn.

“Mau đi đến tầng tiếp theo thôi.” Hư Minh giơ lên thanh kiếm rồi nói, hắn cảm thấy thoải mái khi có một vũ khí tiện tay.

Nếu một người nào đó có thể quan sát toàn cảnh, thì vị trị hiện giờ của đoàn người Lâm Phong là tầng cuối cùng, kế tiếp là trung tâm, nơi điều khiển cả trận pháp ở động phủ này.

Và nơi đó cũng là nơi Đa Bảo Tặc Miêu đang ở.

Ánh sáng lòe đang từ từ biến mất, rốt cuộc đoàn người Lâm Phong đã bước hết hành lang để đi đến địa điểm tiếp theo, thứ đầu tiên họ thấy làm cho họ kinh ngạc.



Trong những quyển sách xưa, chỉ ghi chép lại vài dòng giới thiêu mờ nhạt liên quan đến Bạch Ngọc Minh Thố, đó là vài dòng ghi lại cách nhận biết Bạch Ngọc Minh Thố.

Ngoài ra, nó không còn ghi lại những thông tin nào khác, chuyện này không có gì khả nghi, bởi vì nhiều loài cũng được ghi như vậy.

Bởi thế, rất ít tu sĩ biết về Bạch Ngọc Minh Thố, bọn họ chỉ biết rằng, tần số xuất hiện của Bạch Ngọc Minh Thố rất thấp.

Cho nên giá trị của nó sẽ cao!

Trong động phủ tối tăm, một đôi mắt sắc lạnh đang nhìn về trước, với đôi chân nhỏ bé của mình, Nguyệt Thần đá văng từ cánh cửa, ngay cả bức tường cũng bị đá ra một lỗ to.

Nhưng mỗi lần như vậy, Nguyệt Thần cùng đồng bạn phải nghỉ ngơi giây lát để lấy lại sức lực.

Từ khi Nguyệt Thần nhận thức được rằng là mình đang tồn tại ở trên thế giới này, thì hắn đã như vậy rồi.

Với sức mạnh không thể nào lý giải, Nguyệt Thần có một cuộc sống không lo lắng, ngay cả khi trong rừng sâu, và ngay cả khi có chạm mặt những vị bá chủ của Minh Hàng sâm lâm.

Nguyệt Thần không lo lắng về tính mạng của mình, điều Nguyệt Thần lo lắng nhất là về sự an toàn của người thân của mình.

Việc này quan trọng tới mức, nó sẵn sàng từ bỏ một ‘lời kêu gọi’ thật sâu ở trong lòng của mình rằng phải đi đến một nơi nào đó và hoàn thành một chuyện nào đó.

Nguyệt Thần sẽ phản bác lời kêu gọi kia cho đến khi nào người thân của hắn thật sự an toàn và có cuộc sống hạnh phúc.

Giây phút này, Nguyệt Thần cảm nhận được Nguyệt Linh đang tiến đến chổ của Đa Bảo Tặc Miêu cực kỳ nhanh, lo lắng về sự an toàn của Nguyệt Linh, Nguyệt Thần đẩy nhanh tốc độ của mình.

Cánh cửa cứng rắn đủ để đoàn người Lâm Phong tuyệt vọng đã bị đá văng và nổ tung thành ngàn mãnh bởi đôi chân bé nhỏ của Nguyệt Thần.

Cái đầu tiên mà Nguyệt Thần nhìn thấy là đoàn người Lâm Phong đang trợn mắt há mồm to đến hết cở.

Bọn họ nhìn thấy cái gì? Một con thỏ màu trắng ngà đá cánh cửa nổ tung!

“Sức mạnh này!” Đôi vai Băng Tu có chút run rẩy, nếu mà hắn bị một chân đó đá vào thân thể thì như thế nào?

“Ngươi là ai?”

“Nguyệt Thần ca ca.”

Hai tiếng nói cùng lúc vang lên ở trong nơi này, tiếng nói đầu tiên là của Không Tinh, tiếng thứ hai là của Nguyệt Linh.

Thật là kỳ lạ rằng, Đa Bảo Tặc Miêu cùng trận đồ và đống kho báu đã biến mất không còn tăm hơi.

Nguyệt Thần nhìn thấy Nguyệt Linh đi cùng với bốn tên nhân loại, trong đầu hắn bùng lên cơn giận mãnh liệt.

Với tốc độ khủng bố của mình, Nguyệt Thần phớt lờ lời nói của Nguyệt Linh, bởi vì Nguyệt Thần tưởng rằng đám nhân loại đã bắt lấy Nguyệt Linh.

Một chân đạp tới, ngay cả Lâm Phong cũng không phản ứng kịp, nhưng một thân ảnh đã đứng chắn trước bọn họ, đó là Nguyệt Linh.

“Dừng lại, bọn họ không phải là kẻ địch.”

Nguyệt Thần phản ứng cực nhanh, hắn sử dụng một động tác gì đó, thu hồi lại đôi chân của mình và sử dụng sức mạnh cuốn lấy Nguyệt Linh rồi bay về phía sau.

“Muội không sao chứ?” Nguyệt Thần nói nhỏ nhẹ.

Nguyệt Linh cảm nhận được trời đất quay cuồng, sau khi định hồn thì mới nhìn thấy mình đã bị Nguyệt Thần cuốn lấy về một bên.

“Đừng đánh, bọn họ là bạn của muội.” Nguyệt Linh nôn nóng.

Nguyệt Thần thở dài một hơi khi kiểm tra Nguyệt Linh, phát hiện cô không những không bị thương gì, mà tu vi còn tinh tiến rất nhanh.

“Từ khi nào muội lại kết bạn với nhân loại vậy?” Nguyệt Thần khó hiểu.

“Nguyệt Linh, chúng ta đến rồi đây.”

Nguyệt Linh còn chưa trả lời Nguyệt Thần, thì có hai tiếng nói mang theo cảm xúc vui mừng ở đằng sau vọng tới.

Đó là Tầm Linh Thử cùng Sinh Uyên Điêu đang chạy đến, bởi vì Nguyệt Thần tăng tốc, cho nên bọn họ theo không kịp.

“Nguyệt Bảo ca, Nguyệt Yên tỷ, các ngươi tại sao lại ở đây?” Nguyệt Linh khá bất giờ.

Nghĩ lại thì Nguyệt Thần ở đây, bọn họ cũng đến thì cũng không có nguy hiểm gì.

Sau một hồi hỏi han, Nguyệt Linh kể lại chuyện mà mình gặp phải, từ bị nhân loại truy đuổi đến khi làm việc trong Giáo Đình, cô nói tất cả cho bọn họ.
Bình Luận (0)
Comment