Edit: meoluoihamngu
Ninh Vi Nhàn cảm thấy mặt mũi của cô đều bị mất hết, Nhan Duệ vẫn không bỏ qua cho cô, cô thấy anh đùa càng ngày càng cao hứng: “Duệ…”
“Sao thế, em không thích loại này?” Nhan Duệ giống như không hiểu Ninh
Vi Nhàn muốn nói điều gì, anh cau mày: “Loại kia, em đã dùng rồi, cảm
thấy thế nào?”
Nhìn chằm chằm băng vệ sinh “Sophie” trong tay
anh, mặt Ninh Vi Nhàn hồng sắp rỉ máu, cô lúng túng nhìn xung quanh, quả nhiên, mấy bé gái đang nhìn chằm chằm bọn họ, quá mất mặt, thật sự mất
thể diện! Cô nhịn không được đưa tay kéo Nhan Duệ: “Em có thể tự chọn,
anh đi mua cái khác trước có được không?” Ông trời, cô không nên cho anh đi cùng, sớm biết xảy ra chuyện như vậy, đánh chết cô cô cũng không để
chuyện này xảy ra. Tóm lại, sẽ không có lần thứ hai, tuyệt đối sẽ không! Mặc dù ngượng ngùng, nhưng trong lòng cô cảm thấy rất ngọt ngào, dù cô
không hiểu nhiều thứ, nhưng trên thế giới này người đàn ông nguyện ý mua băng vệ sinh cho vợ rất ít, chứ đừng nói là quang minh chính đại đi
mua. Cô càng nghĩ, lại thấy mình đã gả cho đúng người, tương lai tươi
đẹp đang ở trước mắt, tất cả đều tốt đẹp khiến cô không dám tin.
“Vậy anh đi trước mua áo lót giúp em được không?” Nhan Duệ thay đổi đối tượng, đôi mắt hoa đào cười đến híp lại, cố ý làm Ninh Vi Nhàn cảm thấy xấu hổ: “Nhân tiện đổi luôn mấy bộ đồ ngủ mới được không? Anh vừa mới
thấy mấy cái áo ngủ gợi cảm -- ”
“Em lấy ABC.” Ninh Vi Nhàn
quả quyết cắt đứt lời của anh, cô có cảm giác nếu mình tiếp tục nghe
tiếp những lời anh nói sẽ chết không biết chừng. “Loại này được rồi.”
Nói xong cô lấy băng vệ sinh, bỏ vào trong xe đẩy, bỏ đi không quay đầu
lại, Nhan Duệ ở sau lưng cô nở nụ cười, bỏ gói băng vệ sinh khác ở trên
tay xuống rồi vội vàng đuổi theo, trong miệng còn kêu: “Vợ, vợ chờ anh
một lát ~~”
Ninh Vi Nhàn đi về phía trước, khóe miệng không
nhịn được cong lên. Những điều tốt đẹp này không chân thật, giống như cô đang nằm mơ. Ai nói không có khả năng? Ai nói Nhan Duệ không thích hợp
làm chồng chứ? Anh đối với cô tốt như vậy, tốt đến mức cô còn muốn rơi
nước mắt. Nhan Duệ đi vài bước đã đuổi kịp cô, anh kiên trì ôm lấy bả
vai cô, không biết anh muốn bày tỏ sự thân mật giữa vợ chồng hay là vì
phòng ngừa ở trong siêu thị Ninh Vi Nhàn bị người khác đụng vào: “Được
rồi được rồi, em tức giận? Anh đùa làm em cảm thấy khó chịu sao?” Anh
có chút bận tâm nhìn mặt Ninh Vi Nhàn không có chút cảm xúc nào, thật sự là cô quá lạnh nhạt, cho nên anh mới trêu chọc cô. Con người sống được
bao nhiêu lâu, phải sống cho cho thật tốt, tốt cho chính bản thân mình,
vì sao lại không làm?
“Em không có tức giận.” Ninh Vi Nhàn cười ngọt ngào, tay nhỏ bé cầm xe đẩy, nắm lấy tay Nhan Duệ: “Em chỉ vui mừng thôi.”
Chân mày Nhan Duệ cau lại, nhưng không có hỏi cô vì sao vui mừng, hai
người đi đến khu vật nuôi chọn thức ăn cho Chocolate, mua thêm mấy món
đồ chơi cho nó, rồi đi đến khu nguyên liệu nấu ăn. Hôm nay là thứ năm,
siêu thị đang giảm giá, một đám các bà mẹ đứng trước gian hàng khuyến
mãi cướp đồ rất vui vẻ. Ninh Vi Nhàn sững sờ nhìn phía trước, cô cảm
thấy cô không biết rất nhiều. Nhan Duệ nhìn vẻ mặt buồn cười của cô, nắm bả vai cô rồi nói sang đề tài, hỏi: “Buổi trưa hôm nay ăn gì?”
“Buổi trưa?” Ninh Vi Nhàn sửng sốt “Anh muốn ăn cái gì?”
“Chúng ta mang đồ về nhà, rồi đi ra ngoài ăn được không?” Anh cười cười, nhìn cô. “Giống như hẹn hò được không.”
Ninh Vi Nhàn dĩ nhiên đồng ý, vì chỉ có hai người đi ăn với nhau, những đồ kế tiếp cũng mua rất nhanh, không lâu sau liền mua xong toàn bộ, một tay Nhan Duệ đẩy xe đẩy, một tay ôm vai Ninh Vi Nhàn, quầy thu tiền có
rất nhiều người, bọn họ đứng ở gần cuối cùng, nhưng Nhan Duệ không thấy
sốt ruột, thật là hiếm thấy, ngày thường có hẹn nếu đối phương đến hẹn
muộn một phút, anh sẽ không nói hai lời đứng dậy rời đi. Hôm nay đi dạo
siêu thị cùng với vợ của mình, buổi sáng mua đồ còn phải phiền não, trả
tiền còn phải xếp hàng, anh một chút đều không cảm thấy không thú vị,
chỉ thừa dịp Ninh Vi Nhàn không chú ý liền cầm tay cô hôn nhẹ lên mặt
cô, làm cho anh có cảm giác thoải mái vô cùng. Thật vất vả mới đến lượt
hai người, thu ngân len lén nhìn hai người, Ninh Vi Nhàn lấy ví tiền
trong túi ra, mới thấy Nhan Duệ đang nghiêm túc nhìn cái gì đó. Phản ứng đầu tiên của cô không phải nhìn xem anh đang nhìn cái gì, mà hỏi anh
trước: “Sao vậy?”
Nhan Duệ không lên tiếng, chỉ sờ sờ
cằm,bĩu môi bảo Ninh Vi Nhàn nhìn phía trước. Thì ra là ở gần quầy thu
ngân có một gian hàng nhỏ, phía trên bày kẹo cao su, khăn ướt, giấy lau, còn có --- áo mưa an toàn. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, Ninh Vi Nhàn
không thể tin được trong đầu Nhan Duệ muốn cái gì, cô mím môi giả bộ như không nhìn thấy, sau đó lập tức quay đầu, bộ dáng nghiêm túc, Nhan Duệ
không phải là cô, anh lấy mấy gói ném vào trong đống đồ, Ninh Vi Nhàn
trơ mắt nhìn, gương mặt ửng hồng. Tất cả mọi người đang nhìn…
Lần đầu tiên Nhan Duệ ôm nhiều đồ như vậy, Ninh Vi Nhàn muốn giúp anh nhưng anh không đồng ý: “Đây là chuyện của đàn ông.”
“Nhưng rất nặng…”
“Có chút đồ ko nặng.” Nhìn ánh mắt không tin tưởng của vợ, Nhan Duệ
nhíu mày, nhắc lại một lần nữa anh không có gạt cô: “Thật sự không
nặng.” Tuy rằng anh không phải là chuyên gia về thể hình, nhưng cơ bắp
trên người anh không thua kém gì người khác, mười người chưa chắc đánh
thắng được anh. Không có biện pháp, muốn tán gái, phải có bản lĩnh. Ninh Vi Nhàn gật đầu, miễn cưỡng tin lời anh, cô đi trước anh một bước nhỏ,
để dẫn đường. Đến bãi đậu xe, Nhan Duệ bảo cô lấy giúp anh chìa khóa xe: “Vi Nhàn, chìa khóa xe ở trong túi quần, lấy giúp anh.”
Hôm
nay anh mặc quần jean, túi quần dán sát vào thân thể của anh, nếu Ninh
Vi Nhàn đưa tay ra lấy, sẽ đụng chạm đến thân thể Nhan Duệ. Cho nên cô
do dự, nhưng Nhan Duệ ôm quá nhiều đồ, hơn nữa, hơn nữa túi băng vệ sinh kia để ngay đầu túi, dễ gây chú ý, dễ gây chú ý… Quên đi! Sau khi quyết định xong, Ninh Vi Nhàn cho tay vào túi quần Nhan Duệ, lấy chìa khóa
với tốc độ rất nhanh, mở khóa xe, sau đó mở cửa, cô đưa tay muốn cầm đồ
trong ngực Nhan Duệ, nhưng anh không đưa, mà để hết đồ xuống đất, sau đó lấy chìa khóa xe trong tay cô mở cốp xe. Mắt đào hoa khẽ nheo lại, nhìn ánh nắng mặt trời, lại nhìn vợ mình bị phơi nắng đến ửng hồng, Nhan Duệ quyết định đẩy Ninh Vi Nhàn thật nhanh vào trong xe: “Em đừng di
chuyển, ở yên trong xe chờ anh.” Nói xong liền đem đồ bỏ hết ra cốp xe,
anh để đồ dùng của phụ nữ vào một túi, đồ còn lại để vào một túi khác.
Ninh Vi Nhàn nhìn thấy, trong lòng cảm thấy ấm áp, mắt ươn ướt, sắp
khóc.