Quay Đầu Nói Yêu Người

Chương 7

Tôi tên Đoạn Cảnh Hành, hiện đang học cấp ba.

Sáng hôm đó đi học, đầu tôi hơi choáng váng.

Sau khi học xong tiết tự học, không ai biết tôi có hơi không thích hợp.

Tôi đi WC để rửa mặt, lúc đi ra cả người cảm giác rất mệt mỏi.

Bỗng có một người đỡ lấy tôi, lo lắng hỏi.

“Bạn học, cậu làm sao vậy?”

“Cậu có ổn không? Hình như cậu đang phát sốt."

Tôi nhìn bộ dạng vội vàng của cô ấy, tính cảm ơn rồi rời đi.

Nhưng cô ấy lại chạy về lớp học, cầm một hộp thuốc hạ sốt đưa cho tôi, còn dặn dò tôi phải đi khám bệnh.

Nói xong, cô ấy vội vã rời đi.

Một trận gió thổi qua, dịu dàng lại ôn nhu.

Tôi nhớ rõ cô ấy, vào lúc khai giảng, tôi làm rơi ví tiền được cô ấy nhặt được gửi lại ở phòng bảo vệ.

Thật trùng hợp.

Sau đó tôi gặp lại cô ấy, khi cô ấy trở thành học sinh ưu tú lên bục nhận thưởng.

Bạn học Giang Nhiễm, đạt giải nhất học sinh giỏi môn tiếng Anh.

Cô ấy ở trên bục phát biểu, ăn nói rõ ràng, ngữ khí trong sáng.

Ngày 20 tháng 4 năm 2013.

Hôm nay với tôi mà nói, cũng chỉ là một ngày bình thường.

Nhưng lại là ngày tôi biết tên cô ấy.

Một ngày bình thường, bỗng trở lên đặc biệt.

Cô ấy bước xuống đài, nhưng ánh mắt tôi vẫn luôn dõi theo cô ấy, đến khi nhìn thấy cô đi vào hàng của lớp 3.

Cũng không biết vì sao, tôi có thể trong một đám người liếc mắt một cái liền có thể nhận ra cô ấy.

Tôi luôn chờ mong đến buổi chào cờ đầu tuần để có thể gặp được cô ấy.

Sau đó tôi nỗ lực học tập, tưởng rằng lên lớp 11 có thể học cùng một lớp.

Nhưng vào kỳ thi cuối năm, cô ấy lại phát huy thất thường, bỏ lỡ cơ hội chung lớp.

Tôi không khỏi có chút tiếc nuối, đành chủ động trở thành đại biểu môn toán học.

Bởi vì mỗi lần thầy cô gọi lên văn phòng, tôi đều có thể gặp được cô ấy.

Kỳ thi năm lớp 11, cô ấy thi khá tốt.

Tôi cùng cô ấy trở thành học sinh ưu tú cùng lên đài phát biểu.

Thời điểm đứng sau sân khấu chờ phát biểu, tôi phát hiện cô ấy không nhận ra tôi.

Tôi có chút mất mát.

Sau khi về nhà, tôi cố ý mua cùng một mẫu áo khoác với cô ấy.

Của cô là màu trắng, còn của tôi là màu đen.

Nhưng tôi không dám mặc vào, sợ người khác phát hiện sẽ đồn đại lung tung.

Ngày 20 tháng 4.

Tôi viết một bức thư tình nặc danh cho cô ấy.

Chỉ là muốn thật lòng bày tỏ tâm ý, không nghĩ sẽ được cô ấy đáp lại.

Cuối cùng lại nhìn cuốn tài liệu tiếng Anh bị cô ấy vứt ở thùng rác.

Tôi không biết là do tài liệu không dùng hay vì lá thư làm phiền kia của tôi.

Tôi không dám nghĩ đến.

Vào năm lớp 12, có một học sinh chuyển trường đến.

Tôi ở văn phòng, nghe được thầy giáo muốn để học sinh chuyển trường ngồi cùng bàn với Giang Nhiễm.

Lý do là, Giang Nhiễm có thể cùng hắn hỗ trợ nhau học tập.

Tôi có chút không phục, rõ ràng tôi mới là học sinh giỏi toán nhất.

Nữ sinh trong trường đều đi ngắm trộm học sinh chuyển trường, nói hắn lớn lên rất tuấn tú.

Tôi có chút sợ hãi, lo lắng cô ấy sẽ thích người khác.

Tôi quyết định đi thể hiện cảm giác tồn tại một chút, tôi làm bộ tìm cô ấy mượn vở ghi tiếng anh.

Tôi giả bộ bình tĩnh, bảo đảm bản thân nói chuyện bình thường nhất có thể.

Cô ấy hình như không thích hắn ta.

Cô ấy bỗng nhiên lại muốn cùng tôi về nhà.

Tôi rất vui vẻ.

Giang Nhiễm tựa hồ rất mê tín, thầy bói nói gì đều tin tưởng không chút nghi ngờ.

Tôi trở về cũng nghiên cứu một chút về bói tay.

Tôi xem bát tự của tôi với Giang Nhiễm, hình như hai chúng tôi không hợp nhau.

Tôi quyết định không tin điều này.

Tư tưởng phong kiến hoàn toàn không đáng tin.

Năm lớp 12, tôi đưa thư tình cho cô ấy, bị cô ấy từ chối.

Tôi rất khổ sở, thậm chí muốn khóc.

Nhưng tôi sẽ không từ bỏ.

Bởi vì mỗi lần nhìn thấy cô ấy, đáy lòng tôi giống như tràn ngập hoa hồng nở rộ.

Dù bị gai đâm đau đớn, nhưng tôi lại mê luyến vẻ đẹp của những nụ hoa kia.

……

Ngày liên hoan tốt nghiệp, cô ấy khóc.

Tôi cùng Lục Ngôn đánh nhau một trận.

Lục Ngôn hình như rất bất mãn với tôi, xuống tay rất mạnh.

Cuối cùng lưỡng bại câu thương.

Trên đường đưa cô ấy về, cô ấy mơ màng hồ đồ nói rất nhiều.

Bỗng nhiên Giang Nhiễm nói với tôi.

Cô ấy nói thích tôi.

Giang Nhiễm thích tôi.

Thích tôi.

Tôi cả đêm không ngủ.

Không nghĩ tới ngày hôm sau, cô ấy lại quên mất.

Tôi không biết đã xảy ra vấn đề ở đâu.

Sau đó ở công viên trò chơi, tôi mới có cơ hội giải thích rõ ràng.

Cô ấy chủ động nắm tay tôi, nói muốn cùng tôi ở bên nhau.

Mặt tôi đỏ đến không chịu được.

Chữ viết tiếng Anh của tôi còn chưa luyện tốt, phong thư tình tiếp theo tôi còn chưa chuẩn bị xong.

Có điều không còn quan trọng nữa.

Sau ba năm, nguyện vọng sinh nhật của tôi cuối cùng đã trở thành sự thật.

( Toàn văn xong)
Bình Luận (0)
Comment